Người Yêu Cũ Bị Tôi Bội Bạc Giàu To Rồi

Chương 52




Dịch giả: MrChoe

"ư... ưm..."

Vì Miệng Dịch Hân bị bịt chặt nên nàng cố gắng lắm cũng chỉ kêu lên được mấy tiếng trầm thấp,nàng dốc sức liều mạng giãy dụa, nhưng chỉ thấy bóng đen kia đột nhiên nhích lại gần hơn, ghé miệng sát bên tai nàng thì thầm nói vài câu, thân thể Dịch Hân lập tức cứng đờ, ngừng giãy dụa, trong bóng tối ánh mắt nàng ánh lên tia kinh ngạc.

Bàn tay đang bịt miệng nàng cũng chậm rãi thu về, bóng đen đó vẫn ngồi cạnh mép giường của nàng, một đôi mắt sáng ngời trong bóng đêm hiện ra, sau đó nàng dần dần thấy rõ dung mạo của hắn, thì ra chính là Lục Trần.

"Lục đại ca..." Dịch Hân nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc xen lẫn vài phần mừng rỡ, chẳng biết tại sao, nàng bỗng thấy trong lòng một cảm xúc chua xót chợt trào lên, trên khuôn mặt tái nhợt của nàng hai hàng nước mắt chợt rơi xuống.

Nước mắt chảy xuống làn da trắng nõn của nàng, những giọt lệ cứ lăn dài trên khuôn mặt vẫn còn đang băng bó vì những vết thương, càng làm tăng thêm vẻ thê lương khác thường. Trong bóng đêm, Lục Trần lặng lẽ ngồi nhìn người thiếu nữ đang khóc, hắn thở dài một tiếng, sau đó đưa tay gạt đi dòng nước mắt trên mặt nàng, nói:

"Đừng khóc, cô đã làm rất khá."

Dịch Hân kinh ngạc nhìn hắn, bờ môi run nhè nhẹ, những cảnh tượng đã xảy ra mấy ngày vừa qua chợt lần lượt tái hiện lại trong đầu, nàng chợt nhận ra mình có nhiều đồng môn như thế, thân thích cũng nhiều, thậm chí ngay cả song thân nàng, có đó nhưng tựa như xa cách mấy tầng mây, muốn tìm một người để an ủi cũng quả thật là không có ai. Mấy ngày qua, nàng đã cố hết sức đè nén sự sợ hãi, cố nén sự khẩn trương, duy chỉ có thời điểm này, ở nơi này trong đêm khuya đen kịt tĩnh mịch, khi ngồi bên cạnh hình bóng người nam nhân này nàng mới cảm thấy có một chút nhẹ nhõm trong lòng.

Tất cả bí mật, hắn đều đã biết, nên trước mặt hắn nàng cũng không cần phải cố gắng che dấu cảm xúc, Dịch Hân cứ như vậy nhìn hắn, bất tri bất giác nước mắt lại tuôn trào, thanh âm run rẩy, nghẹn ngào nói:

"Lục, Lục đại ca... muội đã rất sợ..."

Lục Trần giơ tay lên, định nói vài câu an ủi Dịch Hân, thế nhưng tay của hắn chỉ vừa mới nâng lên, bỗng nhiên một thân hình ấm áp đã nhào vào trong lồng ngực của hắn, ôm chặt lấy cánh tay hắn, vừa khóc vừa nói: "Muội rất sợ, Lục đại ca, khi đó muội đã rất sợ, muội cảm thấy đau lắm...Cả đời này muội chưa từng phải chịu đau đớn đến như vậy! Muội nhìn thấy máu chảy rất nhiều, toàn thân muội đều là máu, muội, muội, muội lại còn cắt hư mất gương mặt của mình, từ nay về sau muội đã trở thành một con người quái dị mất rồi…...” nói rồi nàng lại gục đầu vào ngực hắn mà khóc.

Lục Trần hai tay đang trên không trung, nhất thời khựng lại không biết phải làm gì, đành để mặc cho Dịch Hân khóc trong lồng ngực mình. Qua một lúc lâu sau, hắn cảm thấy Dịch Hân vẫn không có dấu hiệu gì là có thể bình tĩnh trở lại, hắn bèn nhẹ nhàng dùng tay vỗ về nàng, nói khẽ: "Tốt rồi, không có việc gì rồi, đều đã qua rồi..."

Có lẽ lời an ủi của hắn tỏ ra cũng có ít hiệu quả, tiếng khóc của Dịch Hân dần dần ngưng lại, một lúc sau, nàng chậm rãi rời khỏi ngực Lục Trần, cúi đầu ngồi lại lên giường, nhưng vẫn không ngừng dùng tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt.

Bỗng một cánh tay đưa cái khăn tới trước mặt nàng.

Dịch Hân do dự một chút, nhưng cũng nhận lấy, vừa lau mặt vừa nói khẽ: "Cảm ơn huynh."

※※※

"Ừm, cuối cùng thì vụ này cũng xong." Căn phòng vẫn không một ánh đèn, trong bóng đêm Lục Trần ngồi cách Dịch Hân một khoảng nhỏ trên một cái giường, thoạt nhìn có vài phần kỳ cục và mờ ám, nàng lắng nghe Lục Trần kể qua tình hình xảy ra mấy ngày vừa qua, cuối cùng Lục Trần kết luận:

"Không có gì bất ngờ xảy ra, Hà Nghị thì sẽ bế quan cấm túc trong một thời gian dài, còn Hà Cương trước mắt là phải ở trong thành Côn Ngô dưỡng thương, khó có khả năng quay trở lại phái Côn Luân, nói không chừng có thể còn bị trục xuất khỏi sơn môn. "

Trong bóng đêm Dịch Hân hơi thở dồn dập một hồi, một lúc sau mới thốt lên: "Thật vậy sao?"

"Thật vậy."

Dịch Hân im lặng một lát, sau đó mới nhẹ nhõm thở phào một cái, cảm giác tựa hồ như vừa trút được một tảng đá lớn luôn đè nặng trong lòng bấy lâu nay. Một lát sau, nàng nhẹ giọng cảm thán nói: " Côn Luân phái Chúng ta vẫn còn có chút đạo lý, lần này rõ ràng là muội đã làm kinh động đến nhiều vị tiền bối trưởng lão, thật sự là..."

Lời còn chưa dứt, Dịch Hân chợt thấy Lục Trần quay đầu lại đôi mắt sáng ngời thâm trầm nhìn nàng, chẳng biết tại sao, Dịch Hân bỗng nhiên cảm thấy rụt rè, âm thanh nàng phát ra cũng từ từ nhỏ dần, sau một lúc, nàng mới lắp bắp nói: "muội, muội đã nói sai cái gì sao?"

Khuôn mặt Lục Trần giống như cười mà không phải cười nhìn nàng, nói: " cô quả thật cho rằng, Bách Thảo Đường cùng Thiên Binh Đường xảy ra mâu thuẫn, đều chỉ vì cô sao?"

Dịch Hân như ngây dại, lắp bắp nói: "Không…không phải sao?"

"Lúc đầu đương nhiên là vì cô, ngày đó lúc cô từ trong rừng đi ra, tình cảnh máu tươi chảy đầm đìa vô cùng thảm thiết, cho dù là ai thấy cũng đều không chịu được, cho nên vị Nhan La sư bá kia do vô cùng căm phẫn mới ra tay giúp đỡ cô, kể ra cũng có phần là thật."

"Nhưng Côn Luân phái là một môn phái như thế nào, bên trong Bách Thảo Đường có bao nhiêu cao nhân ẩn sĩ, làm sao có thể vì cô, một đệ tử mới nhập môn thân phận nhỏ bé mà đi tùy tiện trở mặt với Thiên Binh Đường, một đường khẩu quan trọng như vậy? Lúc đó, có phải chính bản thân cô cũng không thể tin được tất cả đều là vì cô đúng không?"

Dịch Hân yên lặng gật gật đầu, nói: " Lục đại ca, cuối cùng tất cả là vì cái gì vậy?"

Lục Trần cười cười, nói: "Bởi vì cũng có người nhìn huynh đệ Hà gia không vừa mắt đấy."

" Là ai vậy?"

"Cũng Giống như cô, có thể là một đệ tử của tông môn, con nhà thế gia nào đó trong thành Côn Ngô."

Gương mặt Dịch Hân có chút ngơ ngác, nghi hoặc nói: "Không thể nào, tuy rằng nhà của muội cũng coi như là một thế gia trong thành Côn Ngô, nhưng thú thật, gia cảnh Dịch gia nhà muội những năm gần đây quả thực là không xuất hiện bất kì một nhân tài xuất chúng nào, nên các đại thế gia khác cũng rất ít để ý tới nhà của muội. nên không có chuyện có người thuộc gia đình thế gia khác giúp đỡ muội đâu."

Lục Trần thản nhiên nói: "cái ta nói không phải là chuyện đó, Vấn đề ở đây là những người có xuất thân thế gia ấy vốn từ bé đã có khác biệt nên ít nhiều cũng có cảm giác rằng mình hơn người. Nếu có người thấy tình cảnh này của cô, có chăng sẽ nghĩ tới một vấn đề: Chẳng may người bị Hà Cương để mắt là một thiếu nữ của thế gia thì sao? Đại thế gia có lòng, có sức, có điều kiện tất nhiên không sợ, nhưng nếu là trung tiểu thế gia thì thế nào, họ đáng bị một gã trẻ tuổi mới nổi như vậy chà đập hay sao? Lùi một bước mà nói, dù cho bây giờ có là đại thế gia, vạn nhất mấy chục một trăm năm sau gia đạo suy sụp thành như Dịch gia bây giờ, nữ nhi trong nhà lúc đó lại chẳng may gặp phải cảnh này thì sẽ thế nào đây?

Hắn yên tĩnh ngồi trong bóng đêm, nhìn thiếu nữ bị thương kia, lạnh lùng nói tiếp: "Cho nên mấu chốt chuyện này ở chỗ nó đã xảy ra ở nơi nào. Nếu là chuyện cô bị Hà Cương khi dễ ở vùng đất Mê Loạn, thậm chí so với cảnh ngộ hôm nay còn thảm hại hơn gấp nhiều lần đi chăng nữa, thì trong Côn Luân phái cho dù có phản ứng cũng sẽ không có làm lớn chuyện lên như vậy. Còn lần này sự việc lại xảy ra ở bên trong Côn Luân phái, trước mắt biết bao nhiêu là đệ tử Côn Luân phái, cái này thật sự làm mất mặt, là một cú tát thẳng vào mặt mấy trăm thế gia lớn nhỏ trong thành Côn Ngô. Bọn họ không chơi chết Hà gia huynh đệ mới là lạ."

Dịch Hân kinh ngạc giương mắt nhìn Lục Trần, như nhìn vào trong sâu thẳm bóng hình con người hắn lúc ẩn lúc hiện trong bóng đêm, rồi đột nhiên nàng nói khẽ:

"Lục đại ca..."

"Hả?"

"Huynh lúc đầu giúp muội, lúc huynh gợi ý cho muội cách làm này, có phải huynh đã nghĩ đến tất cả chuyện này rồi không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.