Người Vợ Bí Mật

Chương 28: Đại Nho Trịnh Huyền Đến Thăm




KHi thấy Trần Viễn Lũng nói như vậy thì gương mặt của Lý Sâm Thăng đã khá hơn rất nhiều. Dù trước khi đến thì hắn cũng có lòng tin với sự kiện này, thế nhưng nó là sự kiện liên quan đến ích lợi của bản thân hắn, thế cho nên hắn căn bản cũng rất căng thẳng.

- Cám ơn lời khích lệ của trưởng phòng Trần, tôi cũng vì sự phát triển mở rộng của công tác trường đảng mới đứng ra gánh trách nhiệm. Hiệu trưởng Chung vì công tác của trường đảng mà đã lâm bệnh, tôi là đồng sự của anh ấy, tôi nào có thể trơ mắt nhìn những gì lãnh đạo cống hiến nhiều năm đổ sông đổ biển được? Lý Sâm Thăng nói càng làm cho Trần Viễn Lũng cười thầm, hắn đã khảo sát qua nhiều cán bộ, hắn không hiểu ý nghĩ trong lòng người ta được sao? Người có năng lực công tác căn bản là rất nhiều, thế nhưng chỉ có một vị trí đứng đầu, thử nghĩ xem trong đơn vị có thiếu nhân tài sao? Tuy Trần Viễn Lũng nghĩ như vậy nhưng căn bản lúc cần làm kẻ ngốc thì vẫn tỏ ra ngây ngốc, hắn nhìn Lý Sâm Thăng tỏ thái độ mà chỉ nở nụ cười nhạt mà thôi.

Phòng Quảng Thắng lần này đi đến cùng Lý Sâm Thăng, căn bản có ý nghĩa cổ vũ cho Lý Sâm Thăng. Hắn thấy đã đến đúng thời điểm, thế là cười nói với Trần Viễn Lũng: - Trưởng phòng Trần, hiệu trưởng Lý lần này có thể đi lên hay không thì phải nhìn vào anh, toi tin tưởng anh sẽ không làm cho...Thất vọng.

Khi nói đến câu cuối thì Phòng Quảng Thắng cố ý dừng lại, cũng không nói đến người nào thất vọng. Hắn nói như vậy giống như không phải là mình thất vọng, lại giống như có ý kiến gì khác, mà ý nghĩa là gì thì còn tùy vào người ta phỏng đoán như thế nào.

Một câu nói như vậy của Phòng Quảng Thắng không khỏi làm cho Trần Viễn Lũng cảm thấy ngưng trọng, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Bản thân tôi tất nhiên là cố gắng giúp đỡ hiệu trưởng Lý, thế nhưng sự kiện này không phải chỉ là một vị phó phòng như tôi có thể làm chủ được.

- Ha ha, trưởng phòng Trần, có phải anh cảm thấy tôi chưa từng công tác trong phòng tổ chức nên cố ý ức hiếp tôi không hiểu quy củ của phòng tổ chức hay không? Anh là người nắm ban số hai của phòng tổ chức, ai lên ai xuống không phải chỉ là một lời nói của anh sao? Phòng Quảng Thắng nói đến đây thì dùng giọng giống như đùa giỡn nói: - Anh Trần, hai ngày trước tôi nghe được một câu, thật sự làm cho tôi cảm thấy hâm mộ.

Phùng Thường Quốc nói đến đây thì nhìn Lý Sâm Thăng nói tiếp: - Hiệu trưởng Lý, anh có nghe qua lời nói kia không?

Lý Sâm Thăng có hơi sững sốt, hắn cười nói: - Tất nhiên là có nghe nói.

- Ha ha ha, nếu muốn tiến lên thì tìm Viễn Lũng, những lời này căn bản được không ít người tôn sùng, ngay cả bí thư Diêu cũng cảm thấy câu nói này có vài phần đúng đắn. Phòng Quảng Thắng nói đến đây thì nhìn về phía Trần Viễn Lũng nói: - Mọi người đều hiểu rõ lẫn nhau, tôi tin tưởng trưởng phòng Trần trên sự kiện này sẽ cố gắng tận tâm tận lực vì tâm nguyện của Sâm Thăng.

Trần Viễn Lũng cũng từng nghe qua về những lời này, trước đó hắn còn cảm thấy tự đắc vì câu nói như vậy. Thế nhưng bây giờ nghe Phòng Quảng Thắng nói ra thì hắn lại cảm thấy trong lòng không yên. Dù sao hắn cũng chỉ là một vị phó phòng thường vụ phòng tổ chức, nếu như lời này rơi vào trong tai của trưởng phòng Vương, còn không biết sẽ lưu lại ấn tượng như thế nào.

Lúc này Phòng Quảng Thắng lại đưa bí thư Diêu ra, nếu như Trần Viễn Lũng không đồng ý đối phương, như vậy chỉ sợ sẽ đắc tội với bí thư Diêu. Hắn là phó phòng thường vụ phòng tổ chức, nếu như đắc tội với phó bí thư nắm công tác tổ chức trong tỉnh, chỉ sợ hắn khó có thể tiếp tục ở lại phòng tổ chức.

Trần Viễn Lũng không có hy vọng quan hệ tốt với Vương Tử Quân, cũng không bằng tăng cường quan hệ với bí thư Diêu. Dù sao thì khi lãnh đạo chủ quản lên tiếng, bí thư Diêu vẫn có thể nói vài lời hay cho mình.

- Thư ký trưởng, anh xem mình nói gì kìa, thật sự là quá quan tâm đến tôi rồi. Làm việc cho bí thư Diêu căn bản là điều phải làm, nhưng sự việc này cũng cần phải liên hệ với trưởng phòng Vương.

Phòng Quảng Thắng là người trà trộn lâu năm trong quan trường, lúc này thấy Trần Viễn Lũng tỏ thái độ như vậy thì sao không hiểu? Hắn cười hì hì nói: - Anh Trần, bí thư Diêu là người nắm công tác tổ chức, sự việc này rốt cuộc gnhe ai còn chưa biết chắc được.

Trần Viễn Lũng khẽ gật đầu mà không nói gì thêm.

Sáng sớm hôm sau Vương Tử Quân lật xem vài trang văn kiện, sau đó yêu cầu Du Giang Vĩ đưa Trần Viễn Lũng đến phòng làm việc của mình. Hắn căn bản là không hiểu quá nhiều về Trần Viễn Lũng, thế nhưng hắn căn cứ vào phương diện tỏ thái độ của đối phương, biết người này có chút thủ đoạn.

- Trưởng phòng Vương, đây là tài liệu mà cán bộ văn phòng nói về phương diện tăng cường giáo dục đảng, tôi cảm thấy có vài đề nghị rất tốt. Sau khi cung kính đi đên trước mặt Vương Tử Quân, Trần Viễn Lũng cung kính đưa một phần tài liệu cho Vương Tử Quân.

Sau khi tiếp nhận tài liệu Trần Viễn Lũng đưa đến, Vương Tử Quân đơn giản nhìn thoáng qua, sau đó dùng giọng như tùy ý nói: - Trưởng phòng Trần, cần phải liên tục nắm bắt công tác giáo dục đảng viên, anh trước kia nắm rất tốt công tác này, sau này nên chú ý tiếp tục nắm chặt là được.

Sau khi đơn giản nói vài hạng mục công tác thì Vương Tử Quân dùng giọng không quan tâm nói: - Trưởng phòng Trần, hôm qua hiệu trưởng Chung của trường đảng tỉnh ủy chợt ngã bệnh, tuy đã cấp cứu kịp thời nhưng bệnh viện nói anh Chung căn bản không thể tiếp tục công tác. Lãnh đạo chủ yếu thấy công tác của trường đảng căn bản không thể để trống, thế cho nên yêu cầu phòng tổ chức chúng ta cho ra ý kiến về nhân tuyển.

Trần Viễn Lũng nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn không khỏi hít vào một hơi thật sâu. Tuy hắn có quyết đoán ở sự kiện này, thế nhưng khi sự việc phát triển, hắn căn bản cảm thấy có chút không yên.

- Trưởng phòng Vương, anh có ý kiến gì với nhân tuyển lần này không? Trần Viễn Lũng có chút trầm ngâm, sau đó khẽ hỏi.

Tuy Trần Viễn Lũng có quyết đoán nhưng ở sự kiện này hắn còn có thể lật hai hướng, nếu như bí thư Diệp và trưởng phòng Vương cùng đề cử một người, như vậy mình căn bản là người biết thời biết thế, coi như ném một cái nhân tình. Dù sao thì Vương Tử Quân là lãnh đạo trực tiếp của hắn, có thể đắc tội muộn một chút thì cũng hơn là đắc tội sớm.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt Trần Viễn Lũng, hắn cười nhạt một tiếng rồi nói: - Tôi cũng không quá hiểu về cán bộ trong trường đảng, những chuyện này các anh cứ dựa theo nguyên tắc tổ chức để đề cử những cán bộ thích hợp.

Trần Viễn Lũng đồng ý một tiếng, trong lòng có chút vui vẻ. Khi hắn chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, đúng lúc này Vương Tử Quân chợt gọi hắn lại, sau đó dùng giọng không quan tâm hỏi một câu: - Khương Tập Minh là người như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.