Người Yêu Cũ Bị Tôi Bội Bạc Giàu To Rồi

Chương 22




Trần Cách Phỉ sống gần ba mươi năm, cho tới bây giờ không ngờ rằng bởi một câu nói mà cô ta suýt chút nữa mất khống chế ngay tại chỗ.

Giọng điệu châm biếm của Thư Luật khiến cô ta không chỗ nào ẩn trốn. Trong văn phòng cực kỳ im lặng, Trần Cách Phỉ kinh ngạc nhìn anh, bên tai chỉ có tiếng tim đập như trống dồn của mình.

Thái độ của Thư Luật khiến cô ta cảm thấy mình như là một chuyện cười. Anh tuyên bố dung túng người kia hoàn toàn không cần những người khác nghĩ thế nào.

Ha.

Trần Cách Phỉ đè nén cảm xúc, ổn định giọng nói: “Tôi hiểu rồi. Đã quấy rầy tổng giám đốc Thư.”

Cô ta thẳng lưng giật cửa đi ra ngoài.

Hồng Đông Đồng nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của Trần Cách Phỉ.

Hoàn cảnh giữa người với người, có so sánh mới có thể càng rõ nét hơn.

Trần Cách Phỉ đứng ở trước thang máy, im lặng nhìn bóng mình trong cửa i-nốc.

Bộ đồ vest công sở màu trắng sang trọng, giày cao gót tám phân khiến chân cô ta càng thẳng và thon dài. Tóc dài đen như mực vấn lên, vừa tô điểm cần cổ mảnh khảnh lại thêm vài phần lão luyện. Tuy sắp ba mươi tuổi, nhưng da thịt ở trạng thái rất tốt khiến trông cô ta trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Và diện mạo của cô ta cũng thuộc loại trung thượng đẳng.

Cô ta đợi ở bên cạnh Thư Luật gần bảy năm như thế, nhưng luôn bị anh cự tuyệt ngoài ngàn dặm.

Đèn hiển thị lập loè, Trần Cách Phỉ vẫn mặt không biểu cảm nhìn về phía trước. Chẳng qua là bóng dáng của cô ta bị cửa thang máy tách mở ra, trở thành xuất hiện trước mắt cô ta chính là khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn kia của Trì Tịnh.

Cô ta cầm trong tay kẹp văn kiện giống với của mình. Nhưng Trần Cách Phỉ biết, vận mệnh của chúng nó lại một trời một vực.

Trì Tịnh từ trong thang máy đi ra, lướt qua Trần Cách Phỉ đang nhìn không chớp mắt.

“Giám đốc Trì, chúc mừng nha!”

Trì Tịnh dừng bước, giọng lạnh nhạt đáp lại: “Nhờ phúc.”

“Cô đâu có nhờ phúc của tôi.” Trần Cách Phỉ dựa vào tường, môi đỏ mọng hơi nhếch lên. “Được sự chiếu cố của Thư Luật mới là thật.”

“Lời này không hề sai.” Trì Tịnh quơ quơ kẹp văn kiện trong tay, toét ra một nụ cười mờ ám. “Cho nên bây giờ tôi muốn đi văn phòng tổng giám đốc cảm tạ anh ấy…Đang gấp, xin lỗi không tiếp được, giám đốc Trần.”

Đến khi bóng dáng Trì Tịnh biến mất ở góc quẹo, tươi cười trên mặt Trần Cách Phỉ đã hoàn toàn vỡ tan.

Trở lại văn phòng, kẹp văn kiện vô tội bị cô ta hung hăng ném lên trên bàn. Phát ra âm thanh chói tai.

Trợ lý ở ngoài cửa nghe thấy bên trong loáng thoáng truyền tới tiếng vang, không khỏi rụt cổ.

Trần Cách Phỉ đi đến bên cửa sổ, thở hổn hển.

Câu nói kia của Thư Luật thật sự đã đâm vào tim cô ta. Trong nháy mắt kia cô ta cảm thấy mình dường như chưa từng nhận thức rõ tính cách của Thư Luật.

Thì ra anh cẩn thận tỉ mỉ, trong công việc nghiêm khắc cùng công tư phân minh cũng là tuỳ người.

Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ bị ánh mặt trời rực rỡ bao phủ, trong lòng Trần Cách Phỉ lại là một mảnh khó hiểu.

Anh nói như vậy là che chở Trì Tịnh, hơn nữa là tỏ rõ thái độ với cô ta. Thư Luật không quen thấy cô ta “cắn không nhả” đối với Trì Tịnh, cho nên cho một câu trả lời gọn gàng dứt khoát nhất.

Trần Cách Phỉ ngẩng đầu lên, nén lại nước mắt sắp rơi xuống.

Điện thoại không thích hợp mà vang lên. Khi người ta đang tâm trạng không tốt, bất kể nhìn cái gì cũng sẽ cảm thấy không vừa mắt. Ngay cả tiếng chuông mà cô ta cố ý chọn giờ phút này nghe thấy rất chói tai.

Trần Cách Phỉ làm dịu cảm xúc lại, giẫm lên giày cao gót đi đến bên bàn làm việc cầm di động lên.

Trên màn hình hiển thị tên của Tân Nhã.

Tay nắm điện thoại chợt siết chặt, Trần Cách Phỉ bình tĩnh bắt máy.

“Tân Nhã?”

“Chị, bận không?”

Trần Cách Phỉ dựa vào cạnh bàn, tự giễu nói: “Không bận, có cái gì mà bận.”

Tân Nhã không có nghe ra bất thường, “À” một tiếng. Sau khi do dự một lúc lâu mới mở miệng nhắc tới: “Vậy chuyện…”

“Không thành.” Trần Cách Phỉ nói rõ ràng cho cô ta. “Trì Tịnh không đồng ý. Cô ta nói em không đạt được yêu cầu của cô ta.”

“Chuyện này là cô ta quyết định?” Giọng của Tân Nhã nâng cao mấy độ, giọng điệu hơi gấp. “Cái gì gọi là không đạt yêu cầu? Yêu cầu của cô ta là cái gì?”

Thái độ của Trì Tịnh đối với cô ta thay đổi là sau khi biết được cô ta và Khương Thừa cặp nhau. Lần này nói Trì Tịnh không phải cố ý cản trở, đánh chết Tân Nhã cũng không tin.

Trần Cách Phỉ nghe giọng căm hận của em họ, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác sảng khoái. Cô ta nhếch nhếch khoé miệng, nói với Tân Nhã: “Chuyện này chị không giúp được em. Trì Tịnh phê bình em đến tệ, cô ta lại là nhà điều chế của Perfectionist, cô ta không đồng ý, cũng chỉ có thể đổi người.”

Tân Nhã nghe xong trực tiếp đen mặt.

Chẳng lẽ người thật sự xung khắc với mình là Trì Tịnh? Ngoại trừ cái bà điên Hà Nhuế kia, cái tên Nghiêm Hạo lông bông không biết suy xét thế mà cũng quen với Trì Tịnh.

Tân Nhã từng chủ động đề xuất mang vốn vào đoàn phim của Nghiêm Hạo. Không ngờ anh ta chẳng những không cảm kích mà còn dùng giọng điệu khá ghét bỏ nói với cô ta: đợi đến khi diễn hài kịch thì lại tới tìm anh ta.

Nói chuyện hoàn toàn không lưu chút mặt mũi nào, khiến Tân Nhã lúc ấy tức giận thiếu chút nữa cau mặt.

Giờ đây phòng vé “Thời gian gặp gỡ” kiếm bộn, Tân Nhã cảm thấy rốt cuộc nuốt được cục tức. Nghiêm Hạo không nhận cô ta, cô ta dùng hành động thực tế đánh vào mặt anh ta. Cục tức này còn chưa có xuôi bao lâu, đã bị Trì Tịnh làm cho nghẹn lại.

Trị số thù hận chồng chất. Từ Hà Nhuế đến Nghiêm Hạo, lại đến Trì Tịnh, trị số thù hận của Tân Nhã đã đạt tới cực điểm.

Cách microphone cùng Trần Cách Phỉ mắng nửa ngày, Tân Nhã tức giận bất bình cúp điện thoại.

Rốt cuộc yên tĩnh lại, Trần Cách Phỉ ném điện thoại lên trên bàn làm việc, lạnh lùng ngoéo khoé miệng một cái.

Giờ phút này trong văn phòng tổng giám đốc lại là một cảnh tượng khác.

Trì Tịnh xác định với Thư Luật thông tin liên quan Hàn Lộc, rồi lại nói đến vài điểm về Perfectionist. Bàn chuyện công xong, cô cũng không có rời đi, mà là chống cằm nhìn Thư Luật làm việc.

Bút máy viết ở trên văn kiện phát ra tiếng vang sàn sạt, rất dễ nghe. Thư Luật cúi đầu, vai lưng thẳng, hai tay khoác lên mép bàn, tư thế ngồi vô cùng chuẩn mực.

Với tư thế này, thời đi học đã đốn tim không ít cô gái nhỉ?

“Thư tổng, đêm nay đi nhà anh được không?”

Ngòi bút chợt dừng lại ở chữ “Ngày” cuối cùng, sự kềm chế này có thể nói là mười phần sức lực. Thư Luật nâng mắt nhìn cô: “Muốn?”

Đủ trực tiếp.

Trì Tịnh vểnh môi: “Em muốn xem hình thời đi học của anh. Có không?”

“Không có.” Thư Luật nắm bút dựa vào lưng ghế. “Anh không có cất giữ hình.”

Trì Tịnh biết anh không thích chụp hình. Nhưng không khỏi cứ cảm thấy hơi đáng tiếc.

“Xem ra sau này chỉ có thể em cất giữ giúp anh.” Cô đứng lên, phủi phủi thân váy định rời đi.

Trì Tịnh cầm kẹp văn kiện lên, khi đẩy ghế ra lách qua bàn làm việc thì bước chân chợt dừng, sau đó xoay gót đi đến bên cạnh Thư Luật.

Khom lưng, hôn một cái ở khoé miệng anh.

“Thư tổng à, anh hôm nay thật ngầu!”

*****

Trong khoảng thời gian này Đồng Dao bận gần như là xoay quanh. Ban ngày đi làm, sau khi tan làm thì ngựa không dừng vó đến bệnh viện thay thế mẹ chăm sóc em trai.

Tiền để dành của trong nhà sau khi em trai nằm viện nhiều ngày đã không còn lại bao nhiêu. Đối với cuộc sống như thế này, Đồng Dao đã tê liệt rồi.

Nhưng mừng là em trai rất hiểu chuyện. Nó biết bản thân đã mang lại bao nhiêu phiền phức cho gia đình nên luôn rất ngoan. Gần như là cố gắng thu nhỏ lại cảm giác tồn tại của mình.

Tuy Đồng Dao cũng từng oán, nhưng nguyện vọng lớn nhất vẫn là mong ước em trai có thể bình phục.

Sáu giờ chiều, sắc trời tờ mờ, Đồng Dao mang đồ ăn mua cho em trai đi vào cổng bệnh viện thành phố.

Bất kể lúc nào, trong bệnh viện đều là dòng người thoi đưa. Đi ngang qua hồ phun nước, Đồng Dao nghe thấy điện thoại của mình vang lên một tiếng. Cô ta lấy điện thoại ra nhìn số, lập tức cảm thấy bối rối.

Nhìn chằm chằm một lúc lâu, cô ta nghiêm cứng mặt cất điện thoại lại, chậm rãi đi vào khu nằm viện.

Vu Tiểu Mạn nhìn bóng dáng của Đồng Dao hoàn toàn biến mất ở cửa toà nhà, mới từ một bên khác của hồ phun nước đi tới.

Cô ta mang thai sáu tháng, theo lý đã qua giai đoạn nguy hiểm. Tuy nhiên đến mười năm mới hoài được cái thai này, có một chút gió thổi cỏ lay là tựa như trời sập xuống.

Sau cơm chiều Vu Tiểu Mạn đi toilet thì phát hiện trên quần lót có máu, lập tức sợ tới mức mất bình tĩnh. Thư Dư Chính vừa nghe cũng vô cùng căng thẳng, tức khắc mang cô ta đến bệnh viện kiểm tra.

Viện trưởng của bệnh viện này là bạn học cũ cùng Thư Dư Chính, đều quen biết bác sĩ khoa phụ sản. Cho nên trực tiếp đi cửa sau.

Kết quả không nghiêm trọng, chỉ là progesterone* hơi bị thấp.

*hóc môn giới tính duy trì thai

Sau khi đi ra, Thư Dư Chính đi lấy xe, Vu Tiểu Mạn chờ ông ta ở trước cửa thì gặp Đồng Dao.

Nói đến cũng thật khéo, mới kêu người chuyển khoản cho cô ta liền gặp bản thân cô ta.

Không bao lâu, di động của Vu Tiểu Mạn cũng vang lên. Nhưng là điện thoại dự bị khác của cô ta.

Cô ta nhìn nhìn xung quanh, đi đến một bên nhận điện thoại.

“Tiền đã chuyển, đồ cũng đã gởi cho cô.”

Người kia nói chuyện quả nhiên hết sức ngắn gọn.

Vu Tiểu Mạn nhếch nhếch môi, để ý thấy xe Thư Dư Chính chậm rãi lái lại đây. Cô ta liền không nhiều lời, “Ừ” một tiếng rồi vội vàng cúp máy.

Xe dừng lại, Vu Tiểu Mạn lên chỗ phó lái.

“Mệt không?”

Thư Dư Chính quan tâm hỏi.

“Không mệt. Đi tới đi lui có anh đưa, có thể mệt gì chứ.”

Sự tri kỷ của Vu Tiểu Mạn luôn rất được Thư Dư Chính yêu thích. Ông ta cười ôn hoà, lái xe ra.

“Vừa rồi đang gọi điện thoại với ai vậy?”

“…Mẹ em.” Vu Tiểu Mạn cười cười. “Bà ấy gọi lại hỏi kết quả kiểm tra của em. Em nói cho mẹ biết không có vấn đề gì.”

“Vẫn phải nghỉ ngơi nhiều.”

“Em sẽ.”

*****

Sáng sớm hôm sau, Đồng Dao vừa đến công ty không bao lâu liền nhận được một chuyển phát khẩn. Một túi văn kiện hơi mỏng, không có trọng lượng gì. Cô ta cầm trong tay ước lượng một chút, dùng dao rọc giấy rạch ra.

Ngón tay thò vào, từ bên trong rút ra một tấm giấy cùng một tấm hình.

Đồng Dao xem từng cái một, sắc mặt thoáng chốc trắng đến doạ người.

“Đang làm gì vậy?”

Giọng nói đột nhiên vang lên khiến Đồng Dao sợ tới run lên. Ngẩng đầu nhìn thì thấy là Trì Tịnh từ bên ngoài đi vào.

“Không có gì.”

Cô ta làm như không có việc gì gom đồ, bỏ vào ngăn kéo khoá lại.

“Em đi toilet một chút.”

Đồng Dao trốn vào gian tận cùng bên trong toilet, lấy di động ra gởi đi một tin nhắn.

—Cô gởi những thứ này cho tôi là có ý gì?

Bên kia hồi âm thật mau. Không tới một phút đồng hồ Đồng Dao đã nhận được trả lời.

—Không có ý gì. Chỉ là làm sâu thêm tín nhiệm của chúng ta với nhau.

Đồng Dao nhìn những lời này, cảm thấy phẫn nộ rồi lại bất lực. Cô ta lau mặt định không đáp lời nữa, lại nhận thêm một tin nhắn.

—Tôi sẽ không làm khó dễ cô, chỉ cần cô làm tốt chuyện.

Đồng Dao cắn chặt răng, hồi âm lại: Tôi nói được là làm được. Đừng quên chuyện cô đồng ý với tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.