Người Yêu Cũ Có Người Yêu Mới

Chương 30: Người bổn Hoàng hậu đánh chính là ngươi 3




Trở về biệt thự Liễu gia một chuyến xong, Liễu Chân Nhã lấy laptop mà Noãn Noãn và Giang Thành đang vô cùng thèm khát vào Noãn Viên, rồi lấy hòn ngọc mà Ngọc Tấn Ngâm tách ra đưa cho mẹ Triển đeo trên cổ, sau đó Liễu Chân Nhã ngồi chéo chân ở Triển gia theo dõi diễn biến vụ án nhà Trang Đông Hâm.

Ban ngày Liễu Chân Nhã để Triển Quốc Quân đi quan sát mọi việc ở Trang gia, tối đến thì cùng Triển Phi phân tích thương lượng những thông tin mà Triển Quốc Quân mang về, tìm cách để bắt Trang Đông Hâm và Nhâm Phong Thanh, cũng không phải lo lắng Nhâm Phong Thanh lại cho người đến bắt cô lần nữa – vì bây giờ Nhâm Phong Thanh phải bù đầu lo tìm về số sổ sách bị mất, thời gian đâu mà đuổi bắt cô.

Kể cũng lạ, số sổ sách bị mất là cùng một đêm với đêm cô trốn đi, nhưng sao Trang Đông Hâm và Nhâm Phong Thanh lại không nghi ngờ là cô trộm đi số sổ sách đó nhỉ? Không lẽ Trang Nhĩ Ngôn đã làm gì sao?

Rất nhanh, Triển Phi đang điều tra vụ mất cấp nhà Trang Đông Hâm đã biến thành điều tra xem Trang Đông Hâm có phạm pháp hay không, bởi vì toàn bộ tư liệu trong sổ sách của Trang Đông Hâm đã được công khai trên internet, lợi nhuận của tập đoàn Trang thị hằng năm là bao nhiêu, nộp thuế bao nhiêu, trốn thuế thế nào, số liệu rõ ràng chi tiết nhìn vào là hiểu ngay. Nhưng mà thứ làm mọi người hứng thú nhất chính là có một khoảng thu vào không rõ ngồn gốc mà số tiền lại cực đại, đến một hai trăm triệu, toàn bộ tài sản hiện tại của Trang thị cũng không đến được bao nhiêu đó đâu!

Tư liệu của tập đoàn Trang Thị công khai trên internet đã gây chấn động cả thành phố Thiên Hải, Trang Đông Hâm còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì ông ta đã bị đội cảnh sát đặc nhiệm thành phố Thiên Hải áp giải về cục công an hỗ trợ điều tra rồi.

Nhìn cảnh Trang Đông Hâm bị cảnh sát áp giải đi trên TV, Liễu Chân Nhã đang gặm táo phải líu lưỡi, chiêu này của Trang Nhĩ Ngôn ác thật, Trang Đông Hâm và Nhâm Phong Thanh bây giờ chắc cũng bạc trắng đầu rồi nhỉ?

Ngày thứ hai, TV và internet tung ra tin tức tập đoàn Trang Thị buôn bán ma túy, tổng giám đốc Trang Đông Hâm của tập đoàn Trang thị đã giao dịch buôn bán ma túy với Nga trong suốt 7 năm, mà người vợ hiện tại của ông ta là đồng phạm. Khoản thu cực đại không rõ nguồn gốc trong sổ sách chính là từ việc buôn bán ma túy mà có được.

Trên TV, Nhâm Phong Thanh đeo kính mát, tự tin nói với phóng viên: “Mọi người cũng biết sổ sách của Trang Thị chúng tôi bị trộm, tôi khẳng định số liệu hiện tại đang công bố trên internet đã qua chỉnh sửa. Gia nghiệp của Trang Thị rất lớn, hằng năm nộp thuế nhiều ít thế nào, mọi người có thể đến chi cục thuế để tìm hiều. Bản chất nhà chúng tôi đã rất nhiều tiền rồi, còn phải buôn bán ma túy làm gì nữa chứ? Bảo Trang thị chúng tôi buôn bán ma túy, tất cả đều là những lời gièm pha, bịa đặt, tôi tin tưởng cục công an, viện kiểm sát và tất cả mọi người sẽ lấy lại công bằng cho tập đoàn Trang thị chúng tôi.”

“Có thể người phụ nữ này sẽ ra độc chiêu đấy.” Triển Quốc Quân nhìn Nhâm Phong Thanh trên TV rồi nói với Liễu Chân Nhã: “Thằng nhóc kia ở lại nhà đó sẽ gặp nguy hiểm.”

Liễu Chân Nhã chỉ im lặng không nói gì, Trang Nhĩ Ngôn rất lợi hại, nếu Nhâm Phong Thanh dám xuống tay với cậu ấy không chừng sẽ còn thảm hại hơn ấy chứ.

Buổi tối ngày thứ ba sau khia Trang thị bị buộc tội buôn bán ma túy, Triển Phi ở lại cục công an tăng ca, Liễu Chân Nhã đang say giấc trên chiếc giường đơn trong phòng mẹ Triển thì Triển Quốc Quân mang theo khí lạnh của hồn ma bay vào, “Liễu nha đầu, tỉnh lại, tỉnh lại mau, có nguy hiểm!”

Liễu Chân Nhã giật mình tỉnh lại, thất kinh ngồi dậy hỏi: “Làm sao, có chuyện gì?”

“Mạng của Trang Nhĩ Ngôn nguy rồi, Nhâm Phong Thanh cho người giết cậu ta.” Triển Quốc Quân gấp gáp bay qua bay lại bên người Liễu Chân Nhã, “Nhưng cái này cũng không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là cô và bà xã tôi cũng đang gặp nguy hiểm. Lần trước cô bị túm đi ở gần đây, nên Nhâm Phong Thanh cho rằng cô sẽ quay lại đây, nên cô ta đã cho rất nhiều người đến đây bắt cô. Nhâm Phong Thanh đã ra lệnh bằng mọi giá cũng phải bắt cô cho được, nên bây giờ cô và bà xã tôi đang rất nguy hiểm đó. Nhanh lên, nhanh lên, mau gọi bà xã tôi dậy, cùng nhau trốn đi.”

“Rầm!” thính giác nhạy bén của Liễu Chân Nhã nghe được tiếng cửa đã bị cái gì đó cạy mở.

Chỗ nào cũng không trốn được, nên Liễu Chân Nhã nhỏ giọng gọi: “Chị Ngọc”, đồng thời chạy đến bên giường mẹ Triển cầm tay bà cùng đi vào Noãn Viên.

Vào tới Noãn Viên, thấy mẹ Triển vẫn còn chưa tỉnh lại, lại nhìn Noãn Noãn, Giang Thành đang hào hứng chạy đến, Liễu Chân Nhã còn chưa định hồn vươn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, xem ra mấy năm nay đã bị Giang Thành ảnh hưởng nhiều thật, thời khắc nguy hiểm như vậy mà cũng không quên lên tiếng gọi “chị Ngọc” để loại bỏ hoài nghi của chú Triển nữa chứ.

“Mẹ!” Noãn Noãn và Giang Thành như hai con mèo nhỏ cọ cọ trong lòng Liễu Chân Nhã.

“Tiểu Nhã, người lần này cô mang vào thật bình thường nhỉ.” Tiểu Mật vẫn nghĩ là Liễu Chân Nhã mang người vào chơi với cô ấy.

“Bà ấy là dì Triển, tôi mang bà ấy vào không phải là để chơi với cô, mà là để tị nạn.” Liễu Chân Nhã ôm Noãn Noãn và Giang Thành kể lại chuyện bị Nhâm Phong Thanh đuổi bắt.

“Tiểu Nhã à, cô thật là đáng thương quá đi.” Tiểu Mật cọ vào hai má Liễu Chân Nhã để an ủi, Tiểu Nhã vẫn luôn muốn là người bình thường, mà những việc cô ấy gặp phải thì lại không bình thường chút nào cả, ha ha, cũng đúng, chủ nhân hiện tại của Phỉ Lam tinh cho dù không thể phi thăng thành tiên như chủ nhân trước kia, nhưng làm sao có thể là người bình thường được cơ chứ.

“Cám ơn sự an ủi của cô.” Liễu Chân Nhã chẳng còn hơi sức trò chuyện với Tiểu Mật, cô còn đang cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình trốn nhanh, nếu không có chú Triển gọi cô dậy, trăm phần trăm giờ này cô đã nằm trong miệng cọp rồi.

Một chốc sau thì mẹ Triển tỉnh lại, đập vào mắt chính là khung cảnh mờ ảo như chốn thần tiên, một nơi xa lạ nhưng xinh đẹp vô cùng, phản ứng đầu tiên của mẹ Triển là hét to lên, đợi đến khi nhìn thấy Liễu Chân Nhã bà mới vỗ ngực sợ hãi thở gấp.

Phiền toái rồi, bây giờ phải giải thích cho mẹ Triển thế nào đây? Trong mơ bà gặp được Triển Quốc Quân chính là hồn ma của ông ấy, miếng ngọc trên cổ bà đang đeo là chỗ ở hiện thời của Triển Quốc Quân, Ngọc Tấn Ngâm là ngọc tình và còn….. Liễu Chân Nhã đau đầu xoa trán, chuyện cô có thể thấy được ma quỷ, cô và Triển Phi vẫn còn chưa muốn nói cho mẹ Triển biết đâu.

Lắp ba lắp bắp giải thích tại sao phải đến chỗ này, rồi lờ mờ nói ra thân phận của Ngọc Tấn Ngâm và sự tồn tại của Triển Quốc Quân, về phần Noãn Viên, Liễu Chân Nhã nói đây là chỗ Ngọc Tấn Ngâm tu luyện.

“Bảo sao dạo này con với Phi nhi cứ thần thần bí bí, thì ra đã xảy ra nhiều chuyện nguy hiểm mà dì không biết đến vậy.” Vì chồng và con trai đều làm cảnh sát nên suy nghĩ của mẹ Triển rất cởi mở, khả năng tiếp thu cũng đặc biệt mạnh mẽ, nghe được trên đời thật sự có ma quỷ tồn tại, phản ứng đầu tiên của bà không phải là sợ hãi mà là vui vẻ, lại nghe đến người chồng mà mình gặp được trong mơ là hồn ma của ông, mẹ Triển bưng mặt vui mừng khóc lên: “Dì biết, dì biết ông ấy vẫn chưa chết, ông ấy không nỡ rời bỏ dì và Phi nhi mà.”

Liễu Chân Nhã đầu đầy vạch đen, khả năng tiếp thu của mẹ Triển rất mạnh, nhưng mà giải thích thế này thì…..chú Triển đã thành ma rồi mà còn chưa chết là sao chứ?

“Dì à, sau này dì cứ ở đây, đợi mọi việc bên ngoài xong xuôi hết, đến khi an toàn rồi, chúng ta mới ra ngoài nhé.” Liễu Chân Nhã lau nước mắt thay mẹ Triển: “Dì à, đừng khóc nữa, dì và chú Triển có thể gặp lại nhau, dì phải vui vẻ mới đúng chứ.”

“Ừ, ừ, vui, dì đang rất vui.” Mẹ Triển vừa khóc vừa cười như đứa con nít, bàn tay nắm miếng ngọc trên cổ hỏi Liễu Chân Nhã: “Con nói là ông Quân đang ở trong này sao?”

“Dạ không ạ, chú Triển là ma, không vào đây được ạ.” Liễu Chân Nhã cúi đầu chột dạ, chú ấy là ma, đương nhiên vẫn có thể vào đây, nhưng cũng bởi vì chú ấy là ma nên mới không thể cho chú ấy vào được. Ma quỷ đi đường toàn bay, Noãn Viên cho dù có lớn cách mấy, ông ấy chỉ cần bay vài giờ, thì toàn bộ Noãn Viên chắc chắn sẽ bại lộ cả. Mẹ Triển thì không như vậy, với khả năng đi lại của dì ấy, 10 ngày nửa tháng cũng không đi hết được Noãn Viên, huống chi còn có Tiểu Mật và bọn Noãn Noãn trông chừng, dì ấy sẽ không có cơ hội tìm hiểu vể Noãn Viên. Đó cũng là lý do cô mang mẹ Triển vào nhưng lại bỏ chú Triển ở bên ngoài.

“À, thì ra là vậy.” ánh mắt mẹ Triển có chút mất mác, bà còn tưởng là chồng bà vẫn luôn bên cạnh cơ chứ.

Ở trong Noãn Viên một đêm, đến hừng đông, một mình Liễu Chân Nhã len lén ra ngoài Triển gia. Triển gia cứ như là vừa bị bọn cướp càn quét qua, mọi thứ trong nhà đều bị lật tung lên. Nhìn tủ lạnh bị mở ra và một mớ đồ vật loạn xạ trong tủ lạnh, Liễu Chân Nhã đầu đầy vạch đen, cô đâu có điên đâu nhỉ, chui vào tủ lạnh thì trốn làm sao?

“Chú ơi, chú ơi, chú Triển ơi, chú có nhà không vậy?” Liễu Chân Nhã ở trong phòng nhỏ giọng gọi Triển Quốc Quân.

“Liễu nha đầu, cô đem bà xã tôi giấu ở đâu vậy hả?”

“Á..a!” Liễu Chân Nhã bị âm thanh lạnh lẽo sát bên tai dọa cho nhảy dựng, quay đầu thấy Triển Quốc Quân không khỏi hất mặt lườm ông: “Chú Triển à, người dọa người có thể gây chết người, ma dọa người cũng gây chết người đấy!”

“Ai bảo cô mang bà xã tôi biến đi đâu mất làm gì.” Triển Quốc Quân có lý nên chẳng sợ, trừng mắt nhìn Liễu Chân Nhã: “Một đêm không thấy tôi đây đã phải lo lắng một đêm đấy.”

“Chú yên tâm đi, chị Ngọc mang dì Triển đến chỗ chị ấy tị nạn rồi, chờ chuyện nhà Trang Đông Hâm giải quyết xong, dì Triển sẽ về lại thôi.” Liễu Chân Nhã xoay người dọn dẹp lại phòng khách, “Mà chú, hôm qua sau khi con và dì Triển đi thì đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

“Thì mấy người đó không tìm được các cô nên vừa đập phá vừa tìm kiếm chứ gì nữa, cũng may là chị Ngọc gì đó kịp thời mang hai người đi, chứ có đến mười mấy người đến bắt cô, mà trên tay người nào cũng có một khẩu súng hết đấy.”

“Trang Nhĩ Ngôn đáng ghét, còn chú ngữa, đều tại hai người hết đó, nếu không gặp phải hai người thì chuyện gì con cũng sẽ không biết, bây giờ cũng không phải trốn trốn tránh tránh thế này.” Liễu Chân Nhã nói xong lại cảm thấy vô cùng tức giận, nếu không phải do Triển Quốc Quân cứ lải nhãi bên tai cô suốt ngày phá án thế này phá án thế kia, cô cũng sẽ không biết đến chuyện nhà họ Trang, mà không biết đến chuyện này, thì cho dù cô có cùng Trang Nhĩ Ngôn gặp lại đi nữa, thì cũng sẽ không liên quan gì đến mọi thứ của cậu ta, còn bây giờ thì sao chứ? Chuyện gì cũng gom hết một lần.

“Ôi chao, Liễu nha đầu à, bên cạnh cô có Ngọc tinh gì đó, còn sợ gì nữa chứ? Lại nói, cô cũng phải tin tưởng vào năng lực của Phi nhi nhà tôi chứ, nó nhất định sẽ phá được án nhanh thôi. Với lại, Trang Nhĩ Ngôn cũng sẽ không để cô gặp phải chuyện gì không may đâu.” Đối diện với ánh mắt bừng lửa của Liễu Chân Nhã, Triển Quốc Quân đuối lý sờ sờ mũi — xui xẻo của Liễu Chân Nhã quả thật là do ông và Trang Nhĩ Ngôn mang đến.

“Hừ, chú tránh chỗ khác đi, bây giờ con chẳng muốn thấy mặt chú chút nào đâu.” Liễu Chân Nhã ngồi xuống gọi điện cho Triển Phi, mọi chuyện xảy ra ở Triển gia tối hôm qua Triển Phi cần phải biết được.

Gọi cho Triển Phi xong, Liễu Chân Nhã đứng dậy mở chốt cửa chuẩn bị ra ngoài.

“Liễu nha đầu, đi đâu vậy, bên ngoài vẫn còn nguy hiểm lắm đấy!” Triển Quốc Quân cũng không thèm để ý đến sự khinh thường của Liễu Chân Nhã, vội vội vàng vàng bay đến bên người cô.

“Ra ngoài mua đồ ăn.” Mỗi ngày đều phải đối diện với chú Triển, cô cũng không dám lấy đồ ăn thức uống trong Noãn Viên ra ngoài. Liễu Chân Nhã bực mình quăng một ánh mắt xem thường cho Triển Quốc Quân, hừ, mặc kệ là chú Triển hay là Trang Nhĩ Ngôn, bây giờ cô vừa thấy mặt họ là chỉ muốn đánh ngay thôi.

Liễu Chân Nhã đi đến siêu thị gần đó mua đồ, lúc tính tiền thì nhìn thấy Tiêu Lăng Xuân đang mặc đồng phục siêu thị đứng đó.

“Liễu Chân Nhã, gần đây bạn đi đâu vậy? Giáo viên chủ nhiệm nói bạn xin nghỉ bệnh nửa tháng, nhưng mà mình đến nhà bạn mấy lần, lại chẳng nhìn thấy ai cả.” Tiêu Lăng Xuân nhìn thấy Liễu Chân Nhã cứ như là gặp lại người thân “Bạn bị bệnh gì vậy? Có nặng lắm không?”

Liễu Chân Nhã cảm thấy khó hiều nhìn Tiêu Lăng Xuân đang vô cùng nhiệt tình, ừm, một người bình thường ít nói bỗng dưng lại trở nên nhiệt tình….Á, cái gọi là “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo” (Càfé: Không có chuyện gì mà ân cần, không gian trá cũng trộm cướp)….. “À, bệnh cũng không nặng lắm, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ ổn lại thôi.”

“Vậy thì tốt rồi.” Tuy là sắc mặt Liễu Chân Nhã hồng hào, nhìn chẳng có chút nào giống người bệnh, nhưng Tiêu Lăng Xuân vẫn quan tâm dặn dò Liễu Chân Nhã: “Bạn về nhà nghỉ ngơi nhanh đi, lát nữa tan ca mình lại đến thăm bạn, sẵn tiện đem bài vở mấy hôm nay đưa cho bạn luôn.”

Nhìn bạn trẻ Tiêu Lăng Xuân vừa nói xong với cô liền xoay người liên mồm liên miệng giới thiệu sản phẩm với khách hàng, Liễu Chân Nhã đầu đầy vạch đen vội vàng tính tiền chạy đi, bây giờ cô không ở biệt thự Liễu gia, buổi tối cậu ấy đến không thấy ai không biết sẽ nói gì đây nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.