Người Vợ Bí Mật

Chương 45: Chí Bảo “Thái Bình Yêu Thuật”




Căn nhà cũ của Lâm gia xây theo kiến trúc cổ ở Phúc Châu. Trước sau ba cửa, nóc nhà che phủ ngói mỏng nói rõ trước khi Lâm gia Viễn Đồ Công giàu sang, Lâm gia chẳng qua chỉ là trung phẩm. Nhưng là sau khi giàu sang phú quý, dù cho chuyển nhà nhưng căn nhà cũ này chưa từng được sửa sang lại. Lúc này cỏ mọc um tùm, ngói vụn khắp đất, lá rụng nhiều năm chỉ có một đại thụ trong viện tỏa bóng râm mát che sân, làm cho đình viện u tối, đường mòn thêm thâm sâu.

Đột nhiên, tĩnh mịch thời khắc buổi trưa bị tiếng bước chân dồn dập từ bốn phía ập đến phá vỡ, rất nhiều người trang phục khác nhau nhưng đều là hảo thủ giang hồ ập đến bao quanh nhà cũ Lâm gia. Dư Thương Hải sắc mặt âm trầm, đạp lên lá trụng tiến vào căn nhà.

"Nhạc huynh, việc gì phải khổ sở tìm đồ ở nơi bụi bặm này chứ? Để lão đệ giúp huynh một tay được chứ?" Dư Thương Hải nội lực dồi dào, thanh âm truyền đi tụ mà không tán không ngờ truyền thẳng vào phòng, dù là hàng xóm cách một vách tường cũng không nghe thấy gì.

Trong phòng không tiếng đáp lại. Dư Nhân Ngạn nổi giận rút kiếm ra định lao vào phòng. Dư Thương Hải cố kỵ võ công Nhạc Bất Quần nên ngăn lại cười dài: "Nhạc huynh tâm kế thật cao. Dư chú lùn ta là thô nhân, muốn đồ vật gì lại là mạnh mẽ tới. Ngươi là quân tử khiêm nhường, muốn thứ gì lại vòng vo đi trộm a! Chỉ là, điều này không khỏi quá coi thường nhãn lực Dư Thương Hải ta a!"

Trong nhà đột nhiên vang lên tiếng cười dài, trong tiếng cười này tràn đầy hạo nhiên chính khí làm người nghe tâm sinh kính nể.

"Dư huynh, ngươi nói hươu nói vượn gì vậy!" Nhạc Bất Quần bước nhanh ra khỏi gian phòng.

Đỗ Dự trốn ở nơi xa khẽ thở dài.

Hắn suy tính không sai, Nhạc Bất Quần này quả nhiên đã đến trước! Như vậy tiền đề cơ bản hẳn là đúng, kẻ mạo hiểm tiến vào phái Thanh Thành kia hẳn được Nhạc Bất Quần thu mua, đã nói vị trí chuẩn xác của kiếm phổ cho Nhạc Bất Quần biết. Nhưng như thế lại có thể suy đoán thêm một tầng, kẻ mạo hiểm phái Thanh Thành đã bán vị trí tịch tà kiếm phổ thì trung niên khí tượng bạch hổ Thiếu Lâm Tự, thiếu nữ phái Hằng Sơn, kẻ mạo hiểm Ngũ Độc giáo, Hải Diêm bang đều có thể tiết lộ hoặc bán tin tức này ra! Đỗ Dự cảnh giác nhìn xung quanh, có lẽ còn có cường giả khác đang thăm dò tịch tà kiếm phổ.

Trong lòng hắn cũng nảy sinh nghi hoặc, nếu như kẻ mạo hiểm vừa bắt đầu đã nói cho Nhạc Bất Quần biết vị trí tịch tà kiếm phổ thì vì sao đến giờ Nhạc Bất Quần mới động thủ? Có lẽ vì trong một tháng đầu, kẻ mạo hiểm không thể phân thân tham dự kịch tình mà tịch tà kiếm phổ là nhiệm vụ bản thân bắt buộc có được. Khả năng không gian hạn chế Nhạc Bất Quần và những người khác, ít nhất phải đợi bản thân đến Phúc Châu mới có thể cướp đoạt. Nếu không chính mình chẳng phải giương mắt chờ chết sao! Không gian sẽ không đưa ra nhiệm vụ phải chết, chí ít cũng cho kẻ mạo hiểm một cơ hội còn có nắm được hay không thì phải xem thực lực và cơ duyên.

Đỗ Dự tinh thần chăm chú, nhìn chằm chằm vào Nhạc Bất Quần và Dư Thương Hải đang đấu khí thế.

Dư Thương Hải cười lạnh: "Nhạc huynh thật nhã hứng, sao không ở Hoa Sơn mà lại mang theo đồ đệ và nữ nhi đến Phúc Châu làm gì? Còn lệnh nữ nhi giả trang làm thiếu nữ bán rượu nữa, chính mình thì vào nhà cũ Lâm gia tìm đồ, đây chẳng phải là đi trộm đồ sao?"

Nhạc Bất Quần khẽ cười nói: "Hổ thẹn, để Dư huynh chê cười rồi. Nhạc mỗ chỉ là nghe nói có người muốn ỷ mạnh hiếp yếu, lấy oán báo ân vì một bản kiếm phổ mà muốn hại cả nhà phu phụ Lâm Chấn Nam! Tà và phu phụ Lâm Chấn Nam có duyên gặp mặt một lần vào mười năm trước, Lâm huynh là người hào sảng trượng nghĩa, Nhạc mỗ vô cùng tôn kính. Nhạc mỗ có danh xưng quân tử kiếm, sao có thể thấy bằng hữu gặp nạn mà không tương trợ chứ? Ta phái nữ nhi và nhị đồ đệ đến trước Phúc Uy tiêu cục là để ngầm bảo hộ, bản thân thì đến căn nhà cũ giấu kiếm phổ này khuyên bảo những tiểu nhân tâm hoài bất quỹ này sớm quay đầu, đừng tự ngộ nữa!"

Nói đến sau cùng, thanh âm nghiêm khắc, tràn đầy chính khí, sắc mặt như biến thành Quan Vân Trường nghĩa bạc vân thiên! Bội kiếm giữa eo cũng phát ra tiếng long ngâm như có thể tùy thời bay ra khỏi vỏ!

Dư Thương Hải khẽ lùi một bước!

Điền Bá Quang hít một hơi khí lạnh!

Đỗ Dự suýt thì té ngã từ trên cây xuống!

Cái gọi là người có danh, cây có bóng, đường đường chưởng môn phái Hoa Sơn, có thể được giang hồ tặng danh xưng quân tử kiếm cũng không phải nhờ vào may mắn. Những lời này của hắn nếu nói cho người không biết chuyện nghe thì nhất định sẽ được giơ ngón cái tán dương nghĩa khí nhưng Dư Thương Hải và Đỗ Dự sao không biết tính hắn chứ? Trong lòng cả hai thầm mắng to ngụy quân tử, trộm đồ bị bắt gặp còn đầy khí khái kêu lớn bắt trộm nữa chứ!

Dư Thương Hải da cười thịt không cười: "Nhạc huynh, ngươi không đi thi khoa cử thật là uổng phí nhân tài a. Nhưng Dư chú lùn ta hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, sao có thể vì mấy câu của ngươi mà buông tay chứ? Hôm nay trăm người phái Thanh Thành chúng ta ở đây, cho dù Tử Hà thần công và Hoa Sơn kiếm pháp song tuyệt trên giang hồ cũng không địch được chúng ta người đông thế mạnh! Ta khuyên ngươi nên sớm quay đầu, miễn phải tổn thương hòa khí đôi bên!"

Đỗ Dự cẩn thận quan sát Nhạc Bất Quần phát hiện nơi ngực áo hắn không căng phồng, hẳn là chưa tìm được cà sa của Viễn Đồ Công nên tâm tình cũng được thả lỏng. Thứ này là chí bảo của Lâm gia, là bảo vật hiển hách có danh trong không gian, tất nhiên sẽ không thành thật nằm y tại chỗ như trong tiểu thuyết để ai lấy đi cũng được, chỉ sợ phải lật tung căn nhà cũ này, cẩn thận tìm kiếm thì mới có thể thấy được.

Sắc mặt Nhạc Bất Quần âm trầm, hắn từ quan khí đại hội biết được một kẻ mạo hiểm tên là Thiên Quang biết được tịch tà kiếm phổ ở đâu. Để trao đổi, hắn phải đưa ra bản sao Ngọc Nữ thập tam kiếm và một viên tiểu hoàn đan gia tăng công lực ba tháng, rồi phái đến Dư Thương Hải làm nội gián.

Vốn chuẩn bị sớm chút động thủ nhưng nào ngờ một tháng này đại sự liên tiếp xảy ra, Thiếu Lâm Tự Phương Chứng đại sư, Xung Hư đạo trưởng phái Võ Đang liên tục thỉnh mời làm không thể thoát thân lại không dám mạnh mẽ từ chối để họ sinh nghi. Thật không dễ mới đến được Phúc Châu, Dư Thương Hải không ngờ nghe được kiếm phổ ở đây, mang theo hơn trăm người đến.

Nhạc Bất Quần trong lòng thầm hận, sớm biết thế thì nên dẫn thêm nhân thủ, hắn cười lạnh nói: "Dư huynh, ngươi muốn cậy nhiều thắng ít sao? Nhạc mỗ phụng bồi đến cùng!"

Hắn còn chưa dứt lời đã nghe được tiếng vó ngựa ầm ầm, Lâm Chấn Nam, Vương phu nhân, Lâm Bình Chi mang theo rất nhiều tiêu sư, tay cầm binh khí tiến đến, hét lớn: "Ai dám làm bừa ở Lâm gia? A!"

Lâm Chấn Nam thấy Nhạc Bất Quần là Dư Thương Hải gọi một tiếng: "Nhạc chưởng môn, Dư chưởng môn!"

Hắn biết hai người đều là cao thủ nhất đẳng trên giang hồ, trong lòng khẽ lo lắng: "Chẳng lẽ bọn họ mưu đồ tịch tà kiếm phổ?"

Dư Thương Hải đang định lên tiếng, Nhạc Bất Quần đã ha ha cười cướp lời: "Trấn Nam huynh tới thật tốt. Tại hạ đang khổ sở khuyên Dư chưởng môn không nên tiến vào nhà của huynh. Hắn nói hắn mang theo đệ tử tới Phúc Châu, sao có thể bỏ qua không vào xem chứ? Huynh là chủ nhà, cũng nên khuyên hắn a."

Hắn chỉ nhẹ nhàng mấy câu, đã đẩy chuyện Dư Thương Hải muốn lấy kiếm phổ sang cho Lâm Chấn Nam.

Điều này làm khó Dư Thương Hải rồi. Hắn muốn mạnh mẽ cướp kiếm phổ thì phải đối mặt với liên minh tạm thời Lâm Chấn Nam + Nhạc Bất Quần, bên phe đối phương cao thủ thì có Nhạc Bất Quần, muốn đánh hội đồng thì có đông đảo tiêu sư tiếp đón. Dù cho những tiêu sư này công phu không đến đâu nhưng quen thuộc chiến trận, người đông thế mạnh, đánh nhau nhất thời không giải quyết được. Đánh lên thì đệ tử phái Thanh Thành khó tránh khỏi tử thương, càng đòi mạng là có Nhạc Bất Quần xen vào, hắn muốn đánh thì đánh, muốn đi thì đi, Dư Thương Hải không ngăn được. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sau này ác danh giết người cướp của đủ làm phái Thanh Thành giảm mạnh thanh danh. Muốn làm kỹ nữ nhưng cũng phải dựng bài phường a… Nhưng nếu bảo Dư Thương Hải khổ tâm dâng lên kiếm phổ truy tìm mười năm cho Nhạc Bất Quần thì sao có thể cam chứ?

Nhất thời hai bên đối lập nhau.

Đỗ Dự trong lòng cười lạnh, nước không đục thì sao bắt cá được chứ?

Hắn khe khẽ nói với Điền Bá Quang: "Đại ca, bên trong có tịch tà kiếm phổ!"

Điền Bá Quang hai mắt tỏa sáng: "Thật sao?"

"Nhạc Bất Quần và Dư Thương Hải còn có Lâm Chấn Nam đang giằng co, đại ca còn do dự gì nữa?"

"Ừm, nhưng không dễ làm a!"

"Đại ca, nếu ngươi có thể trộm được tịch tà kiếm phổ, luyện thành võ công tuyệt thế của Viễn Đồ Công năm đó thì giang hồ có nơi nào không đi được chứ? Hiệp nữ không phải mình đại ca ngươi độc chiếm?" Đỗ Dự khẽ nở nụ cười dụ hoặc.

Điền Bá Quang hắc hắc cười: "Nếu ta lấy được sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi!"

Hắn nhanh chóng biến mất! Là dâm tặc nổi danh, Điền Bá Quang cả nữ nhân còn trộm được nữa là đồ vật.

Nghi Lâm gác bên ngọn cây, mặt đối mặt với Đỗ Dự.

Đỗ Dự thấy Điền Bá Quang đi xa, nói khẽ với Nghi Lâm: "Tiểu sư phụ, vật tối qua ta nhờ người làm giúp đã làm xong chưa?"

Nghi Lâm cười khúc khích nói: "Ngươi người này muốn thứ này làm gì, chẳng lẽ định làm hòa thượng?"

Đỗ Dự hắc hắc khẽ cười: "Nghi Lâm tiểu sư phụ từng nói mẫu thân phụ thân người một là hòa thượng, một là ni cô. Hôm nay người là ni cô, nếu ta không làm hòa thượng thì sao có thể lấy…"

Nghi Lâm thẹn thùng vội ném một bao bọc qua, tức giận không để ý đến Đỗ Dự nữa. Đỗ Dự thu lấy bọc vải, chỉ khẽ thở dài.

Nghi Lâm tuy tức giận hắn nói loạn nhưng bản tính nữ hài, nhịn không được hiếu kỳ quay đầu lại hỏi: "Ngươi than thở gì thế?"

Đỗ Dự miễn cưỡng khẽ cười: "Ta… nói thật, ta làm tất cả là vì muốn lừa Điền Bá Quang rời đi…"

"Đại dâm tặc kia rời đi?" Nghi Lâm đột nhiên hiểu ra, kinh ngạc hỏi: "Ngươi làm tất cả là vì cứu ta?"

Đỗ Dự u ám gật đầu: "Ta chỉ nhịn không được phải chia xa ngươi rồi nhưng nếu ngươi không đi thì sớm muộn cũng bị dâm tặc kia ô nhục. Nghi Lâm sư phụ, ngươi mau rời đi."

Nghi Lâm hưng phấn mặt nhỏ đỏ bừng, nếu không vì thanh quy giới luật sâm nghiêm thì nữ ni xinh đẹp này đã nhào đến ôm chặt Đỗ Dự, cảm kích ân cứu mạng của hắn rồi. Nhưng là nhìn vào thần sắc u ám của Đỗ Dự, Nghi Lâm đột nhiên nhớ đến một chuyện: "Nếu ta thừa cơ đi, ác tặc Điền Bá Quang kia trở về không thấy thì ngươi làm như nào?"

Đỗ Dự miễn cưỡng cười: "Chỉ cần có thể cứu ngươi, để ác tặc kia chém chết có là gì chứ?"

Trước ngực Nghi Lâm đau đớn như trúng đòn nặng, từng giọt nước mắt óng ánh chảy xuống. Đỗ Dự nói như vậy rõ ràng là đã định hy sinh bản thân giúp nàng chạy trốn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.