Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 39: Một nhà ba người ngủ cùng nhau




“Chuyện đã xảy ra chính là như vậy. Không có xung đột về ngôn từ cũng không có xung đột về tay chân, càng không có tranh chấp vũ trang.” Tôi uống một ngụm nước chanh, giải thích như thế.

Tô Đình nháy mắt một cái, hiển nhiên không tin: “Sao có thể lại là phiên bản không ai nghĩ tới như vậy được? Tớ nghe nói, ngày đó, cậu và Lý Khải Duệ vô cùng nhập vai, anh ta là khó kìm long nổi, không phải phát sinh thêm nụ hôn so với kịch bản sao? Rõ rang là đạo diễn giúp các cậu phát triển tiếp, thế mà cái tên Hàn Tiềm đó lại xuất hiện làm kỳ đà cản mũi. Bên ngoài lại đang điên cuồng lan truyền cậu vì Hàn Tiềm mà trở mặt với Hàn gia. Ba người ở chung một chỗ lại không phát sinh chuyện gì?”

“Lời đồn chỉ có giá trị với người thông minh.” Tôi nhìn Tô Đình, trong cái giới này quả nhiên không có bí mật. Còn là chuyện của mấy ngày trước, hiện tại đã trở thành câu chuyện truyền miệng.

Tô Đình dĩ nhiên là không hài lòng với thái độ trả lời cho có lệ của tôi. Cô ấy hừ một tiếng tỏ thái độ không them nói cho tôi biết những tin đồn mà cô ấy nghe được khi đi biểu diễn. Thực sự, tôi đâu có giấu giếm gì đâu.

Lý Khải Duệ, Hàn Tiềm và tôi hôm đó quả thật không có phát sinh tình tiết kinh thiên động địa gì. Chúng tôi đều là người trưởng thành, Lý Khải Duệ dù có cảm tính đến thề nào đi nữa, cũng sẽ không giống như mấy tên choai choai mới lớn lựa chọn động thủ với Hàn Tiềm.

Lúc ấy, Hàn Tiềm đến gần, thấy tôi toàn thân tôi ướt nhẹp còn đang được Lý Khải Duệ ôm vào long, khẽ cau mày. Anh nói: “Thẩm Miên, muốn để bị cảm sao? Em nhanh đi tắm nước nóng đi, Tống Minh Thành có chuyện tìm em, vẫn còn đang đợi ở bên ngoài.” Nói xong liền không cho tôi cãi lại, kéo tôi từ mặt đất đứng lên. Vì vậy, chờ tôi hết mơ hồ bị anh đuổi ra khỏi hồ bơi, mới nhớ tới hai người bọn họ vẫn còn ở đó. Cuối cùng quay đầu lại thấy cảnh tượng, Lý Khải Duệ mặt mũi lạnh tanh từ dưới đất đứng lên đi về phía Hàn Tiềm.

Sau đó, hai người đàn ông này hình như đạt thành ký kết ngầm gì đó. Khi tôi gặp lại hai người bọn họ, mặc dù sắc mặt Lý Khải Duệ âm trầm, nhưng cũng không có ý định giải thích chuyện liên quan tới Hàn Tiềm. Nhìn lại Hàn Tiềm, ngược lại lại trông mây trong gió mát, lúc gần đi còn cười với tôi, khẽ gọi tên tôi rồi đưa cho tôi một cái túi. Đến khi tôi mở ra mới biết đó là một túi kẹo.

Rõ rang thời gian đã qua lâu như vậy, cái vị đậm đà không hẳn là sữa nhưng hình như vẫn còn lưu lại nơi đầu lưỡi. So với bánh bơ kem trong các bữa tiệc còn lưu lại trong long lâu hơn.

Trong giới giải trí, trừ những tin đồn, chỉ còn lại là những bữa tiệc rượu đếm không hết. Tô Đình ngồi đối diện tôi, nhìn tôi mấy lần, rốt cuộc vẫn không nhịn được vi phạm lời thề vừa rồi của mình, kể với tôi mấy tin tức vừa mới nghe được: “Này, quên đi, tớ có long từ bi nói cho cậu biết. Kỳ thật tớ vẫn tin cậu, Hàn Tiềm và Lý Khải Duệ không xảy ra chuyện gì.”

“Hả?”

Tô Đình liếc tôi một cái, tiếp tục: “Mặc dù trong giới đang đồn cậu và Hàn Tiềm, nhưng tớ biết tuyệt đối không có chuyện đó. Với tình tình của cậu thì khả năng hiện tại có quan hệ tốt vớ anh ta là không nhiều. Mà cái tay Hàn Tiềm này lại mắt cao hơn đầu, căn bản coi thường những người trong giới chúng ta. À, điều quan trọng nhất, anh ta đã có đối tượng! Làm sao có thể ghen tuông cậu với Lý Khải Duệ được chứ.” Sau đó, cô ấy hạ thấp giọng xuống: “Tớ có tin độc quyền nhé! Hàn Tiềm vì một người phụ nữ mà trở mặt với Hàn Lam Lam.”

“Hơn nữa, người phụ nữ này chúng ta đều biết. Người mà cậu thường xuyên tiếp xúc đó.”

“Liễu Sơ Lãng?”

Tô Đình dành cho tôi ánh mắt tán thưởng: “Không sai. Chính là cô ta. Tin này rất đáng tin, là nghe được từ một nhân viên trang điểm nói, chính là người trong đoàn làm pjim của các cậu đó. Cô ấy ngủ quên ở phòng nghỉ, bị đống quần áo che mất. Khi Hàn Tiềm và Hàn Lam Lam vào không chú ý có người, vì vậy liền bị nghe lén.”

“Trên cổ Hàn Tiềm có vết cào, hiển nhiên là do hoạt động tương đối kịch liệt lưu lại. Đoán chừng nếu cởi quần áo ra, trên người còn càng nhiều vết. Cậu cũng biết Hàn Tiềm là một người rất chú ý đến danh tiếng, nhưng để một người phụ nữ cào một vết rõ rang như vậy trên người, chắc chắn là bao dung người đó muốn chết, lại còn rất cưng chiều nữa. Hàn Lam Lam biết những việc anh trai đã làm, nói hai câu rồi hỏi người phụ nữ đó là ai, ngược lại còn bị Hàn Tiềm lạnh lung ngắt lời. Tan rã trong không vui.”

Tô Đình mặt mày hớn hở, thao thao bấ tuyệt phân tích Liễu Sơ Lãng làm như thế nào có thể quyến rũ được Hàn Tiềm, cuối cùng còn bồi thêm một câu: “Không nghĩ tới Liễu sơ Lãng lại là người như vậy, bình thường mang dáng vẻ thục nữ, trên giường lại cởi mở như vậy, quả nhiên con người đều có hai mặt.”

Chờ cô ấy nói xong mới chú ý đến sắc mặt tôi:”A, Thẩm Miên, mặt cậu sao thế? Cái này không phải chuyện tốt à? Dù sao người như Hàn Tiềm không thích hợp với chúng ta, Liễu Sơ Lãng làm diễn viên cũng như chỉ là một trò chơi, đều là một đường thuận lợi, có bối cảnh tốt. Tin tức này truyền ra ngoài, có thể gột rửa những ngôn từ điên khùng giữa cậu và Hàn Tiềm. Nhưng chuyện này chúng ta nói với nhau vậy thôi, bình thường khi nói chuyện phải cẩn thận một chút. Còn có thái độ đó của Hàn Tiềm, hiển nhiên là muốn ám chỉ Liễu Sơ Lãng, xem ra kỹ thuật trên giường của cô ta nhất định rất cao cường, cào một thân vết thương như vậy, ngược lại khiến người nhà họ Hàn ăn tủy biết mùi. Quả nhiên cô ta không phải là người tốt đẹp gì.” Nói xong cô ấy lấy cùi chỏ đụng đụng tôi, trưng cầu ý kiến.

Tôi hít sâu một hơi, gật đâu mạnh: “Đúng vậy, quả thật không tốt đẹp gì. Tác phong như vậy, không tốt, không tốt, vô cùng không hài hòa.” Trong lòng trống rỗng, cũng may không có gây nên scandal gì. Hiện tại cũng là Liễu Sơ Lãng chịu tội thay cô. Không trách vừa rồi ở cửa cô ta nhìn tôi như vậy, thật là kinh tâm động phách.

Lần này tụ hội rất nhiều người trong giới, tôi và Tô Đình nhìn quanh, thấy không ít người có tiếng tăm. Tô Dương Dương cũng ở đây, chân tay mũm mĩm trắng hồng, mặc một chiếc quần yếm, tóc rẽ ngôi theo đúng tiêu chuẩn tiểu thiếu gia, tỉ lệ ba bảy. Trông cậu nhóc cũng mang dáng dấp của ba mình. Người đứng bên cạnh nắm tay cậu nhóc lại không phải Tô Khiêm mà là một người phụ nữ sắc mặt lạnh lung, xa cách, tóc vấn lên cẩn thận tỉ mỉ, nhưng nhìn lại khiến cô ta già đi không ít.

“ Mẹ của Tô Dương Dương, hay chính là vợ trước của Tô Khiêm, LâmNhiễm. Đã nghe qua chưa?”

Nghe tên nhưng chưa kịp, sự chú ý của tôi bị phân tán bởi một nghệ sĩ mới của HT, nên đành lắc đầu với Tô Đình: “Người nào? Tính tình Tô Dương Dương hướng nội như vậy là do ba mẹ ly dị sao?”

Lại thấy Tô Đình thần bí nháy mắt: “Không phải đâu, đứa nhỏ này nếu bố mẹ không ly hôn mới phải chịu tội. Cái cô LâmNhiễm này cũng là con gái của một tài phiệt, lúc ấy lại cùng Tô Khiêm đi du học, vốn là môn đăng hộ đối (tức là hai gia đình thông gia phải có sự ngang nhau về nhà cửa, của cải, và tương đương nhau về địa vị xã hội). Ai biết LâmNhiễm lại di truyền căn bệnh của gia tộc, có phần cố chấp đến điên cuồng, tính chiếm hữu tương đối mạnh. Ban đầu, Tô Khiêm đi họp, cô ta thuê thám tử đi theo, kết quả là cả hai bên đều không thoải mái. Tóm lại, trong giới có nữ minh tinh nào chỉ nào cần trò chuyện với Tô Khiêm dăm ba câu cũng bị Lâm Nhiễm chiếu cố. Bây giờ Tô Khiêm đầu tư sang lĩnh vực giải trí, cậu xem không phải LâmNhiễm lại theo sát đấy sao! Cô ta thế mà lại bỏ ra mấy chục vạn tự mình mở công ty, cố tình đối nghịch với Tô Khiêm.”

Tôi vừa gật đầu cảm khái, vừa có chút nghi ngờ, cảm thấy hình như Tô Đình biết quá nhiều, với cương vị của cô ấy, sao lại có thể biết nhiều hơn tôi được nhỉ?

Chờ tới khi tôi cầm một ly đồ uống mới quay trở lại tìm Tô Đình, quả nhiên cô ấy đã chọc phải phiền toái. LâmNhiễm sắc mặt lạnh lẽo đứng trước mặt cô ấy, dưới đất là một chiếc đĩa đã vỡ, thức ăn văng khắp nơi, xung quanh đang xì xào bàn tán, không có ai tiến lên, chỉ đứng tại chỗ theo dõi tiến triển bên phía Tô Đình. Phát sinh xung đột vào lúc như thế này chính là câu chuyện mọi người thích nhất lúc trà dư tửu hậu.

Tôi đang định bước tới chỗ Tô Đình, thì thấy LâmNhiễm không nói tiếng nào, trực tiếp cầm chén rượu rang đỏ bên cạnh, hất lên người Tô Đình. Mọi người ồn ào, huyên náo. Tô Dương Dương nhút nhát đứng bên cạnh mẹ, chắc là bị chuyện trước mắt làm cho sợ hãi, nên không dám không vâng lời.

Tôi chạy lại, dung sức đẩy mấy người phía trước mặt tôi ra, cởi áo khoác ngoài ra khoác cho Tô Đình. Lúc này, sắc mặt cô ấy tái nhợt, trước ngực rượu đang chảy xuống tí tách, trông rất thảm hại. Mà trong đám người xung quanh đã có người lấy điện thoại ra lặng lẽ chụp lại chuyện “tốt” này. Tôi biết, dù tôi có giúp Tô Đình thì cũng không ngăn được những chuyện sẽ phát sinh sau này. Tôi cũng không rõ tại sao Tô Đình lại xảy ra xung đột với LâmNhiễm, chỉ là, hiện tại LâmNhiễm nhìn tội chằm chằm, ánh mắt dĩ nhiễn cũng không thân thiện gì. Cô ta nheo mắt lại nhìn tôi: “Cô cùng đoàn làm phim với Dương Dương – Thẩm Miên?”

Giọng điệu rất là cả vú lấp miệng em (chỉ hiện tượng dùng quyền lực, thế mạnh của mình để chèn ép, lấn át kẻ khác), thấy tôi không nói lời nào, cô ta cứ thế tiếp tục: “Tô Đình là bạn cô? Cũng đúng là vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Cô không phải siết nắm tay, muốn giúp bạn mình hả giận? Là cô ta đắc tội với tôi trước. Muốn biết cụ thể, cô có thể hỏi cô ta, có tình nguyện nói sự thật cho cô biết hay không?”

Tôi cũng biết chắc là Tô Đình và cái cô Lâm Nhiễm này có ẩn tình gì đó, nhưng vấn đề trước mắt không phải truy cứu chuyện này. Tô Đình vỗ vỗ vai tôi tỏ ý không sao, quay đầu cười với LâmNhiễm: “Lâm tiểu thư, chuyện này không liên quan gì tới Thẩm Miên, mong chị đừng kéo cô ấy vào. Mọi người ở đây đều là nghệ sĩ, sau này chúng ta vẫn còn làm việc ở đây, mong chị giơ cao đánh khẽ, đại nhân không chấp tiểu nhân. Em ở đây đền tội cho chị.”

Sau đó, Tô Đình nhéo một cái vào tay tôi, đẩy tôi một cái, đưa mắt ý bảo tôi đừng giao du với kẻ xấu. Lúc này, cô ấy đã khôi phục lại tỉnh táo, thu lại thái độ thả lỏng tinh thần mà vừa nãy nói chuyện với tôi, ánh mắt hơi cong, có phần khiêm tốn lấy lòng, trên vạt áo vẫn còn vết loang. Cô ấy mỉm cười với LâmNhiễm, vô cùng thức thời. Trong đám người đứng xem náo nhiệt đã có vài người lộ ra dáng vẻ thất vọng. Kẻ có tiền đấu với nghệ sĩ, đáng xem nhất chính là một bên không biết tự lượng sức mình, cuối cùng bị đánh cho vỡ đầu chảy máu, đây mới là điểm thu hút phía sau công việc hào nhoáng kia. Hiện tại, Tô Đình chủ động xuống nước, cũng là không thể làm thỏa mãn những người đứng xem.

LâmNhiễm ra uy một hồi đại khái cũng hiểu được hẳn là càng phải ra oai, nói với Tô Đình giọng lười biếng: “Như vậy đi, cô đàn dương cầm chắc cũng không tệ, đàn cho tôi nghe một bài đi.”

Tô Đình gật đầu đồng ý. Trên mặt là nụ cười sinh động nhưng giả tạo. Chuyện rõ ràng phát triển thkeo hướng tốt, nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy khó chịu. So với chuyện phải mỉm cười giả tạo, tôi càng tình nguyện nhìn cô ấy bày ra vẻ mặt không khách khí lười tôi một cái.

Thích một người, chỉ mong muốn nhìn cô ấy thuận buồm xuôi gió. Cô ấy khó chịu, cô ấy khốn khổ, cô ấy chết lặng, bạn cũng cảm thấy như vậy, thậm chí so với cô ấy bạn còn cảm thấy khó chịu hơn. Tô Đình là bạn tôi, mà Tống Minh Thành, Hàn Tiềm, Tống Minh Nguyên bọn họ không có ai ở bên cạnh tôi, tôi mới phát hiện ra mình nhỏ bé và cô đơn đến thế. Cái gì tôi cũng không làm được, thậm chí tôi không thể thẳng lưng hất cho LâmNhiễm một ly rượu.

Tô Đình tự lui một bước, vậy mà LâmNhiễm lại không biết điều bỏ qua. Cô ta nhìn Tô Đình, ánh mắt giễu cợt: “Cô đàn cho tôi bài ca chúc rượu đi, trong hoàn cảnh thế này thì vừa hay.”

Tôi nghe mà tay chân lạnh ngắt. Bài ca chúc rượu trong vở opera La Traviata (còn được gọi là Người đàn bà sa ngã, nội dung dựa trên cuốn tiểu thuyết Trà Hòa Nữ (La dame aux Camélias) của Alexandre Dumas, xuất bản năm 1848). Mặc dù là một vở nhạc kịch rất hay về tình yêu, nhưng than phận của nhân vật trong đó liên hệ với Tô Đình thì vô cùng châm chọc. Quả nhiên, đám người xung quanh bắt đầu vang lên tiếng cười.

Năm xưa, Tô Đình vào nghề, bị công ty quản lý chèn ép rất khổ sở, có giai đoạn thậm chí không có lịch trình là phải đến các bữa tiệc bồi rượu. Đoạn chuyện cũ này cô ấy luôn muốn quên đi, vậy mà LâmNhiễm lại cố tình rạch vào vết sẹo của cô ấy. Mà Tô Đình học dương cầm cũng là trước hi gai đình sa sút, đó là ký ức thuần khiết nhất, vui vẻ nhất để cô ấy tưởng niệm, hiện tại LâmNhiễm lại muốn cô ấy dung thứ sạch sẽ nhất của mình phô bày ở nơi cuộc sống nhơ bẩn này. Đây chính là xát muối vào vết thương, muốn hủy diệt tự tôn của cô ấy. Tôi nhìn đôi tay và bờ vai run rẩy của Tô Đình, dù thế nào đi nữa cũng không thể để cô ấy cứ như thế đi đánh đàn được.

“Lâm tiểu thư, khả năng chơi đàn của Tô Đình kia chỉ là làm đẹp bản sơ yếu lý lịch thôi. Cô ấy ngay cả khuông nhạc như thế nào cũng không hiểu, hay là để tôi đàn thay cô ấy vậy.”

Rốt cuộc tôi không nhịn được, chủ động gây chuyện. Cũng may, LâmNhiễm cũng không có ý định gây chuyện quá đáng, dù sao cô ta cũng là người có uy tín danh dự. Chuyện này tiếp tục cũng không giải quyết được gì. LâmNhiễm nhìn tôi âm trầm, kéo Tô Dương Dương rời đi.

Tô Đình lại tỏ ra lung túng: “Xin lỗi, ban đầu chẳng qua là tớ thấy Tô Dương Dương nhìn chằm chằm vào dòng chocolate đang phun trào, LâmNhiễm chưa bao giờ cho cậu nhóc ấy ăn đồ ngọt, điểm ấy Tô Dương Dương giống với ba nhóc. LâmNhiễm căm hận Tô Khiêm, ngay cả thiên tính của Tô Dương Dương cũng triệt tiêu. Tớ nhịn không được, lặng lẽ đưa cho cậu nhóc đó một miếng bánh ngọt. Sau đó LâmNhiễm đi tới, hất đổ cái đĩa trên tay Tô Dương Dương. Chuyện sau đó cậu biết rồi đó.”

Trong đầu tôi có một suy nghĩ: “Cậu đang qua lại với Tô Khiêm?”

Lần này, rốt cuộc cô ấy ngượng ngùng, biểu cảm áy náy lại có phần xấu hổ: “Tớ không cố ý gạt cậu đâu, nhưng bối cảnh của tớ cũng không trong sạch gì. Tô Khiêm không những phải đối diện với áp lực trong nhà mà còn cả LâmNhiễm nữa. Bản than tớ cũng rất áp lực, yêu đương bí mật rất khổ, hơn nữa tớ còn muốn duy trì đoạn tình cảm này. Thẩm Miên, xin lỗi cậu, lần này lại kéo cậu vào rắc rối rồi.”

Lúc này trên mặt Tô Đình đã có phần lo lắng, luống cuống. Tôi lại cảm thấy so với bộ dạng tươi cười vừa rồi của cô ấy thật sự là đáng yêu hơn nhiều.

“LâmNhiễm không bỏ qua như vậy đâu, cậu phải cẩn thận đấy. Tô Khiếm là miếng thịt béo, vừa tốt bụng lại ôn hòa, đúng là một đốii tượng không tệ. Các cậu cứ tiếp tục yêu đương bí mật cho tốt, cần giúp đỡ tớ có thể yểm trợ.”

Mọi chuyện thay đổi đến bất ngờ, tôi cảm thấy bữa tiệc đêm nay rất đáng giá, sau song gió đó rốt cuộc cũng óc thể tìm được bình yên. Tô Đình lần đầu tiên lộ ra dáng vẻ e lệ, bị tôi bám lấy tra hỏi mới ấp a ấp úng kể lại quá trình quen biết giữa cô ấy và Tô Khiêm. Thật ra thì câu nói kia nghiệm ra thật đúng, muốn quyến rũ được một tay nhà giàu đã ly dị thì con trai anh ta chính là mấu chốt.

Sau đó chúng tôi uống một chút rượu, rồi mỗi người một ngả. Tâm trạng của tôi rất tốt cho tới khi tôi bị người ta đánh trước khi bất tỉnh nghĩ, đều là tư chất nghề nghiệp gì gì đó, thế mà lại bị người ta trùm một cái túi rác lên rồi kéo vào một ngõ tối đánh cho một trận, có lẽ trước khi bị đám côn đồ đánh cho bất tỉnh lại có những suy nghĩ như vậy. Suy nghĩ thứ hai là, tôi thấy được mặt bọn chúng. Điều này làm cho tôi cảm nhận được một dự cảm không lành…

Tôi biết quá nhiều rồi!

Crystal: Xin lỗi các bạn vì sự chậm trễ này. Thực sự là chương này không khó nhưng mình lại làm rất lâu vì có nhiều lý do quá. Đợt này mình đang thi nên không có nhiều thời gian để làm vậy mình nghỉ đến hết tháng này nhé. Hẹn các bạn vào ngày đầu tiên của năm 2014. Còn một điều nữa, chúc bạn nào đang và sắp thi thi tốt nhé, chúc các chị công tác tốt, cuối năm chắc là rất bận rộn nhưng dù bận rộn thì cũng đừng bỏ em (tớ) và Thành danh sau một đêm nhé!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.