Người Yêu Của Triều Tịch

Chương 22




Chu Khiêm cũng là lần đầu tiên tham gia loại đấu giá hội này, lại nói hắn ở Thánh Đường một thời gian rồi, vẫn là lần đầu tiên cảm giác được bầu không khí như thế này.

Dần dần hội trường đông người lên, rất nhiều người cũng dùng ánh mắt kỳ quái ngắm nhìn bọn họ. Giống như việc đệ tử Lôi Quang Đường xuất hiện ở đây là chuyện đột ngột như thế nào.

“Các ngươi nghe nói không, kỳ thực các tổ sư căn bản không tính toán thu đồ đệ. Chẳng qua là bán cho Lôi tổ sư mặt mũi, cứu vớt Lôi Quang đường một chút thôi.”

Một đệ tử bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ta đã nói rồi, làm sao có khả năng có người có cơ hội tốt như vậy mà không nắm bắt chứ. Cái gì mà chỉ muốn làm kiếm tu, thuần túy là chém gió thôi.”

“Ta đã sớm biết, các ngươi cũng thực là ngu ngốc. Mệnh ngân hai tầng, thực khôi hài, thiên phú thực sự tại sao còn ở lại Lôi Quang Đường, như thế nào cũng không thông nha.”

“Buồn cười chính là Lôi Quang đường thật đúng là coi mình là một nhân vật, không ngờ đem mấy cái đan dược chưa từng nghe thấy tên kia mang ra đấu giá, đúng rồi, còn cái kiếm hỏng kia nữa.”

“Thật sự sao, ta cũng thấy thánh kiếm mục nát đó, thật kỳ quái nha.”

“Ha ha, nghe nói tiểu tử Trương Lương kia giở trò quỷ, tiểu tử này đem tất cả của cải ra đánh cuộc, dù sao tất cả mọi người chúng ta cũng không cần phải mua mà.”

“Chỉ có thằng ngốc mới mua, ăn không sợ độc chết sao?”

“Lão Lư ngươi là kiếm tu, nếu không thì mua thanh kiếm kia về, nói không chừng, có thể có lĩnh ngộ đại đạo nha.”

“Ngươi sao không mua, nha, cái kiếm kia nhìn thế nào cũng thấy là rác rưởi, ngay cả một chút phản ứng nguyên lực cũng không, mua về ngắm à.”

“Nói không chừng có một ngày, người ta trở thành tổ sư, ngươi có thể dựa vào thanh kiếm kia mà leo lên, ha ha.”

“Ta ngã, hắn mà thành tổ sư được, thì ta chính là Đại La Kim Tiên rồi.”

Mọi người thì thào bàn tán, gần đây những tin đồn này không biết từ nơi nào truyền ra, khiến cho những đệ tử trong lòng có nghi vấn lập tức được phát tiết ra ngoài. Quả thực, đệ tử tầng thấp nhất coi những trải qua của Vương Mãnh trở thành mục tiêu cho mình phấn chấn, cố gắng. Nhưng những đệ tử ưu tú lại không thích chút nào, bọn họ ưu tú như vậy tại sao không có loại đãi ngộ này, một nông dân, thiên nhiên nhị tầng rác rưởi, không ngờ nhảy lên trên đầu bọn họ. Ngoài miệng không ai nói ra, nhưng trong lòng rất là không phục.

Sau khi xác định tổ sư không thu đồ đệ, những đệ tử này liền lưu truyền ra một thuyết pháp khác, cái này gọi là bí mật không thể nói.

Dù sao cũng phải cấp cho tổ sư một chút mặt mũi.

Chỉ có điều cái gọi là bí mật lại bắt đầu truyền ra ngoài. Tác Minh sắc mặt trầm xuống, hắn giận nha, hắn là người biết rõ thực lực của Vương Mãnh. Vương Mãnh chính là thần, là cao thủ chân chính, giấu tài không muốn lộ ra thôi, đám rác rưởi này không ngờ cũng dám kêu gào.

Vương Mãnh cười cười: “Bình tĩnh một chút, đừng nóng nảy.”

“Mãnh ca, đám người kia quá kiêu ngạo, rõ ràng là cố ý mà.” Trương mập mạp cũng nổi nóng rồi.

“Bọn họ có mồm, nói cái gì chẳng được.” Vương Mãnh cười nói: “Chẳng lẽ mỗi một người nói bậy, chúng ta đều phải đánh sao, thực lực không phải chỉ dựa vào miệng mà thổi ra được.”

Vương Mãnh hiện tại công phu dưỡng khí tốt hơn nhiều, tuy nhiên cũng không có nghĩa hắn không tức giận. Chỉ có điều phương pháp càng linh hoạt hơn thôi.

Hồ Tĩnh gật đầu nói: “Nghe Vương Mãnh, không bị người ghen tị chính là tài trí bình thường, bọn họ đã nói lên như vậy tức là đã để ý, trước kia chỉ sợ ngay cả lời bình luận về Lôi Quang Đường bọn họ cũng không có hứng thú.”

Chu Khiêm gật gật đầu nói: “Cái này thì ta rất thấu hiểu, hiện tại đi ra ngoài, thường thường bị người nhận ra. Lây chút ánh sáng của Vương Mãnh, cuối cùng cũng sống có chút tư vị rồi.”

Trương mập mạp là không rõ ràng lắm, nhưng những đệ tử cũ của Lôi Quang Đường lại cảm thấy biến hóa long trời lở đất.

Mã Điềm Nhi cười cười nói: “Có người nhận thức nhóm chúng ta, khẳng định có người ủng hộ, chúng ta chỉ cần là chính mình là được rồi, cứ kệ đi!”

Nghe xong lời Mã Điềm Nhi, tất cả mọi người nhất thời tâm tình tốt lên. Mã sư muội tính cách quả nhiên tốt, bình thường thiện lương dịu dàng, lúc nguy nan lại rất dũng cảm.

“Mã sư muội thật tốt, nếu không phải ta hiện tại là hoa đã có chủ, khẳng định theo đuổi muội.” Trương mập mạp nói.

“Nói như vậy là ngươi có nghĩ tới sao?” Bàn tay trắng nõn của Liễu Mi đã đụng tới lưng của Trương mập mạp.

“Không không, như thế nào lại như vậy, Trương Tiểu Giang ta kiên định một mình Liễu Mi thôi.”

Trương Tiểu Giang lập tức ngăn lại bàn tay của Liễu Mi, Liễu sư tỷ tuy tùy tiện nhưng trước mặt mọi người vẫn cấp cho Trương Tiểu Giang mặt mũi.

Dùng Liễu Mi mà nói, nam nhân bên ngoài phải có khí thế.

Chẳng qua ai cũng biết, Trương Tiểu Giang khẳng định là nghe Liễu Mi, người ta là tình nguyện mà.

Tâm tình tuy rằng tốt một chút, nhưng mọi người vẫn rất lo lắng. Đệ tử các phân đường Thánh Đường chia thành từng nhóm một, ở bên ngoài, đệ tử bình thường chiếm đa số, nhưng trong này, đệ tử tinh anh chiếm đa số. Bọn họ xem ra, nhà giàu mới nổi cũng không phải là do vận khí.

Nếu bọn họ thực không mua, trước bên phía Trương Lương không nói, Lôi Quang Đường mặt mũi mất hết, khẳng định sẽ biến thành chê cười. Việc này đối với Lôi Quang Đường đang khởi sắc lên cũng không phải là chuyện gì tốt.

Hồ Tĩnh không phải không nghĩ tới điểm này, nhưng không nghĩ tới phản kích tới nhanh như vậy.

Ngoại trừ Vương Mãnh và Tác Minh, những người khác đều hơi lo lắng, kỳ thực Tác Minh cũng không nhìn ra thanh kiếm của Vương Mãnh rèn có cái đặc điểm gì. Ngược lại đối với lý giải về nghề rèn của hắn thánh kiếm đó đúng là không dùng được. Nếu kiếm tu mà dùng, tốt nhất là phải có nguyên lực pháp trận, nhưng ngay cả phản ứng nguyên lực cũng không có. Nếu Thể Tu dùng, không thể không nói, Thể Tu hình phòng ngự không cần, tiến công hình lực tu… kiếm như vậy cũng không tốt dùng.

Các lộ không thích hợp, chẳng qua Tác Minh tin tưởng vững chắc, phương diện này hẳn là có bí mật sâu xa.

Lúc trước lúc ở tầng thấp nhất, tôn nghiêm,…đã ở đáy cốc rồi, cho nên cái gọi là mất mặt cũng như không. Mà hiện tại Lôi Quang Đường đã có chút tin tưởng, tuy rằng còn yếu ớt, nhưng dù sao cũng có, lúc này là dễ dàng bị đả kích nhất.

Người cũng dần dần nhiều lên, loại hội đấu giá này, Bách Thảo đường, Ngự Thú đường và Hỏa Vân đường mới là tiêu điểm.

Ngự Thú đường và Hỏa Vân đường đại sư huynh, Cổ Tự Đạo, Tống Chung, hai người ngược lại phi thường khách sáo.

“Nghe nói Cổ sư đệ Lôi thú sắp thăng cấp, chúc mừng chúc mừng, lần này trên đại hội, Ngự Thú đường bỗng nhiên nổi tiếng nha.”

Tống Chung nói, Hỏa Vân đường trước mắt thứ bảy, mà Ngự Thú Đường thứ tám. Quan hệ tương đối mẫn cảm, bước thêm một bước chính là phân đường trung đẳng, bước nhầm một bước là tới đáy rồi.

“Làm sao làm sao, chúng ta dựa vào linh thú chiến đấu, làm sao có thể so được với Tống huynh. Ta biết phương diện pháp khí của ngươi có đột phá mới. Hình như là khai sáng ra chiến pháp mới, chúng ta mỏi mắt trông chờ nha.”

Cổ Tự Đạo cười tủm tỉm nói, Cổ Tự Đạo cả ngày đều cười tủm tỉm. Nhưng nụ cười của hắn và Minh Nhân khác nhau, Minh Nhân thoải mái, mà Cổ Tự Đạo là giả tạo, rất giả tạo.

Tống Chung hơi hơi sửng sốt: “Cổ sư đệ nghe thấy tin đồn ở đâu.”

“Ha ha, có một số việc nhân huynh biết, ta biết. Ninh sư huynh càng rõ ràng hơn, lần đại hội này ý nghĩa phi phàm, ai mà không có công phu đáy hòm. Ngay cả Lôi Quang Đường còn có, thì có chuyện gì không thể phát sinh được.”

Cổ Tự Đạo cười tủm tỉm nói, thực hoài nghi mắt mình mị thành như vậy thì có thể nhìn thấy được đồ vật này nọ hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.