Người Yêu Cũ Bị Tôi Bội Bạc Giàu To Rồi

Chương 8




“Người bạn này của em rất có tâm.” Về phần là cái “tâm” gì, Thư Luật đè nén cảm xúc, đầu mày khoé mắt đều là hàn ý lạnh lẽo.

Trì Tịnh cầm cái hộp trên tay, đột nhiên nhớ tới năm rồi Lương Duệ Tư nói lần sinh nhật tới sẽ cho cô một món quà.

Không chỉ anh ta mà còn có Nghiêm Hạo, bọn họ vào ngày lễ tết đều sẽ tặng nhau một ít đồ nho nhỏ. Nhưng mà không ngờ rằng quà tặng của Lương Duệ Tư trước thời hạn sớm như vậy.

Suy cho cùng cách sinh nhật cô còn một khoảng thời gian rất dài…

“Có qua có lại.”

Trì Tịnh đặt cái hộp ở một bên; Thư Luật nhàn nhạt liếc một cái. Hai người đều không tiếp tục vấn đề này nữa.

Xe dừng lại ở cửa tiểu khu. Thư Luật không nói chuyện, Trì Tịnh cũng không nhúc nhích.

Ánh sáng bên trong xe tối mờ, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa kính xe rơi vào. Trải lên một lớp xám bạc.

Trì Tịnh cởi dây an toàn ra, do dự một lát, nghiêng người qua ôm Thư Luật.

“Về nghỉ ngơi cho tốt.”

Thư Luật không nói một lời, giơ tay ôm sát cô, cúi đầu đè môi lên. Lưỡi linh hoạt không nể nang xông vào miệng Trì Tịnh, tuỳ ý ngang dọc.

Bọn họ đều đói khát lâu lắm rồi, một khi động tình liền có chút khó mà kềm chế. Bàn tay thô ráp của Thư Luật như là mang theo lửa ma sát vuốt ve phía sau lưng lộ ra của Trì Tịnh.

Tiếng thở dốc trong không gian nhỏ hẹp mờ tối tựa như phóng đại gấp mấy lần, yêu kiều gợi tình.

Trì Tịnh hít thở dồn dập, đôi mắt nhìn Thư Luật ngập tràn quyến rũ, hàm ẩn ánh nước; hơi thở nóng bỏng của Thư Luật phun ở bên tai Trì Tịnh, anh cúi đầu, cắn lên cổ cô.

Trì Tịnh bỗng dưng thở gấp, bị Thư Luật kích thích đến mơ màng.

Thế cho nên vào cửa nhà cô mới phản ứng lại dường như quên mang lên vật gì đó.

Cô dựa vào cửa vén vén mái tóc dài, nghĩ thầm ngày mai lấy cũng vậy thôi.

*****

Phải nói là con người đều thực tế. Từ sau khi quan hệ hai người trở nên rõ ràng, thái độ của Thư Luật đối với Trì Tịnh chuyển biến rất nhiều. Hành trình đều sẽ được báo, thỉnh thoảng cũng sẽ không dấu vết nói vài câu quan tâm. Tựa như ngày hôm nay xe không thuận gió cũng trở nên thuận gió*.

*xe thuận gió: có nghĩa là carpool – đi chung xe, đi nhờ xe, ý chị là thường ngày không có đi chung xe với nhau mà bây giờ cũng trở thành đi chung

Hơn nữa, anh còn xung phong làm tài xế chuyên trách của Trì Tịnh.

Buổi sáng Trì Tịnh đang chuẩn bị ra cửa liền nhận được điện thoại của Thư Luật. Khi xuống lầu, chiếc Bentley màu đen đã chờ ở bên ngoài.

Thư Luật mặc một bộ âu phục màu xanh dương đậm, chín chắn kín đáo. Giày da đắt tiền trên chân không nhiễm một hạt bụi. Tay phải cầm một ly cà phê, thản nhiên tựa vào bên xe, một bộ dáng tuấn tú hiên ngang.

Trì Tịnh cúi đầu nhìn thoáng qua váy của mình, giương giương khoé miệng.

Cô mặc một cái áo đầm tay dài nhấn eo bằng vải ka-ki màu xanh ngọc, ôm sát thân hình khiến dáng người lồi lõm của cô hoàn toàn phác hoạ ra.

Thế này cùng với một thân của Thư Luật ngược lại nhìn rất nổi bật.

Thư Luật thấy cô đến, đứng thẳng người lên, vứt cái ly vào thùng rắc. Vịn cửa xe: “Lên xe.”

Chỗ phó lái có bữa sáng anh mua lấy lòng Trì Tịnh: một phần há cảo tôm, một phần xíu mại gạch cua, còn có hai cái bánh bao nhân custard cùng một ly trà sữa. Đều là của tiệm nổi tiếng Nghiễm Phúc Ký.

Số lượng hơi nhiều, Trì Tịnh ăn không hết: “… Anh còn muốn ăn thêm chút không?”

Trì Tịnh đánh tay lái lái xe ra: “Anh ăn rồi.”

Vì thế Trì Tịnh ăn hết há cảo tôm cùng xíu mại gạch cua. Sau đó cô mới nhớ tới chẳng phải người này ghét nhất là trên xe có mùi tùm lum sao?

Thư Luật nắm tay lái đốt xương tay rõ ràng, Trì Tịnh yên lặng nhìn, nhớ tới ngày hôm qua hai tay này phủ ở trên lưng trần của cô khiến cảm thấy tê dại, không khỏi thẳng người lên.

“Sao anh đổi xe vậy?”

“Chiếc kia đưa đi bảo trì.”

“Cái cài áo của em rơi ở trên xe tối qua.”

Thư Luật im lặng: “Lần sau lấy đi.”

Từ bãi đậu xe đi ra, Trì Tịnh quang minh chính đại đi ké thang máy chuyên dụng của Thư Luật.

Tới phòng làm việc, nhìn thấy Đồng Dao đúng lúc định đi căn tin ăn sáng, Trì Tịnh liền đưa hai cái bánh bao nhân custard còn nóng hổi cho cô ta.

“Không chê thì cầm đi.”

Cô gái nhỏ ngạc nhiên vì được sủng ái nhận lấy, vội vàng nói cảm ơn với Trì Tịnh.

Hoàn cảnh nhà Đồng Dao không tốt, miễn miễn cưỡng cưỡng học tiếp đại học, trong nhà còn có em trai bị bệnh tim.

Tuy bây giờ cô ta đang thực tập nhưng tiền lương đã cao hơn nhiều so với những công ty bình thường. Song Đồng Dao vẫn rất tiết kiệm như trước.

Cô ta để bánh bao xuống, sau đó cầm iPad đi đến bên cạnh Trì Tịnh.

“Chín giờ có một cuộc họp, thảo luận về kế hoạch. Chị cần ghi nhớ.”

Trì Tịnh mở máy tính, lấy văn kiện ra quét mắt chừng vài lần.

“Ừ, biết rồi.”

“… Giám đốc Trì.”

Trì Tịnh ngẩng đầu nhìn cô: “Gì?”

Trên mặt Đồng Dao hơi ửng đỏ, nhìn Trì Tịnh ấp a ấp úng nói một câu: “Nghe nói đây là dự án đầu tiên của chị ở công ty… Giám đốc Trì, cố lên!”

“… Cảm ơn.”

Nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của Đồng Dao, Trì Tịnh không nhịn nổi muốn cười. Cô bé này không phải là bị hai cái bánh bao custard làm cảm động chứ?

*****

Lần này họp không giống với trước kia, lúc này đây là sân nhà của Trì Tịnh. Cho nên sáng sớm cô đã đi phòng hội nghị.

Không ngờ có người còn sớm hơn cô.

Thư Luật dáng người nổi bậc ngồi ở chủ vị, dựa vào lưng ghế, uy nghiêm tự có. Thấy Trì Tịnh đi vào, ánh mắt sâu thẳm dừng ở trên người cô.

Trì Tịnh thuận tay đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Thư Luật. Sau khi đặt kẹp văn kiện lên bàn, hơi hơi nghiêng người.

“Thư tổng hôm nay sớm vậy?”

Trì Tịnh nhìn anh, đôi mày thanh tú khẽ cong, đôi con ngươi sáng ngời. Ngay cả môi hồng phấn cũng hơi vểnh lên.

Thư Luật nhìn ra trêu ghẹo từ trong mắt cô.

“Giám đốc Trì cũng không muộn.”

Còn hơn mỗi lần họp Trì Tịnh luôn lặng lẽ đến chót nhất, im lặng ngồi ở cuối bàn, lần này cô quả thật sớm rất nhiều.

Trì Tịnh cười cười, nhìn nhìn thời gian. Rồi sau đó bất ngờ trở tay không kịp hôn ở khoé miệng Thư Luật một cái.

“Thư tổng, có thử qua chơi trò văn phòng chưa?”

Thư Luật thản nhiên lườm cô. Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân lộn xộn. Rồi sau đó cửa bị đẩy ra.

Trần Cách Phỉ nhìn thấy hai người trong phòng hội nghị, con ngươi chợt căng lên, liền sau đó trầm tĩnh lại rất nhanh. Đi đến ngồi xuống ở chỗ ngồi cố định của cô ta.

Phía sau liên tiếp vào các người phụ trách của mỗi Phòng.

Trì Tịnh cầm kẹp văn kiện ở trên bàn lên, vẫn đi đến chỗ cuối nhất như trước, ngồi vào ghế như lão tăng nhập định.

Sau khi hội nghị trải qua lời dạo đầu nhàm chán thì chính thức đi vào chủ đề.

Trợ lý Hồng cố ý nhìn thoáng qua Trì Tịnh, mới chậm rãi mở miệng: “Hội nghị hôm nay chủ yếu là nhằm vào mùi hương muốn đưa ra thị trường cuối năm. Giám đốc Trì, mời.”

Trì Tịnh đứng lên. Dáng người cô xinh xắn yểu điệu, cao một mét sáu lăm cùng với giày cao gót tám phân, cả người nhìn có vẻ rất cao gầy. Một cái giơ tay một cái nhấc chân đều tràn đầy khí thế.

Trì Tịnh cầm kẹp văn kiện đi đến trước máy chiếu, dùng máy tính mở Power Point ra. Một chữ được tô đậm in nghiêng đập vào mắt— — Perfectionist

Tiếp theo Trì Tịnh điều chỉnh micro một chút.

“Hiệu Zing từ khi thành lập đến nay đã hơn nửa thế kỷ, ngoại trừ ba series mùi hương mấy năm qua, còn lại hơn hai mươi series đều từ tay thầy Mai Phương Hoa mà ra.”

Trì Tịnh nhấn con chuột, mở một series sớm nhất ra.

“Series thứ nhất tên là “Heartbeat”, đương nhiên là pha mùi thơm ngọt của hoa, đem kỳ vọng tốt đẹp nhất của người phụ nữ dung nhập trong đó, hình thành series “Heartbeat” vang bóng một thời.”

Nói đến đây Trì Tịnh cười cười: “Ngay cả bây giờ đề cập tới khoản này, vẫn có nhiều phụ nữ cảm thấy rằng trái tim thiếu nữ kia của bọn họ vẫn còn.”

“Series ‘Heartbeat’ vẫn luôn là mùi hương kinh điển trong kinh điển của Zing.” Trần Cách Phỉ thờ ơ nói.

“Đúng vậy, điều này tất cả mọi người đều biết.” Đuôi mắt Trì Tịnh chợt nhướn, tiếp tục mở ra cái kế tiếp.

Đây có thể nói là một “Sơ đồ dòng chảy thời gian”. Từ series thứ nhất đến series cuối cùng, được Trì Tịnh căn cứ theo thời gian mà mở từng cái ra. Vị trí cuối cùng chỉ để một gương mặt tươi cười đáng yêu thay thế cho mùi hương mới chưa đưa ra thị trường.

“Thật ra thầy Mai Phương Hoa sử dụng hai mươi loại hương thơm này để kể về cuộc đời khiến người ta hâm mộ của bà ấy. Từ series thứ nhất Limerence đến tuyệt tác cuối cùng Epoch, đều nói rõ sự trìu mến cùng thâm tình của bà đối với một người đàn ông.”

Trì Tịnh không chút kiêng dè dừng ánh mắt ở trên người Thư Luật, trong đôi mắt dường như có cái gì đang chập chờn.

Thư Luật thì lại dựa vào lưng ghế, lẳng lặng đối diện với cô.

Lúc trước, khi Trì Tịnh có giác ngộ này, trong lòng không thể nào nói rõ là cảm thụ gì. Tuy nhiên cảm thấy xót xa cho Văn Mạc Sơn.

Người phụ nữ ông ấy yêu cả đời thế nhưng lại yêu người đàn ông khác sâu sắc như vậy. Cô không thể tưởng tượng Văn Mạc Sơn dùng tâm tình gì để ký xuống hợp đồng kia.

Dĩ nhiên, trong lòng Thư Luật đồng thời cũng trăm chuyển ngàn xoay.

Anh nhìn Trì Tịnh bình tĩnh tự nhiên đứng ở trên đài, trong đôi mắt trầm tĩnh âm ỷ gợn sóng.

Cô gái của anh, bỏ đi ba năm, khi trở về thì giống như đã thay da đổi thịt. Tự tin, quyến rũ, sự kiêu ngạo kia càng biến thành từ trong ra ngoài.

Nếu Trì Tịnh của ban đầu là một người hồn nhiên lanh lợi, vậy hiện tại trên người cô lộ ra một sức quyến rũ nữ tính rất hấp dẫn người ta.

“Kế tiếp mời mọi người xem một video trước.”

Trì Tịnh thu nhỏ Power Point, nhấn mở một văn kiện trên mặt bàn. Bên trong yên tĩnh vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng êm dịu. Trì Tịnh im lặng lui sang một bên.

Video không dài, chưa đầy ba phút. Nội dung là một chai nước hoa được tự chế tạo. Tựa đề của video được kết hợp bởi những từ đang thịnh hành— —một chai nước hoa tự mình tinh chế.

Bên trong không có âm thanh nào khác, tất cả mọi người chuyên chú nhìn màn hình lớn trước mặt.

Ngắn ngủi vài phút, chai nước hoa này trình bày rất rõ ràng khái niệm của nó, sự cảm hứng, điều chế hương, còn có một ít thông tin quan trọng.

Sau khi kết thúc, Trì Tịnh trở lại trên đài trong không khí yên lặng.

Cô chống hai tay ở hai bên bàn, điềm tĩnh nhìn mấy người phía dưới. Ánh mắt trong suốt và kiên định.

“Chủ đề dự án của tôi chính là ‘Perfectionist’. Có rất nhiều hương thơm phức tạp rườm rà, đường lớn đơn giản là chủ trương lần này của tôi. Một mùi hương, chỉ cần người ngửi được có cảm giác vui vẻ, tâm trạng tốt, như vậy tác phẩm đó thành công.”

“Nói nhiều như vậy, series ‘Perfectionist’ có quan hệ gì với tác phẩm trước của thầy Mai?” Giám đốc Phòng kế hoạch Nguỵ Dĩ Châu khẽ gõ bàn hỏi.

Trì Tịnh cười sáng lạn: “Tất cả thành tựu ngày nay của Zing chẳng lẽ không đáng cho lão phu nhân cười thanh thản sao?”

“Ý của cô là, coi như ‘Perfectionist’ là sự kết thúc một đời của thầy Mai sao?” Giọng Trần Cách Phỉ mang ý cười hỏi.

Cằm Trì Tịnh khẽ nâng: “Mùi hương của tôi, cho tới bây giờ đều chỉ có bắt đầu.”

Nếu có kết thúc, cũng chỉ có thể là chuyện xưa của cô kết thúc.

Hai tay Thư Luật khoác lên cạnh bàn, nhìn bọn họ cô tới tôi đi. Trầm ngâm hồi lâu, âm thanh trầm thấp vang vọng bên trong: “Dựa theo ý nghĩ này, làm ra một kế hoạch đầy đủ.”

Tan họp.

Trì Tịnh ngồi im ở bên cạnh bàn hội nghị, ở trong lòng một số cảm xúc khó có thể diễn tả được chậm rãi bình tĩnh lại.

Mãi đến khi trong phòng hội nghị chỉ còn một mình cô, Trì Tịnh mới chậm rãi đứng dậy thở phào nhẹ nhõm. Cầm lấy đồ của mình, định rời đi.

Cửa bỗng dưng bị người từ bên ngoài mở ra. Thư Luật đã đi rồi quay lại.

Hai người đứng đối diện ở trước cửa, Trì Tịnh vân vê cây bút trong tay.

“Sao lại quay lại?”

Khoé miệng Thư Luật nhếch lên: “Chẳng phải giám đốc Trì mong đợi chơi trò văn phòng với tôi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.