Người Yêu Cũ Có Người Yêu Mới

Chương 17: Hoàng đế bị thương 1




Khi Liễu Chân Nhã về nhà, Ngọc Tấn Ngâm đã đón hai bảo bối nhỏ về nhà rồi, lúc này đang ở trong bếp làm cơm chiều.

Buông túi xách xuống, vứt chuyện của Liễu gia ra khỏi đầu, Liễu Chân Nhã đến chỗ hai bảo bối nhỏ, vừa ôm vừa hỏi: “Noãn Noãn, Giang Thành, trường mới thế nào, giáo viên và bạn học đối với bọn con tốt không?”

Hai tiểu tử cong môi chu miệng hôn lên mặt mẹ mình một cái, mới lần lượt trả lời câu hỏi của mẹ mình: “Trong lớp con có rất nhiều bạn cùng học chung với con lúc ở nhà trẻ, bây giờ học chung một lớp, ai cũng vui hết! Giáo viên không chịu tin là con 4 tuổi, mấy bạn cùng nhà trẻ làm chứng cho con, cuối cùng giáo viên khen con là tiểu thần đồng, để con làm lớp trưởng nữa đó mẹ.” Noãn Noãn báo cáo xong cười ha ha lên, cô bé không thích giáo viên nghi ngờ cô, không tin cô, cô bé chie thích bạn học thôi.

“Mẹ, con có thể không đi nhà trẻ mà trực tiếp vào lớp 1 với chị được không?” Noãn Noãn nói xong thì đến lượt Giang Thành oán giận “bạn học cùng nhà trẻ với con toàn là con sên, lại thích khóc, hơn nữa bọn họ nói còn chưa rõ ràng nữa. Con không muốn mỗi ngày đều ở chung với một đám chảy nước miếng đâu!”

Liễu Chân Nhã giơ tay an ủi, chuyện ai đứa trẻ nhà cô oán giận cô đã đoán được ngay từ đầu rồi, nhìn sự phát triển và trí thông minh của hai đứa trẻ nhà cô, đặt cùng với những đứa trẻ cùng tuổi khác chắc chắc sẽ là hạc trong bầy gà, vì không muốn để người khác dùng ánh mắt xem thường bọn chúng, nên mới để chúng vào chung với những bạn nhỏ tương đương, kết quả vẫn là để người khác chú ý.

“Noãn Noãn, Giang Thành.” Liễu Chân Nhã vuốt vuốt đầu hai đứa trẻ, “ Hai năm nay các con chắc cũng hiểu được mình không giống với những bạn nhỏ khác đúng không, hình dáng so với những bạn nhỏ khác lớn hơn, trí nhớ tốt, khả năng tiếp thu cũng tốt, Giang Thành còn có thể thấy ma….Những điểm không giống đó sẽ kéo các con ngày càng xa những bạn đồng trang lứa khác, thậm chí những bạn nhỏ lớn hơn cũng không bằng các con. Nhưng mà, các con có nhớ mẹ dạy các con viết chữ bằng bút lông không? "mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi" (Càfé: cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ). Nếu các con xuất chúng sẽ là mục tiêu của người khác. Hôm nay mẹ dạy cho các con bài học đầu tiên, chính là ẩn giấu.”

“Ẩn giấu ạ? Tức là đem cái không tốt của mình giấu đi hả mẹ?” Giang Thành cái hiểu cái không. “Nhưng mà bọn con ưu điểm nhiều hơn khuyết điểm, nếu đem khuyết điểm ẩn giấu hết thì bọn con không phải sẽ càng gây chú ý hơn sao ạ?”

“Đúng rồi, đúng rồi, như vậy sẽ càng phản tác dụng hơn nữa đó!” Noãn Noãn gật đầu phụ họa, lúc học ở nhà trẻ các bạn nhỏ cùng lớp với cô bé đã tôn cô bé là lão Đại luôn rồi, nếu bây giờ mà đem khuyết điểm giấu đi hết, chả lẽ để toàn bộ trẻ con của thành phố này tôn cô bé làm lão Đại luôn sao?

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của hai con, Liễu Chân Nhã buồn cười đồng thời cũng nhận thấy rất rõ là con mình cho dù có thông minh thế nào đi nữa thì vẫn không khác những đứa trẻ bình thường là bao, chỉ là chúng không biết thế nào gọi là khiêm tốn gì cả: “Ẩn giấu không chỉ mang ý nghĩa là giấu đi khuyết điểm, mà nó còn một tầng nghĩa khác nữa là – cố ý không bộc lộ tài năng, làm bề ngoài thoạt nhìn ngu ngốc, tỏ ra khiêm tốn, cố ý không nổi bật…”

“A, con hiểu rồi, ý mẹ là muốn con và chị tỏ ra ngốc một chút, ít nhất là không được vượt qua bạn bè cùng tuổi quá nhiều đúng không ạ?” Giang Thành giơ tay phát biểu ý kiến của mình, thấy Liễu Chân Nhã cười gật đầu, Giang Thành nhăn gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của mình lại: “So với giả ngốc, con thà đi học lớp 1, mẫu giáo bé toàn là mấy đứa thích khóc, mỗi ngày toàn la khóc với chảy nước miếng, ở đó, con giả ngốc như mẹ nói chả lẽ phải học theo chúng nó khóc lớn la to hay sao? Không đâu, con ghét như vậy lắm!” Giang Thành vẻ mặt lộ vẻ cực kỳ chán ghét.

“Giang Thành, em đừng tưởng vào lớp 1 là thoải mái nha, chị nói em biết chứ ở đó cũng không tốt đâu. Mấy đứa quỷ ở đó không thích khóc như ở nhà trẻ thật, nhưng mà tụi nó lại hay mách lẻo, cứ động một chút là kiếm cô giáo kiếm ba mẹ mách lẻo, ngây thơ thấy ớn!”

Liễu Chân Nhã dở khóc dở cười nhìn hai con so đo xem đám quỷ nhỏ ở đâu đáng ghét hơn, trẻ con nhà người ta bây giờ hẳn là đang nằm trong lòng ba mẹ làm nũng, còn hai bảo bối nhà cô…. “Hai cục cưng, về việc giả ngốc thế nào, tụi con cứ nhìn theo bạn bè mà học. Dù thế nào đi nữa, mẹ cũng không muốn nghe những từ như thiên tài, thần đồng hay mấy thứ linh tinh gì đó từ miệng giáo viên của các con, ngày xưa mẹ bị thương thế nào cũng đã nói qua cho tụi con nghe rồi đó, mẹ hi vọng tương lai tụi con sẽ không phải gặp chuyện như thế. Đương nhiên cho dù tụi con có biến thành bộ dạng gì, mẹ vẫn luôn luôn yêu tụi con, nhưng mà thần đồng thiên tài gì đó cũng không phải điều tốt, mẹ chỉ muốn tụi con có tuổi thơ vui vẻ thoải mái mà thôi, cho nên việc ẩn giấu hay không ẩn giấu tùy thuộc vào chính bản thân tụi con.”

“Mẹ, Noãn Noãn cũng yêu mẹ nữa!” Noãn Noãn nũng nịu ôm cổ Liễu Chân Nhã, cơ thể nhỏ bé dúi vào lòng cô “Mẹ, mẹ so với Noãn Noãn và Giang Thành còn thông minh hơn, vậy đi học mẹ cũng giấu tài đúng không ạ?”

“Mẹ làm gì phải giấu tài chứ!” Giang Thành cũng chen vào lòng Liễu Chân Nhã, để Liễu Chân Nhã ôm luôn cả cậu và Noãn Noãn.

“Mẹ học trung học, phải biểu hiện thật tốt thì mới được giáo viên xem trọng, mới có thành tích đại học tốt được, cho nên phương thức giấu diếm của mẹ chính là biến thành con mọt sách, một con mọt sách “không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền” sẽ được giáo viên chú ý và bạn học không quan tâm thôi. Nhưng mà hôm nay gặp xong bạn bè cùng lớp, kế hoạch giả trang thành con mọt sách có lẽ không thực hiện được rồi.” Có kẻ hận cô tận xương tủy – Liễu Trân Trân ở đó, cô giả trang thành con mọt sách coi bộ còn chết nhanh hơn.

“Là sao vậy mẹ, tại sao vậy?” Noãn Noãn nghi hoặc chớp chớp đôi mắt trong veo to tròn.

“Bạn học cùng lớp của mẹ chỉ có thể dùng câu “ngọa hổ tàng long” để hình dung mà thôi.” Nhớ tới đám bạn học lộn xộn kia, Liễu Chân Nhã cong miệng không biết là đang hào hứng hay là nở nụ cười bất đắc dĩ nữa, kết thúc ngày đi học đầu tiên, cô mới biết được đám bạn cùng lớp của mình trong ngoài không đồng nhất thế nào. Đàm Hạo và Vương Minh, hai người bọn họ được mọi người chú ý không phải chỉ dựa vào vẻ ngoài và gia thế, thành tích của bọn họ cũng làm người khác chú ý không thua kém – thành tích khảo sát một người 652, còn người kia 668, vào tiết Tiếng Anh, phát âm của hai người đó so với giáo viên còn muốn chuẩn hơn, tóm lại sau khi học cùng một ngày, cả lớp mới biết được đây là hai mỹ nam học ra học chơi ra chơi; còn Giản Phán, kẻ mở miệng gào thét ghen tỵ với Liễu Chân Nhã, thực tế thành tích thi khảo sát của cô ấy là 649 điểm, ngày đầu tiên đi học đã đem toàn bộ bạn học cùng lớp dò la rõ ràng rành mạch, là một nữ sinh khủng bố không thua kém bất kỳ ai; Tiêu Lăng Xuân, gia cảnh khó khăn, là một nam sinh hiếu thắng và chịu khó học tập, ngày đầu tiên đến trường biết được Liễu Chân Nhã thực tế không học hết sơ trung liền đem cô thành cường địch trong ba năm trung học sắp tới; Liễu Trân Trân, thành tích kém, nhưng lại cùng với những nữ sinh ăn mặc diêm dúa lòe loẹt khác cùng lớp chơi chung rất tốt, ngày đầu tiên đi học, Liễu Chân Nhã đã thu được vô số lời châm chọc từ những người đó rồi….

“Lớp của mẹ có đến ba bốn con mọt sách, thành tích của họ đều bình thường, nếu mẹ giả trang như bọn họ, chắc chắn tối đa 1 học kỳ sẽ bị giáo viên và một vài bạn cùng lớp nhìn thấu, như vậy còn phiền toái hơn.”

“Hay là mẹ cứ như trước đây, tự học hoặc thuê gia sư về dạy đi!” Giang Thành vuốt ve gương mặt Liễu Chân Nhã, nhanh chóng thay mẹ nghĩ phương pháp vẹn cả đôi đường.

“Ừ, nên mẹ quyết định cứ thuận theo tự nhiên, lấy bộ dạng bình thường đối diện với giáo viên và bạn cùng lớp, lớp mẹ người thông minh nhiều lắm, lấy bộ dạng bình thường thế này mới không bị người khác chú ý.” Thật ra Liễu Chân Nhã biết rất rõ, gây chú ý người khác chính là gia thế của chủ nhân của cơ thể này, bề ngoài và thành tích chẳng qua chỉ là thuận tiện kéo theo mà thôi.

Ba mẹ con đang hào hứng trò chuyện, Ngọc Tấn Ngâm từ nhà bếp bước ra nói với ba người: “Tán gẫu gì thế? Vào ăn cơm thôi.”

Ngọc Tấn Ngâm là người Trường An đời Đường, làm món ăn, điểm tâm, đồ ăn vặt đương nhiên là theo hướng đặc sắc của đời Đường. Ba mẹ con chảy nước miếng, nhanh như chớp ngồi vào bàn, chờ được ăn cơm.

Ngọc Tấn Ngâm bưng đồ ăn đã chuẩn bị cả ngày lên: sườn tẩm mật ong, quán thang bao, thịt nướng, mì sợi.

Ba mẹ con Liễu Chân Nhã há hốc mồm nhìn một bàn bốn món ăn, bốn món này thật đơn giản quá nha, mà nhìn qua cũng không khác lắm với đồ ăn bình thường ở nhà nữa.

Ngọc Tấn Ngâm mỉm cười nhìn ba người: “Ăn đi, nếm thử tay nghề của tôi nào, một ngàn năm không động tay rồi, không biết tay nghề có giảm sút không.”

Liễu Chân Nhã và Noãn Noãn cầm đũa không nhúc nhích, hai mắt lộ rõ vẻ thất vọng – đồ ăn đời Đường sao lại không khác gì đồ ăn thời này chút nào vậy, không phải là nhìn đẹp hơn, vị cũng ngon hơn sao?

Giang Thành không để ý nhiều như vậy, cậu nhóc đã đói bụng từ lâu rồi, giơ tay gắp một miếng sườn tẩm mật ong.

“Ngon quá đi!” Giang Thành gặm miếng sườn với vẻ mặt thỏa mãn, “Sườn rất mềm, hoàn toàn không giống những món sườn đã ăn đâu, chua ngọt mặn cứ như thấm vào tận xương, hương vị cực ngon nha.”

Nghe nói thoi mà Liễu Chân Nhã và Noãn Noãn muốn chảy cả nước miếng ra ngoài, Giang Thành đột nhiên giơ đũa gắp món ăn khác, nhà mình mẹ và chị là hai kẻ sành ăn, đồ ăn ngon như vậy không tranh thủ chắc chắn sẽ không còn gì.

Thấy Giang Thành ăn sung sướng, Liễu Chân Nhã và Noãn Noãn cũng không thèm để ý nữa, bắt đầu giơ đũa tấn công mấy món ăn khác trên bàn. Ăn xong miếng thứ nhất, cũng không thèm mở miệng khen chê – tiếp tục đẩy nhanh tốc độ gắp đồ ăn, rãnh đâu mà ca ngợi, không bằng dành thời gian thưởng thức món ngon.

Ngọc Tấn Ngâm trừng lớn hai mắt nhìn ba mẹ con giải quyết 4 món ăn trên bàn từ đầy ắp chuyển thành sạch trơn không còn miếng nước vẻn vẹn trong hai mươi phút, người hiện đại đều ăn như vậy hay chỉ mẹ con nhà này thôi?

Nhìn vẻ mặt Ngọc Tấn Ngâm trợn mắt há mồm, Liễu Chân Nhã xấu hổ ho nhẹ một tiếng: “Chị Ngọc, tay nghề của chị thật quá tuyệt vời, mấy món này nhìn qua có vẻ rất bình thường, nhưng mà khi ăn mới thấy hoàn toàn không phải vậy. Sườn tẩm mật mềm mại ngon miệng, quán thang bao vỏ mỏng thịt mềm, nước thang hương vị đậm đà, béo mà không ngấy, thịt nướng mềm thơm, không sặc mùi gia vị như người khác làm, cuối cùng là mì sợi, nhìn qua giống mì kéo thông thường, nhưng thực tế thì không phải vậy, nói chung em cũng không biết diễn tả thế nào nữa. Tóm lại thật sự là ăn quá ngon, ăn một lần vẫn muốn có lần thứ hai.”

Noãn Noãn quệch cái miệng nhỏ nhắn nói với Ngọc Tấn Ngâm: “Dì ngọc ơi, buổi sáng, buổi trưa, buổi tối con đều muốn ăn cơm dì nấu, nếu được, cả ăn khuya nữa dì.”

“Phốc…” Ngọc Tấn Ngâm bật cười, nụ cười làm bừng lên gương mặt xinh đẹp như hoa của Ngọc Tấn Ngâm khiến ba mẹ con nhìn mà ngơ ngác, “Mọi người đã thích như vậy, này mai tôi lại làm cho mọi người ăn. Món sườn tẩm mật là tôi dùng sườn ninh chung với quả dương mai trong 3 canh giờ, sườn được ninh mềm sẽ có vị ngọt và mùi thơm của quả dương mai, quán thang bao là món ăn vặt đặc sắc của Trường An, nước thang nấu từ xương bò, xương dê, xuơng heo cho thêm một ít loại hoa quả khô, cho nên nước thang mới trong, béo mà không ngán, thịt nướng thì đặc biệt chế biến theo cách của người Hồ, dùng vài loại nước ép trái cây ướp qua rồi mới đem nướng, cuối cùng là mì sợi, nó đặc biệt là ở nước dùng, nước dùng là thịt gà, cá trích, kiền thảo, đậu hủ, nấm hương ninh trong hai canh giờ mới xong.”

Nghe xong cách chế biến của mấy món ăn, Liễu Chân Nhã líu lưỡi, bảo sao phải chuẩn bị cả ngày.

Buổi tối ăn ngon, ngủ ngon, ngày hôm sau dậy sớm. Sáng sớm 6 giờ, Liễu Chân Nhã từ trên giường bò dậy gọi Noãn Noãn, Giang Thành chạy thể dục, tương tự như vậy, Ngọc Tấn Ngâm tu luyện cả đêm trong Noãn Viên, cũng thoải mái tinh thần bước ra chuẩn bị bữa sáng.

Sau khi chạy xong trở về, Liễu Chân Nhã trông thấy nhân viên giao sữa, lại kinh ngạc phát hiện mình có quen với người này, “Tiêu Lăng Xuân, à, nhân viên giao sữa mới của tiểu khu này là bạn sao?” Người giao sữa trước đó là một thanh niên hơn 20 tuổi.

Nhận ra Liễu Chân Nhã, Tiêu Lăng Xuân thản nhiên nhìn lại: “Buổi sáng tốt lành. Từ nay nhân viên giao sữa của tiểu khu này là mình, có gì không hài lòng thì cứ gọi điện về công ty phản ánh nhé.”

Nhìn Tiêu Lăng Xuân cưỡi xe đạp giao sữa cho nhà khác, Liễu Chân Nhã nhìn trời khó hiểu, khi nào thì mình nói là không hài lòng cậu ta giao sữa nhỉ? Thằng nhóc này, chả hiểu ra sao nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.