Người Yêu Của Triều Tịch

Chương 37




Uông Thanh là một cô gái rất chăm chỉ, hơn nữa khá kiêu ngạo.

“Lư Vận kia ghen kinh khủng, ngươi đừng nói linh tính!”

Chu Phong nhìn chung quanh, sợ những lời này bị gió thổi đi vậy.

Vương Mãnh cười cười nói: “Đan lô cũng nổ rồi, làm sao bây giờ?”

“Không có việc gì, ngươi trước hết xem một chút thủ pháp khống chế đan hỏa, ta trở về mang theo lò luyện đan khác, xem ra phải lấy trân phẩm của ta ra rồi.”

“Ha ha, chỉ sợ ngươi muốn đi tìm giai nhân đi.”

“Tiểu tử ngươi rất kiêu ngạo, muốn ta giới thiệu Uông Thanh cho ngươi không.”

Vương Mãnh bại lui, “Xem như ngươi lợi hại, đi thôi, không cần phải về gấp gáp như vậy.”

Chu Phong đắc ý chợt lóe lên, lần này trở về còn phải nói chuyện này cho tổ sư một chút. Kỳ thực Đan tu thế hệ trẻ của Thánh Đường rất kém, chân chính cũng là do tổ sư ra tay thôi. Hơn nữa hắn và Lư Vận, ở Thánh Đường tự nhiên có thể là nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống còn hơn khối người. Nhưng trên thực tế tổ sư rất lo lắng, ma tu, nhất là tà tu, có không ít thiên tài luyện đan.

Hơn nữa cũng không biết có phải là ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây không. Hiện tại những người có thiên phú đều khuynh hướng đi về phía Tà Tu và Ma Tu. Không hề ít đệ tử Thánh Đường đi ra bên ngoài lịch lãm liền phản bội. Bọn họ cảm thấy Tà tu và Ma Tu càng thích hợp cho cá nhân tu hành, Thánh Đường quá chậm, quá cổ hủ.

Chu Phong là đan tu, hắn không quá quan tâm tới việc tu hành thế nào, nhưng rất hy vọng có thể làm thức tỉnh một thế hệ đan tu.

Vương Mãnh chính là một mồi lửa nha.

Tiễn bước Chu Phong, Vương Mãnh bắt đầu tiến vào thế giới luyện đan, dù sao kế thừa nhiều kinh nghiệm của kiếp trước. Nếu chỉ là có một điểm rồi bàn luận cao siêu, kiến thức khẳng định uyên bác. Giống như hắn luyện đan ở hội Bách Bảo Đường, kỳ thực… ý cảnh có thừa, thủ pháp…rác rưởi. Chẳng qua Chu Lạc Đan nhìn trúng ý cảnh của hắn thôi.

Mà chân chính hiểu biết luyện đan, cũng khó khăn phức tạp như luyện kiếm vậy. Đây là hai con đường hoàn toàn khác nhau, Vương Mãnh cũng không quá nghiêm khắc nhất định phải tìm ra một con đường đại đạo ở giữa, đều là ngẫu nhiên. Ngươi tiến vào nó, chuyên chú, thì có khả năng tới, cưỡng cầu chỉ có hiệu quả ngược lại mà thôi.

Hơi hơi ngẩn ngơ một hồi, trời đã qua trưa, kim tê dùng sừng của mình đụng vào cửa.

“Tiểu tử ngươi tới lúc ăn cơm sao.” Vương Mãnh đắm chìm trong thế giới đan thuật, đã quên thời gian.

“Vương sư đệ, hiện tại không phải lúc ăn cơm.”

Nghe thấy thanh âm này, Vương Mãnh nhất thời không kịp phản ứng, dường như đã nghe qua, nhưng dường như không phải người quen nha.

Mở cửa ra, Vương Mãnh cũng không khỏi sửng sốt, không ngờ là Dương Dĩnh.

“Sao vậy không chào đón ta sao?”

Vương Mãnh cười cười, “Sao thế chứ, Thánh Đường đệ nhất mỹ nữ giá lâm, vẻ vang cho kẻ hèn này quá, chỉ có điều nhất thời không kịp phản ứng lại đây thôi.”

Dương Dĩnh khẽ mỉm cười, hôm nay nàng ăn mặc rất ngọn gàng, nhưng người đẹp mặc thế nào cũng mê người. Áo trắng, trường kiếm, đây là nữ kiếm tu lý tưởng nhất trong mắt Vương Mãnh trước kia.

“Hóa ra Vương sư đệ cũng rất khôi hài.”

“Dương sư tỷ đại giá quang lâm có chuyện gì vậy?” Vương Mãnh hỏi, nhìn căn phòng hơi xấu hổ của mình, lung tung lộn xộn, trúc giản phù lục pháp thuật ném khắp nơi trên mặt đất.

Dương Dĩnh đương nhiên cũng thấy được, nàng đã từng gặp qua căn phòng lộn xộn rồi, nhưng lộn xộn như thế này cũng thật hiếm thấy.

Đối phương đi thẳng vào vấn đề, Dương Dĩnh cũng rất trực tiếp: “Phượng Vũ Cửu Thiên Bích Lạc Hoàng Tuyền kiếm của ta luôn cảm giác kém một chút gì đó. Mấy ngày hôm trước ta đi Linh Ẩn Đường, muốn tìm Thiên Nhất sư đệ luận bàn một chút, ngươi đoán hắn nói thế nào?”

Vương Mãnh bất đắc dĩ nhún nhún vai nói: “Tiểu tử này không phải bảo ngươi đi tìm ta chứ?”

Dương Dĩnh gật đầu cười, không thể không nói, Dương Dĩnh quả thực rất đẹp. Nàng và Yên Vũ Nguyệt có thể nói là tuyệt sát của nam tính. Chỉ có điều Dương Dĩnh càng như ánh mặt trời, mà Yên Vũ Nguyệt thì mang theo một chút u buồn, chỉ có điều điểm u buồn này lại khiến cho người như Vương Mãnh động tâm.

Vương Mãnh cảm thấy bản thân mình cũng nghĩ ngợi hơi xa.

“Mời đi.”

Vương Mãnh sảng khoái cũng làm cho Dương Dĩnh hơi bất ngờ, vốn tưởng rằng đối phương sẽ đắn đo một chút, hoặc khiêm tốn một chút. Kết quả lại đơn giản như vậy, giống như sư tỷ sư đệ luận bàn vậy.

Ngoài cửa là một bãi đất trống, cũng không ai quấy rầy. Nếu chuyện này phát sinh ở Lôi Quang Đường cũng không biết khiến cho sóng to gió lớn thế nào.

“Vương sư đệ, mời xuất kiếm, chúng ta lấy mười tầng nguyên lực, thế nào?”

Vương Mãnh cười cười, lấy ra Đoạn Thiên Nhai kiếm của mình, nói: “Mười lăm tầng đi, bằng không rất khó phát huy ra thực lực.”

Dương Dĩnh khẽ mỉm cười, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, người này tới mười lăm tầng rồi sao?

“Mời.”

Nàng đúng là đối với cách nói của Lý Thiên Nhất vẫn còn hoài nghi. Nếu không phải Minh Nhân cũng nói như vậy, nàng thật đúng là không tùy tiện tới nơi này, nhìn ra được Linh Ẩn Đường đúng là đã coi Lôi Quang Đường là đối thủ.

Linh Ẩn Đường là một trong ba đường mạnh nhất, thật sự có coi trọng Lôi Quang như vậy không? Hay là bày ra cái bộ dạng này để cho nàng xem?

Bất kể xuất phát từ phương diện nào, Dương Dĩnh đều muốn đích thân thử xem thực lực của Vương Mãnh, xem bản sự của hắn như thế nào, có thực lực hay không?

Phi Phượng Kiếm xuất ra khỏi vỏ, một làn thu thủy, mũi kiếm lạnh cả người, một khi xuất kiếm Dương Dĩnh trở nên vô cùng chăm chú.

“Vương sư đệ, cẩn thận rồi!” Nếu là luận bàn thử chiêu, Dương Dĩnh cũng không chút khách khí, nàng cũng muốn biết chi tiết đối phương.

Phi Phượng Kiếm vẽ lên một vòng tròn thật đẹp, nhưng kiếm khí quét ra, Dương Dĩnh tuy rằng đè thấp nguyên lực, nhưng chỉ là hơi giảm chút uy lực, trình độ vẫn không kém.

Đệ tử bình thường nếu không đủ trình độ, nhìn thấy kiếm cung hoa lệ thế này lập tức bị lừa rồi.

Nhưng Vương Mãnh tuyệt đối không bị lừa, Đoạn Thiên Nhai kiếm trong tay chém ra thẳng tắp.

Dương Dĩnh sửng sốt, không ngờ không trốn tránh?



Vương Mãnh kiếm chém thẳng tới vòng tròn kiếm khí, viên nguyệt kiếm khí bị đánh tan, nhưng dù vậy kiếm khí bắn tung tóe vẫn có thể đánh trúng mục tiêu.

Kiếm khí bắn tung tóe, nhưng lại chạy dọc theo thân thể nghiêng nghiêng của Vương Mãnh, không chút thương tổ hắn. Vương Mãnh cười cười: “Dương Dĩnh sư tỷ dường như không tin tưởng ta nha.”

“Vương sư đệ cao minh, đảm lượng cũng không nhỏ, ta đây không khách khí.”

“Phượng Khởi Vân Hà, Thiên Sương Nhất Sắc.”

Theo một tiếng ngâm khẽ, thân hình Dương Dĩnh bay lên, đột nhiên nhạy bén vô cùng, sát ~~~

Trong nháy mắt ba đạo kiếm khí như lồng hướng thẳng tới Vương Mãnh. Vương Mãnh dùng Đoạn Nhận, chiều dài tương đương với dao găm, hơi có chút không ra gì. Nếu đổi lại là kiếm tu bình thường khẳng định sẽ không quen. Sử dụng kiếm khí công kích thời điểm phải rất tốt, một khi lần lượt thay đổi, phán đoán sai lầm chẳng phải là chịu chết sao. Hơn nữa sử dụng không quen cũng là một trở ngại rất lớn.

Đây cũng là điểm Dương Dĩnh nghi hoặc, kiếm khí tới gần nhưng Vương Mãnh vẫn không lui lại. Thân thể hắn lay động, xuyên qua kiếm khí, Đoạn Thiên Nhai kiếm tiếp đón Phi Phượng Kiếm của Dương Dĩnh, bùng liên một chuỗi hoa lửa.

Dương Dĩnh vẫn là rất nghiêm túc, xác nhận đối phương có thật tài, kiếm kiếm đánh ra rất có lực.

Liên tục hơn mười chiêu thay đổi, Vương Mãnh có thể phán đoán ra loại hình của đối phương. Phi Phượng Đường kiếm chiêu điềm đạm, bố cực chắc chắn, tìm kiếm nhược điểm để một kích trí mạng.

Rầm…

Một lần trọng lực giao thoa, song phương văng ra ngoài. Không thể không nói, thân hình Dương Dĩnh rất tao nhã, vẻ đẹp cùng lực lượng cũng không hề xung đột.

Thân hình Dương Dĩnh nghênh ngả bay về phía trước, đột nhiên cấp tốc quay lại, ở giữa không trung Phi Phượng Kiếm tuôn ra sát chiêu chân chính.

Phi Phượng Đường nổi danh - Phượng Hồi Trảm!

Chiêu này lấy từ Hồi Mã Thương của Thể Tu, nhưng càng phóng khoáng, dịu dàng, nhưng bên trong đột nhiên toát ra sát ý mênh mông, càng lúc càng rung động.

Vương Mãnh quán chú nguyên lực vào Đoạn Nhận, đối mặt với kiếm khí sát khí mười phần, một kiếm đón đỡ. Một kiếm nhìn như không nhanh, chỉ tới trước mắt, lại hóa giải tất cả kiếm khí trong chớp mắt, đồng thời còn rời khỏi hơn mười bước.

Dương Dĩnh không có truy kích, nàng vẫn là thử chiêu. Một khi tất sát kiếm pháp xuất ra ngoài, nàng cũng không thể khống chê, không thể vì luận bàn mà làm tổn thương tính mạng đối phương.

“Vương sư đệ quả thực không giống người thường, Phượng Vũ Cửu Thiên, Bích Lạc Hoàng Tuyền, xin chỉ giáo.”

Có thể ngăn trụ được Phượng Hồi Toàn, tuy rằng không phải là toàn lực, nhưng theo kiếm pháp mà nói, Vương Mãnh đủ tiến vào trước mười Kiếm Tu rồi…

Vương Mãnh cười cười, hắn rất phối hợp, kỳ thực luận bàn như vậy hoàn toàn là chỉ điểm tính chất kiếm pháp, trong chiến đấu chân chính, ai sẽ dễ dàng cho ngươi cơ hội phóng thích đại chiêu, thậm chí trong nháy mắt khi ra chiêu đã có sơ hở trí mạng rồi.

Nhưng đây là phương thức của Thánh Đường, cũng không giống Tà Tu.

Dương Dĩnh giơ Phi Phượng Kiếm lên, từ trên quay một vòng, kiếm khí như khổng tước xòe đuôi vậy. Nhưng đây cũng không phải là khổng tước, mà là cơn giận của phượng hoàng.

Rầm…

Đẹp mắt!

Sát~~~~

Kiếm khí mê hoặc ánh mắt người, Phượng Vũ Cửu Thiên, phàm nhân đều tránh.

Vương Mãnh kiếm không thấy, cùng lúc đó, kiếm quang đẹp mắt kia lập tức biến mất, chỉ để lại Dương Dĩnh tràn đầy kinh ngạc.

Vương Mãnh chậm rãi nhặt Đoạn Thiên Nhai Kiếm ở dưới đất lên, hắn nhớ tới câu nói kia của Lý Thiên Nhất, tội gì phải tự làm khổ mình chứ?

Không phải hắn không muốn cho đối phương hoàn thành kiếm chiêu, chỉ có điều…thật sự không thể nhịn nổi nữa rồi.

Cho dù là Thánh tu cũng không thể thoát khỏi sự thật.

Nhìn Dương Dĩnh ngẩn người, bộ dạng động lòng người thật sự làm cho người ta cảm thấy hơi đáng thương. Vương Mãnh cũng hiểu được mình hơi độc ác, ít nhất cũng phải để người ta hoàn thành nốt kiếm chiêu chứ.

“Khụ khụ, ngại quá, vừa rồi trượt tay.”

Vương Mãnh tìm lý do phi thường sứt sẹo, nhưng dường như làm Dương Dĩnh tỉnh lại.

Dương Dĩnh nhặt lại Phi Phượng Kiếm thu hồi vào trong túi càn khôn. Nàng chuyển mắt nhìn Vương Mãnh nói: “Đối với lời nói của Lý Thiên Nhất, ta thủy chung vẫn còn hoài nghi. Vương sư đệ chân nhân bất lộ tướng, Dương Dĩnh khâm phục.”

Dương Dĩnh cắn môi, nghĩ muốn mở miệng nhưng lại không thể nói ra được. Có lẽ thực lực chân chính của Vương Mãnh không bằng nàng, nhưng đối phương lĩnh ngộ kiếm pháp thật kinh người.

Không đợi Dương Dĩnh mở miệng, Vương Mãnh thật ra mở miệng trước: “Dương Dĩnh sư tỷ ta có yêu cầu quá đáng, không biết có được nói không?”

Dương Dĩnh hơi hơi sửng sốt, khẽ mỉm cười nói: “Ta cũng vậy, Vương sư đệ mời nói.”

Vương Mãnh gật đầu nói: “Ta nghĩ cho ngươi làm bạn lữ của ta.”

Dương Dĩnh lập tức ngây người một chút, vừa rồi có chút không ngờ lại có chút không bất ngờ, không ngờ là Vương Mãnh lúc này lại mở miệng nói như vậy. Không bất ngờ chính là chỉ cần là nam nhân thì sớm muộn cũng đắm chìm trong vẻ xinh đẹp của nàng.

Thấy Vương Mãnh do dự, Vương Mãnh cũng vội vàng giải thích nói: “Sư tỷ đừng hiểu lầm, ta biết sư tỷ cũng không coi trọng ta. Chỉ có điều muốn mời sư tỷ giúp một chuyện, chỉ cần trong thời gian ngắn là được. Tới lúc đó sư tỷ muốn chấm dứt thế nào ta cũng đều phối hợp, quá trình này ta cũng không có bất luận cử chỉ nào quá đáng cả.”

Dương Dĩnh nhìn Vương Mãnh, nhớ tới yêu cầu của mình, cũng không lập tức cự tuyệt nói: “Ta muốn biết lý do, nếu hợp tình hợp lý, ta có khả năng đáp ứng.”

“Ta là người vô tâm, không có gì là tốt, có người rất thiện lương, ta không muốn làm tổ thương nàng.”

Vương Mãnh bất đắc dĩ nói, hắn vốn không muốn nói, nhưng cũng rõ ràng, nếu không nói, Dương Dĩnh khẳng định không muốn. Cho dù là nói ra thì người ta cũng không nhất định đáp ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.