Người Yêu Của Triều Tịch

Chương 27




“Người ta tới giúp vui mà, Vương đại ca thật xấu, trở về cũng không tìm ta chơi.” Triệu Lăng Huyên chu cái miệng nhỏ nhắn của mình nói.

“Ha ha, muội cảm thấy ta đi vào tổng đường được sao, xuất ra nhiều linh thạch như vậy để làm gì, nếu muội muốn, ta luyện chế cho muội là được rồi.”

“Hì hì, không có việc gì, cũng không phải tiêu tiền của ta.”

Lý Trường Phú ho khan vài tiếng, nơi này cũng không phải nơi để ôn chuyện. Tuy nhiên hắn cũng hơi bất ngờ, làm sao Vương Mãnh lại quen biết với Triệu Lăng Huyên.

“Triệu sư muội, ngồi bên này đi.” Ninh Chí Viễn đứng lên nói, nhất thời mọi người đều biết Triệu Lăng Huyên này lai lịch không tầm thường, “Triệu” này chỉ sợ là Triệu gia đi.

“Thiên Nhất, cô bé này là ai?”

“Triệu gia Triệu Lăng Huyên, nha đầu rất khso chịu.” Lý Thiên Nhất bĩu môi nói.

Triệu Lăng Huyên cười, phi thường lễ phép nói: “Đa tại Ninh sư huynh, ta ngồi bên kia được rồi.”

Nàng chỉ chỉ vào góc phía Lôi Quang Đường.

Triệu Quảng phía sau Ninh Chí Viễn muốn nói gì nhưng lại thôi. Hắn biết lời nói của mình không có phân lượng, chỉ tổ xấu mặt.

Mọi người nhìn Triệu Lăng Huyên đi về phía Lôi Quang Đường. Tác Minh vội vàng nhường ra một vị trí.

“Vương đại ca, Lôi Quang đường chơi rất vui, tương lai ta tới tuổi, cũng muốn tới Lôi Quang Đường được không?”

Triệu Lăng Huyên nói.

“Ha ha, vậy muội phải hỏi Hồ Tĩnh rồi.”

“Hồ Tĩnh tỷ tỷ, cho ta tới Lôi Quang đường được không?” Triệu Lăng Huyên nói, làm cho mọi người một phen si ngốc. Người mù cũng biết lai lịch Triệu Lăng Huyên này không tầm thường, chuyện này chỉ sợ nàng cũng không thể làm chủ được.

Hồ Tĩnh cười nói: “Chỉ cần muội nguyện ý, chúng ta tất nhiên là hoan nghênh.”

Những người khác càng kích động hơn vì 210 khối linh thạch. Tuy nhiên phía trước có chăn đệm, cho nên cuối cùng cũng có năng lực chịu đựng. Trần Hải Quảng cảm thấy hô hấp mình như đình chỉ, giống như hít thở không thông nha.

Cái này giống như một vở tuồng kịch vậy, mọi người nhìn thấy được kỳ tích từ ba tổ đan dược. 210 trung phẩm linh thạch, quả là cái giá trên trời.

Nó lập tức làm lu mờ đi cái giá của tổ hợp đan dược của Tiên Nguyên đường phía sau đó. Tuy rằng cũng đánh ra được 1200 hạ phẩm linh thạch. Nhưng nhiều đan dược như vậy, hoàn toàn không cách nào so sánh với đan dược của Vương Mãnh nha.

Lương Nguyên căn bản không thèm để ý chuyện này, chỉ có điều tiếc hận không lấy được đan dược kia, Triệu gia lấy đan dược này để làm gì không biết.

Còn có, Triệu Lăng Huyên tiếp cận Vương Mãnh như vậy, hình như không hợp lý lắm thì phải?

Chẳng lẽ, Triệu gia muốn???

Ngươi có kế Trương Lương, ta có thang trèo tường, Triệu Thiên Long đâu dễ đối phó.

Chu Lạc Đan có chiêu bài của Chu Phong, Lôi Đình là một cái cây, cẳn bản không biết làm gì. Ngô Pháp Thiên cũng không tốt tới nơi này, mấu chốt là trong tay Ngô Pháp Thiên không có quân bài nào. Triệu Thiên Long dù sao cũng có cơ sở ở Lôi Quang Đường, khéo léo dùng Triệu Lăng Huyên đi tiếp cận, đúng là một công đôi việc.

Khiến cho Triệu Lăng Huyên mua những đan dược này để thể hiện thiện ý, chính là khiến cho Vương Mãnh sinh ra thiện cảm với Triệu gia. Linh thạch, … hoàn toàn chính là đưa cho Lôi Quang Đường. Dù sao Triệu Nhã vẫn ở Lôi Quang Đường, lôi Quang Đường lớn mạnh, đúng là càng có lợi cho Triệu gia.

Mà đối với Triệu Lăng Huyên mà nói, Triệu Thiên Long tính toán như vậy, hoàn toàn thừa dịp này, có thể công khai mà đi tìm Vương Mãnh.

“Điềm Nhi tỷ tỷ, tỷ ở đây a.” Triệu Lăng Huyên không nghĩ tới trong này gặp phải người quen.

Nhất thời đám người Chu Khiêm nhìn về phía Mã Điềm Nhi, Lôi Quang Đường thoạt nhìn sắp chết tới nời này vậy mà vẫn còn có ngọa hổ tàng long.

Mã Điềm Nhi cười khổ: “Tiểu nha đầu này sao cũng tới giúp vui vậy.”

“Hì hì, nói tới thật dài, sau khi kết thúc, chúng ta chậm rãi tán gẫu.”

Triệu Lăng Huyên làm bộ giọng điệu như người trưởng thành, khiến cho mọi người thực sự buồn cười. Mặc kệ thế nào, bởi vì nàng sát nhập mà khiến cho lôi Quang Đường thở ra được một ngụm ác khí thật lớn.

Nhìn ánh mắt của những người chung quanh, hoàn toàn khác trước rồi.

Quá trình Tiên Nguyên Đường tổ hợp đan dược bán đấu giá, ngoại trừ người tham dự, những người khác đều đàm luận về đan dược của Vương Mãnh. Ánh mắt không khỏi nhìn về phía này.

Cho dù là Dương Dĩnh cũng không ngoại lệ, Vương Mãnh này làm sao quen được Triệu Lăng Huyên. Hơn nữa Triệu Lăng Huyên này vẫn duy trì khoảng cách với người khác một khoảng nhất định, nhưng đúng là phá lệ thân thiết với Vương Mãnh. Việc này ý nghĩa nàng không chút phòng vệ với Vương Mãnh, đừng nhìn Triệu Lăng Huyên tuổi còn nhỏ, nhưng càng như thế, cảnh giới càng nặng, trừ phi người kia là nàng nguyện ý tín nhiệm.

Cái này bài trừ đi khả năng cố ý tiếp cận.

Nhưng Vương Mãnh này không phải… xuất thân gia đình nông dân sao?

Lý Trường Phú cũng mặc kệ mọi chuyện. “Tiếp theo là một tấm phù lục truyền tống trận. Giáo 800 linh thạch, nhiệm vụ cấp đường, hoàn thành được thưởng cho.”

Đây là một hình thức nhiệm vụ, tuy nhiên 800 linh thạch, chỉ sợ là đoàn thể cũng khó mà thông qua được.

Trận pháp phù lục là cái gì, không ai biết, đúng là con dao hai lưỡi, có khả năng lấy được bảo tàng vô cùng, cũng có khả năng chẳng được cái gì. Nhưng bình thường tổng đường phát nhiệm vụ xuống đều có giá trị nhất định.

Tấm phù lục này được Minh Nhân của Linh Ẩn Đường dùng 900 linh thạch mua đi.

Minh Nhân đối nhân xử thế khá tốt, trên cơ bản mọi người đều cho hắn vài phần mặt mũi.

“Tiếp theo là một kiện cuối cùng của buổi đấu giá ngày hôm nay. Sau khi chấm dứt, mọi người có thể tới phòng tự do mua sắm… Vô danh kiếm tới từ Lôi Quang Đường, giá 200 trung phẩm linh thạch, mỗi lần tăng 100.”

Lý Trường Phú nói xong, ngay cả bản thân mình cũng ngây ngẩn, vội vàng nhìn lại, xem mình có hoa mắt không?

Đây quả là cướp đoạt nha, bảo vật xuất sứ từ tổ sư mới bắt đầu với cái giá như thế này, thực là đắt quá đi!

200 trung phẩm linh thạch?

Đừng nói là Lôi Quang Đường, ngay cả Triệu Lăng Huyên cũng bị sợ ngây người, quá độc ác đi??

Bên trong Thánh Đường các hoàn toàn im lặng, lặng ngắt như tờ. Ngay cả thanh âm nghị luận cũng không, bởi vì có vết xe đổ là đan dược lúc trước, tuy rằng giá cả này kinh người, nhưng trời mới biết nó có chỗ thần kỳ không nữa?

Lý Trường Phú đã không biết phải nói gì, thanh kiếm kia hắn đã xem qua, thẳng thắn mà nói, rất không bình thường. Nếu không Trương Lương cũng không bỏ hết vốn liếng như vậy, hơn nữa lại có Lôi tổ sư khen ngợi. Nhưng hắn không muốn mạo hiểm.

Trương Lương lẳng lặng ngồi trong đám người, cảm thụ hết thảy. Nhưng tổ hợp đan dược thành giao đã làm cho hắn muốn nổ tung tới nơi rồi, cái này kiếm lời quá rồi.

Chỉ có điều hắn chẳng thể nghĩ tới được cái giá của thanh kiếm này lại càng kỳ quái hơn.

Lúc này, hắn phát hiện ra, hắn dường như cũng không rõ về Vương Mãnh lắm.

Vương Mãnh đi lên đài, nhìn Lý Trường Phú: “Lý trưởng lão, có thể sửa lại giá cả không???”


Lý Trường Phú ngẩn người. “Thường thì không có chuyện lúc này mới đổi giá bán, tuy nhiên cũng không có quy định là không được. Nếu không có ai phản đối, ngươi có thể sửa.”


Vương Mãnh nhìn dưới đài, không ai tỏ vẻ dị nghị.


“Ta thay đổi giá cả một chút, 200 trung phẩm linh thạch, cộng thêm một khối thượng phẩm linh thạch, mỗi lần tăng giá là là 100 thượng phẩm linh thạch cùng 1 thượng phẩm linh thạch.”


Nhất thời mọi người si ngốc, tất cả đều nghĩ hắn hạ giá, không ngờ còn muốn tăng cao.


“Điên rồi, thật sự là kẻ điên!”


“Đúng vậy, não tàn mới mua, người này nghĩ hắn là ai vậy chứ”!


Trương Lương cũng ngây người như phỗng, đây cũng quá lớn đi. Bên phía Lôi Quang Đường thì không nghĩ ra được cái gì, chẳng lẽ Vương Mãnh đầu nóng lên rồi?


Nhưng mà cũng thái quá đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.