Người Yêu Cũ Bị Tôi Bội Bạc Giàu To Rồi

Chương 23




Sau khi định ra người đại diện phát ngôn, phim tuyên truyền nhanh chóng được bắt đầu tiến hành quay. Khác với quảng cáo trước kia, lần này cần chế tác ba tập, mỗi tập là mười phút về một câu chuyện xưa.

Nói đến Hàn Lộc, thật ra Trì Tịnh cũng không quen cô ta mấy. Chẳng qua là khi cô ta đến chỗ Brisbane đặt pha chế hương thì từng gặp vài lần. Bởi đều là người Trung Quốc, lúc ấy là Trì Tịnh tiếp đãi cô ta.

Tuy không từng qua lại, nhưng cách thức liên hệ vẫn luôn có.

Đề nghị Hàn Lộc làm người đại diện phát ngôn của Zing là bởi vì từ trong cách nói chuyện của cô ta Trì Tịnh có thể cảm giác được sự si mê của cô ta đối với sản phẩm Zing.

Cho nên khi biết được muốn thay người đại diện phát ngôn, Trì Tịnh liền thử liên hệ với Hàn Lộc, ngầm nhắc tới chuyện này. Trùng hợp là, nửa năm tới cô ta đều ở trong nước, hơn nữa rất có ý tưởng đối với đề nghị của Trì Tịnh.

Lấy cảnh bên trong là ở cao ốc Thư thị. Chỗ trống lầu một đứng đầy nhân viên công tác, còn có một ít quần chúng vây xem. Trì Tịnh đứng ở lầu hai, dựa vào lan can từ trên nhìn xuống dưới.

Nghiêm Hạo và Hàn Lộc đã sớm tới phim trường, đang cùng nhân viên có liên quan thảo luận cảnh của màn diễn tiếp theo.

Hàn Lộc mặc chiếc đầm dài vải ren xinh đẹp, thanh lịch và cao quý. Tóc dài mềm mại xoã ở sau lưng, có độ bóng mượt lạ thường.

Giống như có điều phát hiện, khi cô ta ngẩng đầu nhìn một cái liền thấy Trì Tịnh. Giương môi, lộ ra một nụ cười yếu ớt với cô.

Trì Tịnh cong cong khoé miệng. Không khỏi nghĩ mỹ nhân chính là mỹ nhân, nhìn góc độ nào cũng đều cảnh đẹp ý vui.

Nghiêm Hạo lật kịch bản, khoé mắt quét qua Hàn Lộc, không khỏi cũng ngẩng đầu nhìn một cái. Liếc thấy Trì Tịnh đang tiếp điện thoại, liền không dấu vết thu hồi ánh mắt.

Trì Tịnh dựa vào lan can nghe Hà Nhuế cười trêu chọc cô: “Hôm nay cần chị bầu bạn với cưng không?”

“Không cần. Mình tìm được một người rất tốt.”

“Haizz, cậu thật đúng là đứa không có lương tâm. Chỉ biết lăn lộn với đàn ông phóng túng.”

Nghe lời này Trì Tịnh đảo mắt khinh thường: “Không có cách nào, đàn ông phóng túng sức hấp dẫn quá lớn.”

Hà Nhuế hừ một tiếng: “Con gái lớn rồi không giữ được.” Thở dài nói tiếp. “Thật không muốn chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”

Khoé miệng Trì Tịnh mang ý cười nhợt nhạt: “Cưng à, đừng nhỏ mọn như vậy chứ.”

“Đừng nói nữa! Bái bai!” Tiếp đó Hà Nhuế cúp điện thoại.

Trì Tịnh nghe tiếng máy bận “bíp bíp”, không tiếng động phì cười.

Phía dưới quay phim đã bắt đầu. Thấy đã gần tới giờ, Trì Tịnh cất bước đi trở về. Không ngờ ở cửa thang máy gặp được Thư Luật mới vừa xuống.

Hai người đối mặt ở trước cửa.

“Đi chưa?” Anh hỏi.

Trì Tịnh cười ngọt ngào: “Đang định đi lên lấy đồ. Thư tổng muốn đi cùng không?”

Trong phòng điều chế hương, Đồng Dao đang để một bó hồng lớn ở trên bàn làm việc của Trì Tịnh. Hoa đè lên chuột, đánh thức màn hình máy tính.

Màu lam sáng lên. Giao diện là màn hình bị khoá.

Đồng Dao trừng mắt nhìn, ngón tay vặn xoắn. Cuối cùng chậm rì rì trở về chỗ ngồi.

Tiếng bước chân lanh lảnh từ xa tới gần. Đồng Dao cúi đầu chăm chú đánh chữ. Mãi đến khi cửa bị đẩy ra mới ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Trì Tịnh mặc một cái đầm đỏ vô cùng khoe dáng người. Làn váy xẻ tà, khi đi lộ ra đùi thon dài trắng như tuyết, đẹp như ẩn như hiện.

Cô cầm giỏ xách da lên, khi nhìn thấy hoa hồng trên bàn làm việc thì tay chợt khựng lại. Tiếp đó môi đỏ mọng cong lên, ôm hoa vào trong lòng.

“Buổi chiều tôi có việc. Có người tìm tôi ngày mai tôi sẽ hồi âm.” Đi tới cửa, Trì Tịnh dặn Đồng Dao.

Đồng Dao gật đầu đáp lại: “Vâng.”

Thư Luật chờ Trì Tịnh ở cuối hành lang. Thấy cô tay không trở lại phòng làm việc đi ra lại cầm một bó hồng lớn, không khỏi híp mắt.

Trì Tịnh đến gần, thấy vẻ mặt này của anh, đầu chân mày nhướn lên: “Không phải của anh tặng?”

“Hừ.”

Không phải thì không phải, cười châm biếm như vậy là ý gì?

Vào thang máy, Trì Tịnh cầm lên tấm thiếp kẹp ở giữa hoa, ở chỗ ký tên thấy được tên của Lương Duệ Tư.

Mãi đến khi lên xe, ánh mắt sắc bén của Thư Luật mới bố thí dừng ở trên bó hồng chướng mắt kia.

“Để ở đằng sau.”

Trì Tịnh nhún vai, nghe theo để hoa ra ghế sau.

Hôm nay là sinh nhật của Trì Tịnh. Theo ngày thường thì lúc này bọn họ vẫn nên ở công ty, tất cả hẹn hò đều không quang minh chính đại thực hiện trong bóng tối.

Nhưng mà Trì Tịnh bỗng nhiên nhớ tới Thư Đông. Từ sau lần phát bệnh trước còn chưa có gặp cậu bé. Vì thế hai người bỏ nửa buổi làm, giữa trưa xuất phát đi viện an dưỡng, muốn mang Thư Đông cùng chơi một chút.

Xe hơi nhập vào dòng xe cộ. Trì Tịnh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nghĩ thầm có một boss bạn trai thật sự là tiện lợi.

*****

Mặt trời mùa hè bao giờ cũng hừng hực. May là cỏ xanh như tấm thảm, nhìn cỏ xanh vô tận khiến giảm bớt khô nóng trong lòng người.

Thư Đông mặc áo T-shirt trắng sạch sẽ cùng quần short màu đen, đứng dưới ánh mặt trời nhìn Trì Tịnh trải khăn trải màu hồng phấn xinh đẹp lên trên cỏ.

Trì Tịnh ngồi trên một góc khăn trải, ngửa đầu cười ngoắc Thư Đông. Khuôn mặt như vẽ, phản chiếu trời xanh mây trắng trông rất đẹp.

Đồ ăn là buổi sáng Thư Luật phân phó đầu bếp nhà họ Thư chuẩn bị. Lúc này ba người vừa ngồi xuống không bao lâu, tài xế của Thư Luật liền đưa đồ lại đây.

Hai hộp đồ ăn ba tầng, một hộp bánh ga-tô tuyệt đẹp. Còn có rượu vang cùng một đống đồ uống.

“Chị Tiểu Tịnh… Hôm nay mừng… sinh nhật hả?”

Trì Tịnh đưa dĩa đồ ăn cho cậu, cười đáp: “Đúng vậy.”

Thư Đông đầu tiên là vui vẻ một chút, bỗng nhiên lại có chút mất mác: “Thế nhưng em… không có quà cho chị.”

Thư Đông tham gia tiệc sinh nhật chính thức có lẽ là chuyện trước năm tuổi. Mà Thư Luật cũng chưa bao giờ coi trọng ngày lễ này. Cho nên Thư Đông mười năm nay chỉ tự mình trải qua sinh nhật.

Vẻ mặt Thư Đông ủ rũ, Thư Luật vẫn không có biểu cảm gì. Trì Tịnh mở hộp bánh ga-tô ra, cắm đèn cầy xinh xắn lên. Cúi đầu, cười nhợt nhạt.

“Đông Đông muốn tặng quà cho chị?” Cô liếc Thư Luật một cái, thu lại nụ cười nói với Thư Đông. “Như vầy được không, Thư Đông hôn anh trai một cái, coi như tặng quà cho chị.”

Lời của Trì Tịnh vừa nói ra, ánh mắt mang theo cảm giác lành lạnh của Thư Luật liền quét sang đây. Thế nhưng không đợi anh mở miệng, giọng pha khó xử của Thư Đông vang lên trước: “…Có thể đổi… cái khác hay không?”

Trì Tịnh quay đầu sang một bên, nhìn con bướm bay chập chờn, cười đến mức khó kềm chế được.

“Trì Tịnh đang nói giỡn với em đó.” Thư Luật lạnh lùng nói.

“… À.” Tuy chỉ một từ, nhưng bộ dáng của Thư Đông thở dài nhẹ nhõm rất rõ ràng.

Gió nhẹ hiu hiu thổi, lá cây trên đỉnh đầu rung xào xạc. Ánh sáng loang lổ lắc lư không tiếng động, hư hư ảo ảo đánh vào trên người bọn họ.

Thư Đông nhìn hết sức chăm chú vào cái remote của chiếc máy bay điều khiển từ xa ở trong tay. Biểu cảm trên mặt rất là sinh động, không giống như dĩ vãng.

Trì Tịnh lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh Thư Luật mấy tấc.

“Thư tổng, anh còn chưa có chúc em sinh nhật vui vẻ.”

Hôm nay trang điểm của cô nhìn có vẻ công phu. Đôi mày thanh tú tinh xảo, trang điểm mắt xinh đẹp, son bóng càng tôn lên đôi môi đỏ mọng quyến rũ.

Trong màu xanh biếc mênh mông, áo đầm đỏ như lửa của cô đẹp rực rỡ. Ánh mắt nhìn Thư Luật như long lanh nước, động tình mà bản thân không nhận ra.

Thư Luật lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt chuyên chú thâm trầm; lúc này Thư Đông lại xoay người đi qua đây.

“Anh… Máy bay rớt rồi.”

“Ừ.” Thư Luật nhàn nhạt đáp lời. “Em chờ một chút đã.”

Anh giơ tay che mắt Thư Đông lại, vươn tay kia kéo Trì Tịnh vào trong lòng.

Thân thể cường tráng phút chốc bao quanh mềm mại trong ngực. Trên cỏ xanh mượt, hai bóng người giống như uyên ương đan chéo cổ với nhau.

Trì Tịnh bị anh hôn, vô thức vểnh vểnh khoé miệng.

Thư Luật rũ mắt nhìn cô, chợt cắn đầu lưỡi của cô. Thấy Trì Tịnh nhíu mày, mới chậm rãi nhả ra.

Thư Đông bị Thư Luật bịt mắt, vẫn không nhúc nhích, chỉ toét miệng cười. Chợt Trì Tịnh da mặt mỏng, đưa tay đẩy Thư Luật một cái.

Thư Luật khoé miệng mang cười buông Trì Tịnh ra. Không biết khi nào trong tay đã thêm một cái nhẫn.

“Cho em thêm chút vốn để kiêu ngạo vì được cưng chìu.” Nói xong, cầm chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp đeo vào ngón giữa của cô.

Trì Tịnh thu lại đôi mắt long lanh nhìn anh.

Thư Luật vuốt ve ngón tay mềm mại của cô, khoé miệng cong cong nụ cười thản nhiên: “Coi như là quà sinh nhật.”

*****

Ánh nắng chiều thiêu đỏ chân trời, gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ, vén lên mái tóc đen mun của Trì Tịnh.

Nửa tiếng trước Thư Luật nhận được điện thoại của Hồng Đông Đồng, công ty có một số việc cần anh xử lý, cho nên hai người không thể không rời viện an dưỡng trở lại công ty.

Trên đường, Trì Tịnh lại nhận được điện thoại của Hà Nhuế lần nữa. So với buổi sáng, giọng điệu nói chuyện lần này của cô ta hơi quái lạ.

Thư Luật cảm thấy có chút không thích hợp: “Cậu làm sao vậy?”

“Có chút chuyện vui.” Hà Nhuế nói. “Cầu Thư tổng một cái tình, cưng đi uống rượu cùng chị đi!”

“Mình qua ngay bây giờ. Hẹn ở đâu?”

Nghe Hà Nhuế nói xong địa chỉ, Trì Tịnh cúp điện thoại.

Ngồi gần như vậy, hiển nhiên Thư Luật cũng nghe được tiếng của Hà Nhuế. Liếc nhìn vẻ mặt của Trì Tịnh một cái, anh chỉ nhắc nhở: “Đừng chơi quá muộn.”

Xe dừng lại ở chỗ quẹo cao ốc Thư thị, Trì Tịnh cởi dây an toàn ra, mở cửa xuống xe.

“Vậy em đi trước.”

Thư Luật nhìn bộ dạng nôn nóng của cô, thản nhiên “Ừ” một tiếng.

Sau đó, khoé miệng lại được ấn lên một cảm xúc ấm áp.

“Thư tổng, tạm biệt.”

Hơi thở như lan của Trì Tịnh phun vào lỗ tai anh. Nói xong câu này, cô xuống xe trong ánh mắt sâu thẳm của Thư Luật.

*****

Một ngày quay phim chấm dứt. Sau khi kết thúc công việc Nghiêm Hạo lái chiếc Lexus của mình từ bãi đậu xe ra đến thì thấy Lương Duệ Tư đang chờ anh ta tầm mắt dừng trên một chiếc taxi cách đó không xa.

Cậu ta mặc áo sơ mi màu lam phối hợp với quần ka-ki, luôn là một bộ dáng sạch sẽ.

Nghiêm Hạo cười nhạo. Chẳng những thế, tính tình cũng quá sạch sẽ. Cho nên có đôi khi làm việc hay ngượng ngùng.

Anh đậu xe ở bên cạnh Lương Duệ Tư, thấy ánh mắt cậu ta còn dừng lại ở bên kia, nhất thời có chút bất đắc dĩ.

Mắt nhìn taxi đã lăn bánh, di động trong túi chợt rung lên. Lương Duệ Tư quay đầu, bấy giờ mới chú ý tới Nghiêm Hạo đang ngồi trong xe nhìn cậu ta.

Cậu ta cười cười, ngồi vào ghế phó lái.

“Đi đâu ăn?” Nghiêm Hạo hỏi.

Lương Duệ Tư cấp tốc đánh vài chữ trên di động đưa cho Nghiêm Hạo xem.

“Cậu nhàm chán à?”

— — Mau đuổi theo. Xe đã đi rồi.

Nghiêm Hạo nhìn cậu ta một hồi đầy thâm ý, đành chịu mà đạp chân ga, đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.