Người Yêu Của Triều Tịch

Chương 32




Các đệ tử đều bị đánh bay ra bên ngoài, Đường Uy hoành đao bật người lên nói: “Nhớ kỹ, Hoành Sơn Đường chúng ta chỉ có chết đứng, không có sống quỳ, thần chắn sát thần, ma chắn giết ma.”

Đao ngân khắp người, Đường Uy càng có vẻ thêm bá đạo. Hoành Sơn Đường sở dĩ có thể có được như ngày hôm nay, có quan hệ rất lớn tới Đường Uy. Hắn chính là sư tử đầu đàn dẫn dắt cả bầy dê, khiến cho những con dê này lây chút khí phách của sư tử.

Hoành Sơn Đường mà Lôi Quang Đường không khác nhau lắm, nhưng Hoành Sơn Đường hiện tại đã xếp hạng năm phân đường, dựa vào việc còn độc ác với chính mình hơn bất kỳ ai.

Lưu manh thì làm sao?

Đám người Thân Đồ tuy rằng cả ngày bị ngược, nhưng bọn họ là chịu phục, bởi vì Đường Uy tồn tại. Đệ tử Hoành Sơn Đường mới giống như người, mới không bị người khác xem thường. Thậm chí ngay cả Linh Ẩn Đường, Tiên Nguyên Đường cũng không muốn trêu chọc vào bọn họ.

Đường Uy mang tới tàn khốc đồng thời cũng mang tới tôn nghiêm cho Hoành Sơn Đường.

Đường Uy nín thở, Lôi Quang Đường mạnh mẽ, cứng rắn quật khởi làm cho hắn chịu áp lực rất lớn. Bởi vì hai đường khá giống nhau, dễ dàng va chạm nhau nhất.

Đường Uy vẫy vẫy tay, Thân Đồ vội vàng lại đây: “Ngươi nói tiểu tử Tác Minh kia đã thành chủ lực của Lôi Quang đường?”

“Đúng vậy, thằng nhãi Tác Minh này không ngờ phản bội, ngàn vạn lần đừng để ta gặp phải, bằng không phải cho hắn đẹp mặt.”

Thân Đồ hung ác nói.

Đường Uy hừ lạnh một tiếng: “Ngươi tốt nhất nên cố gắng, nếu chẳng may bị Tác Minh đánh, chết cũng không hết khó coi.”

Thân Đồ giật giật mình, nói: “Lão đại, tiểu tử này không phải là đối thủ của ta.”

“Sĩ biệt tam nhật (kẻ sĩ 3 ngày không gặp đã khác), phải thay đổi cách nhìn triệt để. Ngươi cho là Tác Minh vĩnh viễn là Tác Minh trước đây sao, ta không biết hắn tao ngộ cái gì, nhưng lần trước trên hội đấu giá. Khí chất của tiểu tử này xảy ra biến hóa rất lớn, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi trước!”

Đường Uy xoay người rời đi, lưu lại Thân Đồ đang sững sờ. Thân Đồ biết đại sư huynh mặt ngoài tục tằn nhưng thận trọng vô cùng, ngay cả Tác Minh cũng không bỏ qua. Xem ra hắn đúng thật không thể lơi lỏng, bại bởi ai cũng được, nếu bại bởi người bị bỏ đi, thật sự là không còn mặt mũi gặp người.

Ở Linh Ẩn Đường, Minh Nhân càng trực tiếp, có thể nói tinh anh của Linh Ẩn Đường đều bồi tiếp Lý Thiên Nhất luyện tập. Bất kể là chiến đấu, hay là nhiệm vụ nguy hiểm. Linh Ẩn Đường không hề oán hận mà ủng hộ, hiển nhiên mục tiêu chỉ có một, đó là vị trí thủ tịch của Đạo Quang Đường.

Thêm một cái chuôi kiếm tràn ngập sát khí là Lý Thiên Nhất, không có gì là không thể.

Ở Hỏa Vân Đường, Hỏa Vân Đường đại sư huynh Tống Chung dẫn theo tinh anh Hỏa Vân Đường biến mất, cho dù là đệ tử Hỏa Vân đường cũng không biết bọn họ đi đâu. Số người biết là rất ít, hiển nhiên Hỏa Vân Đường sáng tạo ra chiến pháp mới là sự thật. Bởi vì muốn thắng bất ngờ, bọn họ làm công tác bí mật rất tốt.

Ít nhất Trương Lương tốn không ít tâm tư, nhưng vẫn chỉ có thể lấy được chút da lông bên ngoài, dường như là dùng pháp khí để nối liền cung tu và thuật tu.

Nhưng các phân đường khác lại không thể bắt chước được, bởi vì chỉ có Hỏa Vân Đường có bản lĩnh rèn vũ khí hùng hậu, nói không chừng sau lưng lại có bóng của Triệu gia.

Ngự Thú Đường Cổ Tự Đạo thì bí mật huấn luyện linh thú của bọn họ. Ngự Thú Đường đệ tử, sức chiến đấu cá nhân bình thường, nhưng phối hợp với linh thú lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Về phần Tiên Nguyên Đường, không thể nghi ngờ đã nảy sinh ác độc. Tiên Nguyên đường ưu thế lớn nhất là đan dược, mà lúc này đây Lương Nguyên chính là muốn lấy đan dược cấp cho mọi người một giá huấn.

Vương Mãnh chuyên chú cho ngũ hành công pháp cân bằng, cũng không để ý tới chuyện bên ngoài, lại không biết phiền toái đã tới trước mắt.

Yêu Nhi lẻn vào Lôi Quang Đường, quan sát vài ngày, người này quả thực là muốn chết. Nếu hắn ở trong Lôi Quang Các, còn có chút phiền toái, nhưng ở địa phương này, bắt hắn dễ như trở bàn tay. Căn cứ vào tình báo, đối điện nhà tranh của hắn là có một trưởng lão Đan Tu khá phiền toái. Cũng không biết hình như trời đã trợ giúp nàng, Đan tu trưởng lão kia cũng không ở đây, Vương Mãnh chính là hết sức chuyên chú tu hành ngũ hành công pháp, hoàn toàn không chút chống cự đã bị mang đi.

Quá trình đơn giản khiến Yêu Nhi cảm thấy không có chút khiêu chiến. Mấu chốt nhất chính là, người này thật sự là nhân vật trọng yếu của Lôi Quang Đường sao?

Căn bản là giống như một người cô đơn.

Sau khi trói chặt Vương Mãnh rồi nhét vào trong bao tải, rời khỏi Lôi Quang Đường. Vương Mãnh lúc này cũng không tỏ cái vẻ gì cả.

Đi một ngày đường, Vương Mãnh tuy rằng không tính là một đại hán, nhưng khiêng đi vẫn mệt muốn chết à.

Yêu Nhi phóng Vương Mãnh ra, Vương Mãnh thấy trên người hắn bị trói, dở khóc dở cười nói: “Mỹ nữ, dường như ta không biết ngươi, ngươi cướp tiền hay là cướp sắc vậy, tốt xấu gì cũng cho ta chuẩn bị tâm lý chứ.”

Yêu Nhi cười tủm tỉm vỗ vỗ mặt Vương Mãnh, “Thành thật một chút, tới nơi ngươi sẽ biết.”

Vương Mãnh thật sự là buồn bực, thật sự là lật thuyền trong mương. Hắn đã quên mất thần cách bị phong ấn, mất đi năng lực dự đoán, nhưng cho dù là không có thần cách, cũng không tới mức bị người vô thanh vô tức tới gần như vậy. Đúng lúc hắn đắm chìm trong ngũ hành cân bằng, trên phương diện khác, tên nữ nhân mặc đồ nam trang này thực lực cũng không tầm thường.

Yêu Nhi không phải là nữ đóng giả nam, chuẩn xác mà nói, nàng thích mặc nam trang.

“Người là Tà Tu đi, trước đây mấy ngày Yên Vũ Nguyệt của Bá Thiên Đường còn tới Thánh Đường chúng ta. Chúng ta có quan hệ không tồi, có chuyện gì từ từ nói, đừng nên động đao động thương chứ?”

Trên người bị trói rất chặt, nữ nhân này sợ là tu hành pháp thuật chuyên về vụ này nha. Nếu có thần cách thì cũng không cần quan tâm, hiện tại là hơi đau đầu rồi.

Yêu Nhi cũng nổi lên nụ cười lạnh, đang tự kỷ, lười phản ứng với Vương Mãnh.

Vương Mãnh đúng là gặp phải khắc tinh rồi, đối phương dường như không hiếu kỳ với bất kỳ điều gì cả. Thời điểm ra đi càng trực tiếp hơn, đánh choáng hắn, khiến cho Vương Mãnh muốn nhân cơ hội tiếp xúc Trói Nguyên Chú một chút cũng không được.

Mơ mơ màng màng như vậy qua vài ngày, lúc tỉnh lại thì trước mắt rất nhiều người rồi. Hắn như động vật quý hiếm bị người nhìn từ đầu xuống chân.

“Yêu Nhi, người này là Vương Mãnh sao?”

“Rất bình thường, đại sư tỷ bắt hắn làm gì chứ nhỉ, làm phân bón sao?”


Vương Mãnh cười khổ, Tà tu trước sau vẫn không chút kiêng nể gì, tuy nhiên nhìn những người này hắn không ngờ lại có một cảm giác thân thiết.

“Chư vị, ta muốn đại tiện!” Vương Mãnh không thể không phá hư một chút không khí của bọn họ.

“Nghẹn!” Tô Vũ nói.

“Ta sợ nếu chẳng may không nín được, ảnh hưởng tới mấy vị mỹ nữ nha.” Vương Mãnh bất đắc dĩ nói. “ Hơn nữa Bá Thiên Đường tinh anh đều ở đây, còn sợ ta chạy được sao?”

Yêu Nhi nhíu mày nói: “Ta hạ Trói Nguyên Chú trên người hắn, không có việc gì đâu. Đại sư tỷ sắp tới rồi, người này nói rất nhiều điều vô nghĩa, đừng làm cho hắn gây sức ép.”

“Ta đưa hắn đi!” Long Bưu nhấc Vương Mãnh lên: “Tiểu tử, đường đùa giỡn trò gì, nếu không ngươi sẽ phải đầu thai lần nữa.”

Vương Mãnh cười cười: “Yên tâm đi, ta còn chưa sống đủ, hơn nữa, ta là bạn của đại sư tỷ các ngươi. Nàng có phải cho các ngươi mời ta đến không, còn không muốn làm ta bị thương!”


Vương Mãnh dò hỏi, Long Bưu ngẩn người, lời này đúng là thật sự: “Ngươi làm sao biết.”

“Ôi, ta nói ngươi rồi, ta với đại sư tỷ ngươi là bằng hữu. Nàng mua kiếm của ta, nhưng có chuyện không rõ lắm, Bá Thiên Đường các ngươi đãi khách như vậy sao?”

Vương Mãnh thở dài, xem ra Tô Vũ và Thẩm Tuyết cũng rõ ràng rồi, xem ra hắn vẫn là xem nhẹ Yên Vũ Nguyệt.

Quá khứ đã qua, Vương Mãnh là muốn tương lai còn có thể trả lại ân tình thì trả, nhưng không nghĩ tới người ta đã tìm tới cửa của mình.

Tuy rằng nội tâm vẫn rung động không ngừng, nhưng hắn không phải là Mạc Sơn, là Vương Mãnh.

Long Bưu nghĩ thầm một chút, dường như là có chuyện như vậy, liền thả Vương Mãnh xuống nói: “Chỉ cần ngươi không chạy, ta sẽ không làm gì ngươi. Nhưng ngươi phải dùng não mà nghĩ, đừng để tới lúc ta không khách khí.”

Vương Mãnh cười cười: “Làm sao có thể chứ, ngươi xem thân thể của ta, ngay cả một quyền của ngươi cũng không ngăn được.”

Tới nhà vệ sinh, Vương Mãnh thư giãn thân thể một chút, công pháp Tà Tu mà muốn vây khốn hắn quả chính là nằm mơ rồi. Cũng chính là gặp phải loại không nói tình lý như Yêu Nhi, vừa mới vận công một nửa đã bị đánh choáng. Cho nên Vương Mãnh sợ tẩu hỏa nhập ma nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ở trong nơi này, nàng ta có dũng mãnh tới mấy cũng không dám xông tới.

Giải khai Trói Nguyên Chú, Vương Mãnh không tính toán rời đi như vậy. Hắn cuối cùng cũng phải chấm dứt với Yên Vũ Nguyệt, nếu không dứt với đối phương, hắn không có ngày lành rồi.

Thấy Vương Mãnh ngoan ngoãn đi ra, trên mặt Long Bưu cũng lộ vẻ tươi cười: “Đều nói Thánh Tu thành thật, ngươi đúng là rất thành thật!”

Hóa ra Long Bưu vẫn luôn đề phòng, chỉ cần Vương Mãnh có bất luận dị động gì, lập tức đánh vào ngay.

Vương Mãnh bị rất nhiều người khen ngợi, nhưng bị khen ngợi là thành thật thì đúng là lần đầu tiên.

“Thánh tu, Tà tu thậm chí Ma tu đều giống nhau, thành thật cùng tu hành chẳng có chút quan hệ nào.”

“Lời này xuôi tai!” Long Bưu cảm thấy Vương Mãnh rất không tồi. “Với ngươi mà nói, đại sư tỷ trong chốc lát hỏi cái gì, ngươi cứ thành thật nói cái đó, không cần phải nghĩ tới bất luận may mắn gì cả. Chính là một trăm ngươi cũng đừng mong trốn thoát khỏi tay đại sư tỷ.”

“Ha ha, ta chạy trốn làm cái gì, ta không phải đã nói, đại sư tỷ các ngươi chỉ là hơi nghi hoặc. Hai ngày trước đại sư tỷ các ngươi còn được chúng ta nhiệt tình chiêu đãi, tuyệt không nửa câu chém gió.”1

Long Bưu ngẫm nghĩ một chút, quả thực cũng đúng. Sách lược trước mắt của Tà chủ là muốn duy trì ổn định, làm như vậy Bá Thiên Đường mới có lợi nhất.

Nhìn Long Bưu và Vương Mãnh sánh vai nhau trở về, những người khác sắc mặt có chút thận trọng.

“Long Bưu, ngươi sao lại thả tiểu tử này ra.” Tô Vũ nói.

“Ta nói Tô Vũ, ngươi lúc tới Thánh Đường, chúng ta không bạc đãi ngươi nha, làm người ai lại làm như vậy. Ta cũng không phải đang còn ở đây sao?”


Vương Mãnh cười tủm tỉm nói, tiểu tử này chắc là ăn dấm chua rồi (ghen).

Tô Vũ cũng nghẹn một chút, bọn họ đi Thánh Đường, quả thực là được chiêu đãi rất tốt. Kết quả lại quay đầu bắt trói người của Thánh Đường, đúng là có chút không thể nói được.

“Hừ, tốt nhất ngươi nên thành thật, đừng chơi trò gian trá gì cả.”

“Yên tâm đi, ta không gian trá, này, ta đã đói bụng rồi, kiếm chút đồ ăn đi, bằng không chút nữa Yên Vũ Nguyệt tới đây, ta không có khí lực trả lời hoặc là choáng váng đầu óc, trí nhớ không tốt, thì không ổn rồi.”

Nghịch Thất Tinh ngơ ngác nhìn nhau, Thẩm Tuyết cười cười nói: “Cho hắn ăn một chút vậy.”

Chung quanh có đệ tử Bá Thiên Đường hầu hạ, Vương Mãnh quan sát tình huống nơi này. Hắn ở bên trong một lầu các, rất rộng rãi, bên ngoài hình như còn có tiếng ồn ào hỗn độn, chỉ sợ không phải ở Bá Thiên Đường. Hơn nữa thời gian cũng không qua quá lâu.

Vương Mãnh đang ăn vui vẻ, Yên Vũ Nguyệt tới rồi, nhìn thoáng quá Vương Mãnh đang ăn uống rất nhiều nói: “Các ngươi xuống trước đi.”

“Vâng, đại sư tỷ.”

Mọi người nhìn thoáng qua Vương Mãnh mới rời đi, Vương Mãnh vẫn là đang cố sức ăn.

Yên Vũ Nguyệt lẳng lặng ngồi một bên, nhìn Vương Mãnh ăn xong.

“Ngươi và Mạc Sơn có quan hệ gì?” Yên Vũ Nguyệt lẳng lặng hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Mãnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.