Người Yêu Của Ác Ma

Quyển 1 - Chương 7




Trong Yến viên hoàn toàn vắng lặng, lặng im như tiếng sáo thanh nhã, làm cho

lòng tĩnh lại, nhưng ưu thương.

Hắn luôn thường tới nơi này vừa đi, vừa để trái tim xốc nổi của hắn lắng đọng

lại. Ngày trên chiến trường chém giết, hắn cười yếu ớt khi nhìn thấy máu cùng

xương cốt, dường như cảm thấy hai tay của mình đều dính đầy máu nóng hổi,

rốt cuộc tẩy không sạch, nhưng về tới đây có thể nhìn được màu trắng của hoa

ngọc lan trong vườn, phất phơ như tơ liễu, vô số những vết máu kia liền như

được tẩy đi, hắn không cần phải ngày ngày sống đau khổ cùng dày vò như vậy

nữa.

Phía sau những khóm ngọc lan tươi tốt là một tòa mộ bia, văn bia đã bị người

khác lấy đi, mơ hồ không thể nhận ra.

Hắn chậm rãi đi qua đó, đầu ngón tay chạm vào làn đất ẩm ướt dưới mộ bia bên môi ngăn một chút đau đớn mà cười với vẻ đau buồn, “Mẫu hậu, con đến

thăm người…”

Ba tháng chinh chiến, hắn quả thực tưởng nhớ chỗ này.

“Làm sao bây giờ, hoàng huynh càng ngày càng không chịu nổi con, tựa như

năm đó,” Mặc Uyên thấp giọng nỉ non, đầu ngón tay men theo mơ hồ lướt qua

văn bia, mỗi khi qua một vết khắc lại làm cho lòng hắn đau thêm một lần, cho

đến khi ngón tay cứng ngắc, run run đến hắn không thể không nắm chặt bàn tay

thành quyền. “Mẫu hậu, người đã nói, thiên hạ cười ta, thương ta, phụ ta, bỏ ta,

ta cứ bất động sừng sững là được rồi, thế nhưng…”

Hắn nhớ tới khuôn mặt mỹ lệ thống khổ của cô gái nhỏ nhắn kia, nàng giống

như một ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt trong lòng hắn, làm hắn không bao giờ

muốn buông tha nàng.

Trong lòng, tiếc hận, phẫn hận tích lũy, đau đớn kiềm nén nhiều năm trong lòng,

đều trong một khắc này trút xuống, hóa thành nét cười thống khổ bên môi…

“Lúc này đây, không thể nhịn nữa,” Hắn nghẹn giọng thì thầm, như là nói cho

người trong mộ nghe, hoặc như là tự lẩm bẩm nói với chính mình, “Mẫu hậu,

thiên hạ này còn thiếu nợ con và người, con muốn hướng bọn họ đồng thời đòi

lại hết!”

Gió lạnh thổi qua, cây ngọc lan trên đầu một trận rung mạnh, đột nhiên rơi

xuống…

Một luồng ánh nắng sáng sớm chiếu vào, hắt trên cổ tay, đem lại một chút ấm

áp.

Lạc Cơ Nhi giật mình nhìn da thịt tái nhợt nổi lên trên ánh sáng nhạt, hàng mi

chậm rãi rung động, như cánh ve mỏng manh.

“Cô nương, chào buổi sáng…” Người thị nữ đứng sau lưng giúp nàng chải

đầu, nhìn khuôn mặt thanh nhã trắng nõn của nàng, nhịn không được than lên

sợ hãi, động tác trong tay dừng lại.

Cô gái nho nhỏ nháy mắt bừng tỉnh, hơi chút giật mình, vẻ mỹ lệ thanh thuần

động lòng người còn chưa phai mùi non nớt, càng lộ ra vẻ xinh đẹp.

“Cám ơn.” Đôi môi mỏng khẽ mở, nàng nhẹ giọng đáp lại.

Lâu lắm không nói chuyện với người khác, nàng dường như đã quên nên phải

nói chuyện như thế nào, trong vương phủ, dường như người duy nhất có thể

cùng nàng nói chuyện chỉ có nam tử tôn quý uy nghiêm kia. Nàng ngủ say cả

ngày, mỗi khi nhớ tới ngày hắn chiếm đoạt thì hơi chút run rẩy, bàn tay nõn nà

nhỏ bé nắm chặt thành quyền, giống như hít thở không thông, dục vọng của hắn

quá nặng, nàng không thể trốn tránh, chỉ có thể giãy dụa cầu xin ngay lúc sắp

sụp đổ…

Trên mặt thị nữ đột nhiên hơi ửng đỏ, thời điểm sáng sớm hôm nay giúp nàng

thay quần áo, nàng ta đã phát hiện, thân thể nho nhỏ mềm mại của nàng tràn

đầy dấu hôn, ngay cả đôi môi cũng hơi sưng đỏ, sự phòng bị của nàng với

người khác làm lòng người khác thấy mà dau đớn… Động tác trên tay thị nữ

càng nhẹ nhàng hơn, sợ làm đau nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.