Người Yêu Cũ Có Người Yêu Mới

Chương 4: Ngoạn mục xuyên qua




Liễu Chân Nhã và Cốc Noãn chưng toàn thân thành đỏ rực mới chịu ra khỏi phòng tắm, vào phòng khách thì thấy trên bàn ăn là ba chén trứng chần nước sôi đang bốc khói nghi ngút, mùi thơm tỏa trong không khí, nhìn bề ngoài có vẻ không tồi.

“Chân Nhã, đến đây nếm thử nào, tôi vừa làm trứng chần nước sôi đấy.” Lưu Úy bưng một dĩa dưa cải từ phòng bếp đi ra.

Liễu Chân Nhã đặt Cốc Noãn ngồi xuống xong mới ngồi bên cạnh cô bé, tuy lúc chiều vừa ăn canh cá Văn Anh mang tới, còn thêm mấy quả táo, nhưng trứng chần trước mặt lại làm mấy con sâu thèm ăn trong bụng cô nổi dậy, cô lại thấy đói bụng rồi.

Thấy Liễu Chân Nhã ăn ngon lành, Tiểu Cốc Noãn bên cạnh cô cũng há miệng ăn từng miếng từng miếng, Lưu Úy mỉm cười đẩy dĩa dưa cải đến trước mặt hai mẹ con: “Đây là đồ chua đặc sản của Tứ Xuyên, tôi còn bỏ thêm ớt ngâm vào, nếm thử xem có ăn được không.”

Liễu Chân Nhã gắp một miếng cải trắng bỏ vào miệng, vị chua cay rất vừa miệng: “Ngon lắm. Noãn Noãn con cũng ăn một miếng nhé.” Sau đó gắp một miếng cải trắng đến miệng Noãn Noãn, Noãn Noãn nhìn một cái rồi ngoan ngoãn há miệng ăn miếng cải trắng cô đưa.

Lưu Úy cười hì hì rồi mới bắt đầu ăn: “Tôi là người Tứ Xuyên, ở đây không có món cay chính tông Tứ Xuyên nên tôi phải tự tay làm đồ chua, ớt ngâm, khi nào thấy thèm ăn một chút thật đã ghiền.”

Liễu Chân Nhã cảm thấy bất ngờ nên liếc nhìn Lưu Úy một cái: “Chú Lưu lợi hại thật, đàn ông bây giờ không có mấy người chịu vào bếp đâu!” Lúc nói cũng không ngừng việc thưởng thức trứng chần trước mặt. Nói ai xa, Thạch Lâm chính là điển hình, đừng nói tới xuống bếp nấu ăn, ngay cả chén anh ta cũng chưa từng rửa một lần nữa là.

“Tôi chính là trường hợp đặc biệt đấy!” Lưu Úy cười ha ha, “Tôi ở một mình, không tự nấu thì có mà chết đói!”

Liễu Chân Nhã không nói gì chỉ cúi đầu tiếp tục ăn.

Ăn xong, Liễu Chân Nhã don dẹp bàn, rửa chén, để Lưu Úy ngồi chơi với Cốc Noãn, cô lại ở trong bếp nấu cháo, chờ khi hai bà cháu kia tỉnh lại thì có thể ăn được rồi.

Vừa lúc cháo ninh xong tỏa mùi thơm phức thì nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng khách nên Liễu Chân Nhã từ nhà bếp bước ra ngoài xem, nhìn thấy người ngoài phòng khách Liễu Chân Nhã nở nụ cười, Bà Vương và San San chắc là đói quá nên mới tỉnh dậy rồi. “Bà Vương, San San, hai bà cháu tỉnh rồi à? Đói bụng chưa, một phút sau là có cháo nóng ăn thôi, hai bà cháu ngồi chờ một tí nhé!”

Vốn là Vương Tú đang che chở cho Hướng San sau lưng vừa trừng mắt nhìn Lưu Úy, lại nghe được câu nói của Liễu Chân Nhã thì không khỏi bất ngờ ngơ ngác. “À,… là hai người cứu tôi và San San sao?”, bà còn tưởng là gặp phải bọn buôn người.

“Là mẹ con cứu hai người”. Cốc Noãn ngồi trong lòng Lưu Úy hờn dỗi nói: “Là một dì tên Vệ Hồng nhờ mẹ con cứu hai người.” Không ai bảo Tiểu Cốc Noãn không được đem chuyện Liễu Chân Nhã có thể thấy ma nói ra nên cô bé Noãn Noãn ngây thơ cứ thế mà thành thật tố cáo.

“Vệ…Hồng, …con nói là Hồng Hồng?!” Vương Tú kích động vừa khóc vừa tiến lên phía trước bắt lấy cánh tay Cốc Noãn, vừa khóc vừa cười nói: “Mọi người thấy Hồng Hồng? Thật sự là đã gặp được Hồng Hồng? Tôi đã nói là cảm giác của tôi là đúng mà, Hồng Hồng không có chết, con bé vẫn luôn ở bên tôi mà.”

Bộ dạng kích động của Vương Tú làm cho Lưu Úy sợ hãi, lại nghe được Cốc Noãn bên cạnh kêu đau, vội vàng hất tay Vương Tú ôm Tiểu Cốc Noãn đứng lên, sợ Vương Tú kích động quá mà làm hại đến Cốc Noãn.

“Các người có thể cho tôi biết nhà của Hồng Hồng ở đâu không? Làm ơn cho tôi biết chỗ ở của Hồng Hồng đi.” Vương Tú vừa khóc vừa quỳ xuống đất.

Thấy Vương Tú cố gắng quỳ lạy Lưu Úy, cô bé nhút nhát Hướng San cũng đến bên cạnh bà ngoại cùng bà quỳ lạy anh: “Làm ơn nói cho chúng tôi biết, làm ơn đi mà…”

Đang lúc Lưu Úy ôm Tiểu Cốc Noãn không biết chuyện gì đang xảy ra thì Liễu Chân Nhã bưng cháo từ nhà bếp đi ra: “Ôi, mọi người đang làm gì vậy, trời lạnh thế này quỳ dưới đất làm gì? Bà Vương, San San, sức khỏe hai bà cháu không tốt nên nhanh ngồi dậy đi, có gì chúng ta từ từ nói.”

“Cô gái, tôi biết là mọi người biết chỗ ở của Hồng Hồng, làm ơn nói cho tôi chỗ ở của Hồng Hồng đi mà.” Vương Tú xoay người sang quỳ lạy Liễu Chân Nhã .

“Hồng Hồng?” Liễu Chân Nhã chưa kịp tiếp thu nên hỏi lại: “Bà Vương, Bà nói Hồng Hồng chính là Vệ Hồng đúng không?”

Liễu Chân Nhã nhìn mọi người trong phòng khách sau đó cười nói: “Bà Vương, Bà với San San ăn chút gì đi, ăn no xong chúng ta từ từ nói chuyện.” Nhìn Vương Tú còn muốn nói thêm gì đó, Liễu Chân Nhã cắt ngang: “Bà Vương, San San, mọi người ăn no trước đi, nếu không lát nữa sẽ không có sức nghe con nói chuyện đâu.”

Vội vã muốn biết tung tích của Vệ Hồng, Vương Tú vội vàng ăn lấy ăn để cho nhanh hết chén cháo rồi nhìn chằm chằm Liễu Chân Nhã bằng ánh mắt chờ mong.

Hướng San thấy Vương Tú ngưng đũa, cô bé cũng ngưng đũa theo, cúi đầu im lặng nhìn hơn nửa chén cháo còn lại trong chén.

Nhìn thấy cảnh này, Liễu Chân Nhã chua xót muốn khóc, đến ngồi bên cạnh San San dịu dàng vuốt ve cô bé: “San San vẫn còn chưa no đúng không? Dì cùng bà ngoại con nói chuyện, con tiếp tục ăn nhé, ngoan, ăn tiếp đi nào.” Liễu Chân Nhã bóc quả trứng luộc đưa cho cô bé. “Bà Vương, chuyện con sắp nói bất kể là Bà chấp nhận hay không chấp nhận, nhưng tất cả đều là sự thật.”

Liễu Chân Nhã suy nghĩ trong năm sáu phút xem nên nói như thế nào về câu chuyện ly kỳ này cho mọi người ở đây nghe.

“Con nói đi, chuyện gì Bà cũng tin tưởng con.” Ánh mắt Vương Tú khẽ ảm đạm, có lẽ bà cũng đoán được phần nào lời Liễu Chân Nhã sắp nói ra.

“Trước hết, con gái Bà, chị Vệ Hồng thật sự đã chết. Cô ấy chết vì tự sát, chính Bà là người mai táng cho cô ấy đúng không?” Liễu Chân Nhã nhìn Vương Tú mà cho bà một đáp án chính xác.

Vương Tú che mặt khóc thất thanh, “Đúng vậy, con bé đã chết, uống thuốc ngủ quá liều mà chết, chính Bà đã mai táng cho nó.” Cho đến bây giờ bà vẫn không muốn tin là con gái mình đã chết, bởi vì bà luôn có cảm giác rằng con gái vẫn luôn kề cận bên mình.

“Những lời con sắp nói tiếp đây có lẽ sẽ vượt ra khỏi cách lý giải của mọi người, xin mọi người im lặng lắng nghe.” Liễu Chân Nhã chần chờ sau đó kiên định nói: “Trời sinh con có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thấy được, theo cách nói của mọi người là thấy được ma quỷ, đúng vậy, trời sinh con có thể thấy được ma quỷ. Trước đó con đã nhìn thấy hồn ma của chị Vệ Hồng, chị ấy bởi vì có chấp niệm mà không thể đầu thai nên phải lưu lại nhân gian, nhưng con đã hứa trước mặt chị ấy là sẽ chăm sóc cho cuộc sống của Bà và San San, sau đó chị ấy biến mất. Con nghĩ, chấp niệm của chị ấy chính là Bà và San San.”

Nhìn thấy Liễu Chân Nhã nói mà không có chút gì gọi là giả dối trong đó, Lưu Úy bỗng dưng cảm thấy toàn thân nổi da gà, không nhịn được cắt ngang lời Liễu Chân Nhã: “Tiểu Chân Nhã à, tuy bây giờ là buổi tối, nhưng mà em cũng đừng kể chuyện ma quỷ làm tôi sợ hãi chứ. Hôm nay cũng đã lạnh lắm rồi, em đừng làm tăng thêm giá rét nữa!”

“Chú hư quá đi, mẹ con không nói dối!” Tiểu Cốc Noãn vội vàng bênh vực mẹ, dùng nắm tay bé nhỏ vỗ vỗ vào mặt Lưu Úy: “Không cho nói mẹ con nói dối!”

Liễu Chân Nhã nhìn Lưu Úy đang ôm Noãn Noãn trong lòng, cười nói với anh: “Chú Lưu, trên đời có rất nhiều chuyện mà khoa học không thể giải thích được, nhưng khoa học không giải thích được cũng không có nghĩa là những việc đó không tồn tại. Một trong những việc đó, chính là việc về quỷ thần.”

“Cô gái, Bà tin con.” Gương mặt già nua của Vương Tú tràn đầy kiên định: “Sau khi Hồng Hồng chết, Bà đã muốn đi theo nó, nhưng Bà lại nghĩ đến đứa cháu gái không có ba mẹ chăm sóc, Bà liền bỏ ý niệm đó đi. Sau này Bà luôn có cảm giác Hồng Hồng vẫn luôn ở bên mình, tuy không nhìn thấy, nhưng cảm giác đó rất rõ ràng, thậm chí có lần Bà còn cho rằng mình nhớ con gái đến điên nên mới có cảm giác như vậy.” Vương Tú nói xong còn nở nụ cười ngượng ngùng.

“Cảm giác của Bà không sai.” Liễu Chân Nhã lắc đầu, “Chị Vệ Hồng vẫn luôn ở cạnh Bà, nhìn thấy Bà bị con gái huyện trưởng ngược đãi, sau đó phải ăn xin sống qua ngày, chị ấy đều nhìn thấy tất cả. Bà Vương, chị Vệ Hồng đem Bà và San San ủy thác cho con, sau này Bà với San San đến sống cùng con, nhà con đơn chiếc, chỉ có con, Cốc Noãn, và Giang Thành , tổng cộng chỉ có ba người thôi.”

“Nhưng…” Vương Tú chần chừ, bà cùng Liễu Chân Nhã dù sao cũng không thân thiết.

“Bà Vương, vì nhờ con chăm sóc hai bà cháu chị Vệ Hồng đã đưa lễ vật tạ ơn rất lớn cho con rồi, cho nên hai người cũng không phải ăn không ở không, cứ an tâm ở lại nhà con. Nếu Bà vẫn thấy áy náy…như vậy, con nhờ Bà chăm sóc con trai con gái của con được không? Con còn nhỏ nên không có nhiều kinh nghiệm nuôi trẻ con, Bà chăm sóc hai đứa trẻ giúp con xem như bù vào chi phí ăn ở của Bà và San San.” Liễu Chân Nhã cũng đã nghĩ đến việc Vương Tú ngại việc ăn ở ở nhà cô nên cô đã đưa ra biện pháp như thế.

“Được được, vậy về sau cơm nước ba bữa để Bà làm luôn đi, cái khác không nói chứ việc nhà và nấu ăn Bà có thể làm được, con gái Vệ Hồng rất thích ăn cơm Bà nấu.” Nói đến Vệ Hồng, Vương Tú lại quỳ xuống dập đầu với Liễu Chân Nhã: “Con gái, cảm ơn con đã giúp đỡ Hồng Hồng của Bà, thu giữ Bà và San San, con là người tốt như vậy chắc chắn ông trời sẽ chiếu cố con thật tốt.”

“Bà Vương, Bà mau đứng lên đi.” Liễu Chân Nhã nâng Vương Tú dậy “Con còn muốn cảm ơn Bà đã không coi con là kẻ điên nữa chứ!” Liễu Chân Nhã như có như không hướng về Lưu Úy đang nghi ngờ đằng kia “Con có thể gặp gỡ chị Vệ Hồng coi như cũng là duyên phận, hơn nữa con cũng không phải giúp không chị ấy, cho nên Bà Vương không cần phải như vậy. Hơn nữa, sau này chúng ta là người một nhà, Bà như vậy thật quá khách khí rồi!”

Đỡ Bà Vương ngồi lại sopha, Liễu Chân Nhã ôm Cốc Noãn chỉ vào San San đang ngồi bên bàn ăn: “Noãn Noãn , về sau đó chính là chị của con, con phải bảo vệ không được ăn hiếp chị biết không?” Nhìn thấy Noãn Noãn gật đầu xong, cô đẩy đẩy cô bé: “Đi đi, đến kia chào hỏi chị con đi.”

“Chị, em gọi là Cốc Noãn, chị có thể gọi em là Noãn Noãn, sau này chúng ta chơi với nhau được không?” Tiểu Cốc Noãn ra vẻ thành thục giới thiệu mình với Hướng San.

“Chị…chị tên là Hướng San, bà ngoại hay gọi chị là San San.” Hướng San nói xong thì cúi đầu, tay vân vê góc áo.

“Chị San, em còn một em trai nữa tên là Giang Thành, là em bé lúc nãy ngủ bên cạnh chị đó, sau này em ấy lớn lên chắc chắn sẽ siêu cấp đẹp trai nha! Bây giờ chắc em ấy ngủ dậy rồi, chúng mình đi xem em ấy đi!” Tiểu Cốc Noãn vươn bàn tay bé nhỏ rủ rê San San.

Nhìn hình dáng hai cô gái nhỏ đi khỏi phòng khách, Liễu Chân Nhã mỉm cười nhìn Lưu Úy: “Chú Lưu chắc có nhiều điều muốn hỏi con lắm nhỉ?”

Lưu Úy ngượng ngùng cười: “Đúng thật là có hai vấn đề. Thứ nhất là trên đời này có ma quỷ thật sao? Thứ hai là em thật sự có thể nhìn thấy ma quỷ?”

Liễu Chân Nhã gật đầu: “Cả hai vấn đề của chú đều có cầu trả lời là: Đúng vậy.”

Lưu Úy sờ sờ trán: “Trước hết để tôi tiêu hóa một chút đã!”

Liễu Chân Nhã cười phốc một cái: “Chú Lưu, không cần phải khổ não như vậy, thế giới này có tồn tại ma quỷ hay không, chú cũng không thấy được, chú không làm gì trái lương tâm thì lo ngại gì ma quỷ chứ. Thật sự lòng người so với ma quỷ còn đáng sợ hơn nữa kìa.”

“Con đã thấy rất nhiều ma, nhưng đến giờ cũng chỉ nói chuyện với chị Vệ Hồng thôi. Bọn họ trông cũng như người bình thường, có điều họ không đi trên đường mà bay vật vờ trên không thôi. Còn khi họ tức giận thì hình dáng trở nên vặn vẹo, cũng trông rất dữ tợn nữa.” Liễu Chân Nhã gật gật đầu nói tiếp “Hình như chỉ như vậy.”

Lưu Úy đổ mồ hôi lạnh, cái gì mà hình như chỉ như vậy chứ! Thần kinh của tiểu cô nương Chân Nhã này thật sự mạnh mẽ quá rồi!

“Bà Vương, Chú Lưu, con muốn nhờ mọi người việc này. Mọi người cũng biết đó, quỷ thần luôn làm người khác kính sợ, lo ngại sự tồn tại của họ, nếu người khác biết con có thể nhìn thấy ma quỷ, con sợ người khác sẽ mang đến nguy hiểm cho mình, cho nên hi vọng mọi người đừng đem chuyện con có thể nhìn thấy ma quỷ nói ra được không?”

Nếu không phải tạm thời còn chưa về nhà được, mà Lưu Úy là hàng xóm sát vách ra vào đều gặp, Liễu Chân Nhã cũng không muốn cho Lưu Úy biết chuyện mình có thể nhìn thấy ma, cô còn nhỏ lại còn có hai con, trong nhà lại không có ba mẹ,… nói ra để Lưu Úy quan tâm một chút cũng được, cái gọi là bà con xa không bằng láng giềng gần, nói úp nói mở như vậy, ai biết được sau này anh ta còn có thể giúp mình che giấu những chuyện quan trọng.

“Con gái, con yên tâm, chúng ta là người một nhà, nếu Bà đem chuyện này nói ra sẽ bị thiên lôi đánh chết!” Vương Tú bộ dáng kích động thề thốt.

Tròng mắt Lưu Úy xoay tròn: “Không nói ra ngoài, được, nhưng mà tôi có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Liễu Chân Nhã thở dài, cô biết mà, anh ta nào có dễ dàng như vậy.

Lưu Úy nhếch nhẹ khóe môi: “Rất đơn giản, sau này gọi tôi là anh Lưu, đừng gọi là Chú Lưu nữa!” Anh không muốn bị kêu già như vậy. Anh ta cực kỳ chấp nhất chuyện tuổi tác và ngoại hình của bản thân.

Liễu Chân Nhã không nói gì chỉ nhìn Lưu Úy rồi gật đầu, điều kiện này quả thật rất đơn giản.

Thấy Liễu Chân Nhã gật đầu, Lưu Úy hài lòng cười: “Tốt lắm, cứ như vậy đi.” Thật là một cô gái ngốc, cho dù anh có nói thì chắc gì đã có người tin kia chứ.

Đêm hôm nay tại Lưu gia, cả chủ nhà và khách khứa đều có một đêm ngon giấc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.