Người Vô Tâm

Chương 23




" Cứu tôi với !"

Lạc Tâm Di hai tay đặt lên trán , cả người nằm dài trên giường , lúc thì quay qua trái lúc lại quay qua phải , trời ơi, buồn chết mất thôi , làm ơn cho nàng ra khỏi căn phòng này đi . Ngồi dậy rồi nằm xuống rồi ngồi dậy rồi nằm xuống , nàng sắp biến thành một con heo thật rồi . Trong đầu nhớ lại chuyện đã xảy ra , tại ngươi tên hắc y nhân rãnh rỗi nhất thiên hạ .

Hôm đó khi nàng tỉnh dậy thì đã nằm yên vị trong phòng mình , ngủ một giấc mở mắt ra lại là cảnh vật quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn như vậy nàng cứ nghĩ chỉ là một giấc mơ , nếu Thiên Di không suốt ngày hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì , nếu ca ca nàng không bắt nàng tịnh dưỡng không được ra khỏi phòng thì quả thật nàng nghĩ đó chỉ là một giấc mơ .

Vâng ! Tịnh dưỡng , bốn ngày tịnh dưỡng , ngay cả ăn cơm cũng có người bưng đến tận nơi cho nàng , ngay cả tiểu bạch cũng không chịu nổi bỏ nàng đi ra ngoài luôn , bị giam , đây chính là cuộc sống của phạm nhân mà . Thiên Di muốn đưa nàng đi cũng không được , chỉ trách nàng lại có một ca ca khiến ai cũng sợ hãi như vậy , một nam nhân không một chút ôn nhu , không một chút có thể thương lượng , lúc đầu Thiên Di còn rất anh hùng , nào là quyền con người , quyền tự do , ca ca nàng chỉ điểm huyệt tỷ ấy đứng suốt 5 canh giờ là quyền gì cũng vứt qua một bên .

" Tiểu thư , công chúa tới thăm người "

Lạc Tâm Di vội vàng ngồi dậy , Phi Tuyết tỷ tỷ sao , nàng thật nhớ tỷ ấy . " Phi Tuyết tỷ tỷ ở đâu ? "

" Công chúa đang ở sảnh chính với thiếu gia " Hạ Nhi nhanh chóng giúp Lạc Tâm Di chải lại mái tóc , còn chưa kịp cài trâm lên cả người Lạc Tâm Di đã lao ra ngoài phòng .

Ngoài sảnh chính , Mộ Dung Phi Tuyết một thân phục sức màu lam , đã không còn vẻ ngây ngô của tiểu cô nương , mà đã có sự chính chắn của một vị phu nhân , Lạc Tâm Di tiếc nuối nhìn hai người không ai nói với ai câu gì , nhớ tới trước đây tỷ ấy nhìn thấy ca ca đều vui mừng háo hức , cũng phải , bây giờ tỷ ấy đã là nương tử của người khác , phò mã chính là tân khoa trạng nguyên của năm nay Trình Vĩnh Ân .

Lạc Thiên nhìn thấy tiểu muội xuất hiện, gương mặt đã không còn lạnh băng , quay sang cáo biệt cùng Mộ Dung Phi Tuyết rồi bước nhanh ra ngoài .

Vẫn cứ như vậy trong mắt ngoài muội muội của hắn , không ai đáng để hắn lưu tâm tới . Mộ Dung Phi Tuyết cười mỉa mai , sao nàng có thể có mắt như mù suốt bao nhiêu năm như vậy . " Tâm Di , đã lâu không gặp muội rồi " . Mộ Dung Phi Tuyết bước nhanh đến bên cạnh Lạc Tâm Di , mỉm cười với nàng rồi nhìn khắp một lượt .

" Phi Tuyết tỷ tỷ , tỷ vẫn tốt ... "

" Tỷ đương nhiên rất tốt "

Lạc Tâm Di im lặng dẫn theo Mộ Dung Phi Tuyết ra vườn , các nàng có thể xem như là cùng nhau lớn lên , cùng nhau khóc , cùng nhau làm rất nhiều chuyện nhưng bây giờ mở lời thật không biết phải nói chuyện gì ?

" Ngồi ở đây đi , tỷ thật mõi chân lắm rồi " Mộ Dung Phi Tuyết ngồi bên một tảng đá nhỏ bên cạnh núi giả , tay xoa xoa chân nhìn Lạc Tâm Di .

Lạc Tâm Di cũng ngồi xuống một tản đá , có chút ngại ngùng .

" Hai năm không gặp , đã không biết phải nói chuyện gì với tỷ rồi sao ? "

Lạc Tâm Di chỉ im lặng rồi mỉm cười , có nhiều chuyện nàng rất muốn hỏi nhưng lại không biết phải hỏi như thế nào ?

" Phi tuyết tỷ sống rất vui vẻ chứ ? "

" Ta rất vui , mọi thứ đều rất tốt , mọi chuyện đều như ý ta " .

Lạc Tâm Di cúi đầu cố nói thật nhỏ . " Ca ca muội ...."

" Tâm Di , tỷ bây giờ đã là nương tử của người khác , có nhiều chuyện thật không tiện , phò mã rất tốt với tỷ , tỷ đã không còn nhớ tới người nào khác ngoài chàng "

Lại im lặng , Mộ Dung Phi Tuyết mỉm cười nhìn Lạc Tâm Di , xem ra nàng chỉ có thể nói thẳng .

" Tâm Di , muội còn thích Tiểu Vân không ? " . Thẳng thắn , không quanh co , một câu hỏi vào ngay trọng tâm .

Lạc Tâm Di không nghĩ Mộ Dung Phi Tuyết lại có thể hỏi một nàng cách thẳng thắn như vậy , còn chưa trả lời , câu nói tiếp theo của Mộ Dung Phi Tuyết đã tiếp nối .

" Nếu không còn thích thì tốt ... ...... .... nếu còn thì .... Tâm Di .... đừng thích đệ ấy nữa "

Lạc Tâm Di không hiểu nhưng cũng không tiện mở miệng hỏi , chỉ biết im lặng .

Mộ Dung Phi Tuyết thở dài , dùng giọng nói thật nhẹ nhàng nói ra một tin tức vô cùng lớn .

" Vài tháng trước , khi Tiểu Vân đến Phượng Nghi Quốc nghe nói nó và tiểu công chúa rất hợp nhau , lần này nàng ấy còn đích thân sang đây chúc thọ phụ hoàng , nhưng có lẽ gặp Tiểu Vân mới là chính , Tâm Di ..... "

Thì ra , đúng là nàng đã tự xem trọng bản thân mình , cho nên hắn tỏ ra xa lạ với nàng như vậy là không sai , là không sai .

" Tâm Di , có nhiều chuyện không phải mình muốn là có thể có được , có nhiều người không phải mình cần là có thể ở bên cạnh , trước đây là đệ ấy để lỡ muội xem như lần này là muội để lỡ đệ ấy đi . tỷ chỉ mong lần này muội quay về sẽ không có bất kỳ ai cảm thấy khó xử "

" Nếu công chúa còn nhắc muội ấy về hoàng đệ của người thì chính là đang gây khó xử cho ta rồi "

Diệp Thiên Di phe phẩy cây quạt , bộ dáng trông như một vị hoa hoa công tử vừa đi trêu hoa ghẹo nguyệt . " Tâm Di đã sắp trở thành trắc phi của tại hạ , sẽ không còn tâm trạng nhớ tới hoàng đệ của người đâu ".

" Ngươi là Mạc Thiên Khuynh ? "

" Chính là tại hạ , công chúa người cũng biết ta sao " . Diệp Thiên Di , cười như không cười , tướng công của nàng cũng được nhiều người biết nhỉ .

Mộ Dung Phi Tuyết có vẻ suy nghĩ nhưng mau chóng lấy lại nụ cười . " Nếu Tâm Di đã có tứ vương gia bên cạnh thì thật tốt , xem như mọi người đều có hạnh phúc của riêng mình rồi , xem ra là ta đã lo quá xa , Tâm Di , muội không trách tỷ chứ ".

Lạc Tâm Di vẫn không ngẩng đầu . " Phi Tuyết tỷ tỷ , đây chỉ là hiểu lầm , không sao cả "

Đợi Mộ Dung Phi Tuyết rời đi , Diệp Thiên Di cuối xuống nhìn Lạc Tâm Di . " Muội sẽ không khóc chứ "

" Đây là lần cuối , lần cuối ... cùng ..."


_________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.