Người Vợ Gỗ

Chương 4: Án Cướp Tiêu Cục 4




Binh, binh, soạt, soạt....

Vô Minh tựa như một hỏa thần cuồng nộ liên tục chặt chém những xúc tua của Độc Trùng một đường lao thẳng vào tim của nó, ngọn lửa hừng hực trên người hắn như có thể thiêu đốt tất cả vạn vật thế gian, không gì cản nổi, những xúc tua kia chỉ vừa chạm vào liền bị thiêu rụi ra tro, tuy bá đạo là thế nhưng nó cũng cực kỳ hao tốn chân nguyên, sử dụng thần hỏa hộ thân chỉ có thể duy trì được ba khắc vì vậy hắn cần tranh thủ.

Phía bên Tiểu Hàn có vẻ cũng không dễ chịu gì, nàng đã sắp chống đỡ không nổi, vòng nước bảo vệ đang bắt đầu xuất hiện những vết nứt, sắp sửa vỡ tan.

Vô Minh rít lên một tiếng, tay kiếm đảo một vòng trên không tạo ra một đạo mang kiếm mang lực lượng bài sơn đảo hải, Càn Khôn Ngịch Đảo Kiếm. Đạo mang khí thế như chẻ tre không gì cản nổi liên tục xuyên qua lớp lớp phòng hộ của những xúc tua mà ầm ầm đánh lên thành bụng của Độc Trùng mạnh mẽ xé toạc một mảng lớn, để lộ ra một trái tim to bằng cái chum nước, đen ngòm, thình thịch đập. Vô Minh rống lên, sau lưng xuất hiện một đôi hỏa dực, tựa như hai cánh của hỏa phượng hoàng, hỏa dực đập mạnh một cái, hoa lửa túa ra như mưa, hào quang bất tận, Vô Minh tựa như linh tiễn vược dây, bắn người về phía trước, lấy kiếm làm mũi đâm thẳng về phía trái tim dưới sự bao vây của hàng vạn xúc tua, miệng vết thương nơi trái tim kia cũng đang lành lại rất nhanh, một trượng, nữa trượng, một chút nữa thôi là hắn sẽ đâm được nó.

Rồi bỗng thiên hỏa vụt tắt, vạn xúc tua không còn gì ngăn cản liền xiết chặt lấy hắn, hắn không thể di chuyển được nữa, hắn không cam tâm, đôi mắt trừng trừng mở khi ánh sáng dần dần bị che khuất, chỉ còn tay kiếm vẫn xiết chặt không buông,mũi kiếm vẫn chỉ thẳng về phía trái tim kia.

.............

Trên mặt đất, tất cả sự hỗn loạn đã nhanh chóng lụi tàn, thú triều đã bắt đầu tan rã, chỉ còn một ít ma thú nổi loạn, phần lớn đã bỏ đi hay bị Độc Trùng tiêu diệt mất, ác điêu cũng đã bị mọi người tiêu diệt gần hết, trận chiến thảm khốc cũng đến hồi kết, không biết đã có bao nhiêu người không may mắn đã ngã xuống, số lượng mấy ngàn người nay chỉ còn lại mấy trăm, ai nấy đều thương tích đầy mình, nhìn đi nhìn lại thì trông thấy nhóm tam nữ Bích Ngọc, Mị Uyển cùng Song Nhi vẫn còn đứng trên thảm bay, tuy nhìn các nàng xơ xác thê thảm thế nhưng vẫn còn sống, đây đúng là một kì tích.

Chợt không gian vang lên tiếng rít chói tai, như hàng ngàn con lợn cùng kêu lên khiến người nghe phải bàng hoàng che tai mình lại, tiếng thét đó chính là của Thiên Quỷ Độc Trùng nãy giờ vẫn thi triển thần uy, kèm theo tiếng thét những xúc tua của nó cũng điên cuồng giãy giụa dường như nó đang vô cùng đau đớn, trong khoảnh khắc toàn cơ thể nó bắt đầu khô héo rồi bốc cháy trước sự kinh ngạc của hàng trăm con mắt.

..................

Trở lại trong bụng Độc Trùng, những xúc tua đang bao phủ Vô Minh cùng Tiểu Hàn cũng bắt đầu khô héo, Vô Minh thoát khỏi vòng vây những cơ thể lại vô lực rơi xuống, Tiểu Hàn nhìn thấy như vậy liền bay tới đón lấy hắn, tiện tay rút thanh đoạn thủy kiếm đang găm trên trái tim của Độc Trùng ra, sau đó thả người bay vút lên trên tìm cách thoát thân.

Tất cả mọi chuyện sảy ra nguyên do chính là Vô Minh, trong lúc nguy kịch nhất hắn đã dùng số chân nguyên còn lại của mình, sử dụng hết sức búng thanh đoạn thủy kiếm bay thẳng vào tim của Độc Trùng, nhờ vậy mà giết được nó, thanh kiếm khi vừa ghim vào liền bốc cháy, thiêu rụi trái tim, Độc Trùng bị trúng đòn trí mạng cơ thể mất đi sức sống rồi héo rũ đi rồi bị Phần Thiên Hỏa thiêu cháy.

..................

Vùng đất nơi Thiên Quỷ Độc Trùng trồi lên sau khi nó chết cũng ầm ầm sụp xuống, tất cả mọi người đứng phía trên đều hoảng loạn bỏ chay, nó nhanh chóng trở thành một cái hố khổng lồ, nuốt chửng tất cả những thứ đứng bên trên nó. Tiểu Hàn ôm lấy Vô Minh nhờ vào dãy lụa chu lăng, dùng hết tốc lực bay lên trên, muốn thoát khỏi nơi này, thế nhưng mắt nhìn thấy phía trên hàng ngàn tấn đất đá đang ầm ầm đổ xuống, thậm chí đến một khe hở cũng không có, tâm tư nàng bỗng chốc hụt hẫng, nàng ôm lấy Vô Minh lao xuống bên dưới, nơi hố sâu của bóng tối ngự trị.

..........................

Không biết đã trải qua bao lâu, Vô Minh rốt cuộc cũng mở mắt ra, hắn cảm thấy toàn thân đau nhức vô lực, như vừa mới trải qua cơn bạo bệnh, hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô khó chịu vô cùng. Ngồi bên cạnh, một khuôn mặt thân quen mà xa lạ, nàng lặng lẽ nhìn hắn, đôi mắt nàng vẫn còn dịu dàng, giống như ngày xưa vậy, gối đầu trên đùi nàng, bờ môi hắn run run rồi thốt lên.

--“ Tỷ... “.

Tiếng nói ấy như lấy đi hết sức lực còn sót lại của hắn khiến hắn phải khó nhọc thở hổn hển.

--“ Đệ tỉnh rồi àh.... “.

Nàng nhìn hắn yêu thương hỏi.

--“ Ân... “.

Hắn nhẹ gật đầu đáp lời.

--“ Thấy trong người thế nào rồi... “.

Nàng mang theo một chút lo âu hỏi.

--“ Đệ không sao... “.

Hắn lắc đầu.

--“ Đệ đó, cơ thể kiệt sức như vậy còn bảo là không sao... “.

Nàng nhìn hắn mắng nhẹ.

--“ Đệ không gì thật mà, chỉ là hao tổn một phần nguyên khí thôi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe.... Chúng ta đang ở đâu đây....”.

Hắn nhìn lên trần động thắc mắc hỏi.

--“ Dưới đất... “.

Nàng buồn rầu đáp.

--“ Dưới đất.. “.

Hắn ngạc nhiên hỏi lại.

--“ Ừm... Lúc Thiên Quỷ Độc Trùng bị tiêu diệt thì động phủ của nó cũng sụp đổ, ta chạy ra không kịp nên bị đất đá vùi lấp, nếu không nhờ có Linh Thủy Chu Lăng chống đỡ chúng ta đã bị vùi chết rồi... “.

Nàng ngước mặt lên nhìn vào trần động nhẹ đáp, trong ánh sáng mờ mờ phát ra từ viên dạ minh châu có thể nhìn thấy một tấm lụa mỏng, nó uốn tròn lại tạo thành hình bán nguyệt bao phủ họ vào trong, tấm lụa mong manh như vậy mà lại có thể chịu đựng được hàng trăm khối đất đá quả thật khiến người khác kinh ngạc. Nàng bất giác thở dài, âu sầu nói.

--“ Chúng ta bị kẹt rồi... “.

Hắn không phản ứng gì, chỉ chăm chăm nhìn nàng rồi thều thào nói.

--“ Tỷ.. Đệ nhớ tỷ...... “.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.