Người Vợ Bí Mật

Chương 22: Viện Quân Không Tưởng Được




Mùa rét đậm, dọc cánh đồng ruộng trải dài một màu vàng khô tiêu điều, một chiếc xe việt dã đi trên con đường thuộc huyện Mạc Bình, Ngô Huy tay nắm chặt tay lái, hết sức chăm chú.

Lôi Minh không kìm nổi hỏi: - Đoạn đường này không biết bao giờ họ mới sửa nhỉ?

Bàn tay nắm chặt vào đỉnh đầu, vì dùng sức quá mà các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch.

Ngô Huy hừ một tiếng, nói: - Ai mà biết chứ? Lãnh đạo Mạc Bình cũng thật là, không coi trọng công tác làm đường gì cả.

Lôi Minh cười nói: - Tiểu Ngô, cậu cũng không nghĩ xem, trước khi Chủ tịch huyện đến huyện chúng ta, tình hình giao thông ở Thạch Tuyền không phải cũng như thế này hay sao? Thậm chí có chỗ còn hơn như thế này ấy chứ.

- Ừm.

Ngô Huy gật đầu, liếc nhìn Phạm Hồng Vũ một cái từ gương chiếu hậu.

Vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi này, hình như vẫn không để ý đến những gì bọn họ đang nói, hai hàng lông mày nhíu lại, hiển nhiên là đang suy nghĩ vấn đề gì quan trọng hơn.

Ngô Huy không nói, chỉ chăm chú lái xe.

Thời điểm này đã là cuối năm, Ngô Huy cũng lái xe cho Phạm Hồng Vũ được bảy tám tháng rồi, quả thật gã đã phục Phạm Hồng Vũ sát đất. Phạm Hồng Vũ trẻ tuổi hơn Ngô Huy một chút, là người gốc Vân Hồ, huyện Vân Hồ thay đổi nhiều lần Chủ tịch huyện như vậy, nhưng chưa thấy ai có năng lực như Phạm Hồng Vũ cả.

Chỉ trong tám tháng, đã làm được cho huyện rất nhiều, hơn nữa rất coi trọng việc thăng cấp cải tạo hệ thống giao thông, mấy tuyến đường đã được sửa lại và mở rộng.

Đến làm chủ quản ở một nơi nào đó, cải tạo tình hình giao thông đã trở thành thói quen của Phạm Hồng Vũ.

Tình trạng giao thông không tốt, vật tư bên ngoài không vào được, cái gọi là phát triển kinh tế chỉ là lời nói suông. Càng đừng nghĩ đến việc thu hút đầu tư.

Đáng tiếc, đoạn đường Khuyến Khẩu này lại là thuộc địa phận của huyện Mạc Bình.

Giao giới giữa huyện Mạc Bình và Vân Hồ, đều thuộc quản hạt của thành phố Tề Hà. Giao giới giữa xã Quyến Khẩu và khu Thạch Tuyền của huyện Vân Hồ, “lãnh thổ” của hai bên cài răng lược, vắt ở một khối.

Từ thị trấn vân hồ đến UBND khu Thạch Tuyền, có một đoạn đường, ở trong xã Quyến Khẩu, ước chừng khoảng bốn trăm km. Đương nhiên cũng có thể thông qua xã Quyến Khẩu, nhưng như vậy thì phải đi lòng vòng, mất thêm mười cây số nữa.

Lần này, Phạm Hồng Vũ đi khu Thạch Tuyền kiểm tra công tác, hôm trước đến thị trấn Thạch Tuyền, rồi lại đi hai xã gần thị trấn Thạch Tuyền, triệu tập cán bộ phụ trách đến dự họp, nói chuyện. Thị trấn Thạch Tuyền nằm ở phía bắc Vân Hồ, không gần hồ, trong địa phận có khá nhiều đồi núi, giao thông lạc hậu, cơ sở công nghiệp bạc nhược, nông nghiệp cũng khá nguyên thủy, thuộc một trong những khu trấn nghèo nhất huyện Vân Hồ.

Tháng chín năm nay, huyện ủy vân hồ chính thức gửi bản “quy hoạch kinh tế Vân Hồ trong ba năm”, thành lập công ty quản lý tiêu thụ nông lâm ngư nghiệp, Phạm Hồng Vũ đích thân đảm nhiệm Tổng giám đốc kiêm Bí thư Đảng ủy của công ty. Tất cả các khu trấn trong huyện nghe tin lập tức hành động, đều căn cứ vào quy hoạch tổng thể toàn huyện, chế định ra quy tắc chi tiết phù hợp với tình hình của khu trấn mình.

Đặc biệt là khu Hòa Bình, trước khi quy hoạch ba năm được ban bố, đã bắt đầu hành động, Bí thư Khu ủy Hoàng Vĩ Kiệt và Chủ tịch khu Nghiêm Tiểu Quân, học tập kinh nghiệp của nông trường Triều Dương, nhiều hoạt động mới của nông trường Triều Dương được khu Hòa Bình tiếp thu. Thậm chí trước khi công ty quản lý tiêu thụ sản phẩm nông lâm nghiệp đi vào hoạt động thì khu Hòa Bình đã làm văn phòng quản lý tiêu thụ tương tự, trực tiếp dưới sự lãnh đạo của UBND khu.

Thái độ của Hoàng Vĩ Kiệt và Nghiêm Tiểu Quân tỏ ra dứt khoát như vậy, là trực tiếp dán chữ “Phạm” lên trên trán.

Hoàng Vĩ Kiệt là con rể của Tạ Hậu Minh, động tác này của anh ta, rõ ràng là để truyền ra một tin tức, Tạ Hậu Minh đã bỏ qua hiềm khích lúc trước, bắt tay với Phạm Hồng Vũ.

Đây đúng là chuyện tốt.

Đã giáng cho Tạ Hậu Minh một cái tát như vậy mà ông ta vẫn còn muốn dựa vào Phạm Hồng Vũ.

Chẳng lẽ đây chính là “không đánh không quen nhau” như người ta vẫn nói sao? Hay là đánh cho tâm phục khẩu phục rồi?

Cán bộ Vân Hồ chỉ có thể âm thầm cảm thán: Người có khả năng thì không gì là không làm được.

Mà mấy khu thị trấn kém phát triển như Thạch Tuyền phát triển kinh tế như thế nào, trở thành vấn đề Phạm Hồng Vũ quan tâm nhất. Suy nghĩ của Phạm Hồng Vũ không giống bình thường, hai mắt không chỉ dể ý vào mấy khu thị trấn ven hồ phía Đông nam. Thông thường mà nói, mấy khu ven hồ điều kiện tương đối tốt, lãnh đạo đều ưu tiên đảm bảo cho mấy khu này phát triển. Đợi khi mấy khu ven hồ phát trển, thu nhập tài chính của huyện tăng lên thì sẽ đầu tư vào mấy khu kém phát triển.

Mọi việc có trước có sau, có nặng có nhẹ.

Tài chính có hạn, tài lực có hạn, thép tốt phải dùng ở lưỡi dao.

Hơn nữa rất nhiều cán bộ và quần chúng đều cho rằng suy nghĩ của Chủ tịch huyện Phạm nên là như vậy. Nhưng mà Phạm Hồng Vũ không nghĩ như vậy, hắn không muốn nhìn thấy mấy khu thị trấn vùng bắc bộ, vừa mới bắt đầu đã thua rồi.

Cùng nhau giàu có, mới là khẩu hiệu và tôn chỉ mà đảng đề ra.

Ba tháng nay, Chủ tịch huyện Phạm gần như mỗi tháng đều đến mấy khu trấn như Thạch Tuyền một chuyến, thu thập tư liệu, xâm nhập cơ sở, nói chuyện với cán bộ ở các khu trấn để bàn đại kế.

Mỗi lần đi như vậy, Ngô Huy đều đổi sang chiếc việt dã này cho tiện.

Hôm nay trời còn mưa phùn.

Đã vào mùa rét đậm, thông thường mà nói, trời rất ít mưa, một khi trời mưa thì mặt đường trở nên nên rất lầy lội, còn khó chịu hơn cả mưa to.

Ngô Huy không kìm nổi mắng một tiếng, giảm tốc độ xuống một chút.

Cũng may, phía trước rốt cuộc cũng xuất hiện một đoạn đường bằng phẳng sạch sẽ.

Sắp rời khỏi xã Quyến Khẩu, tiếp theo là đến địa phận của xã Thạch Tuyền.

Ngô Huy thở phào một cái.

Hai đoạn đường, đối lập nhau như vậy, không biết lãnh đạo Mạc Bình làm ăn kiểu gì, cho dù vì thể diện của Mạc Bình thì cũng nên sửa mấy cây số đường này mới phải chứ?

Xe việt dã đi lên mặt đường cát đã, Ngô Huy còn chưa kịp tăng tốc độ, bỗng nhiên lại phanh chậm lại.

Két một tiếng, xe việt dã đã ngừng lại.

- Có chuyện gì xảy ra vậy?

Phạm Hồng Vũ đang trầm tư bỗng giật mình tỉnh dậy, giương mắt hỏi, giọng điệu có chút không hài lòng.

- Chủ tịch huyện, có biến rồi…

Ngô Huy khẩn trương nói.

- Hả?

Phạm Hồng Vũ nhìn về phía trước, chỉ thấy một phụ nữ tóc tai bù xù, đang từ ngã ba đường nông thôn chạy tới, phía sau cô là ba bốn người đàn ông đuổi theo.

Ngô Huy thấy tình hình khác thường, lúc này mới khẩn cấp phanh lại, bằng không rất có thể đã đâm phải người phụ nữ kia.

Chạy ra đến đường quốc lộ, đột nhiên chân vấp phải hòn đá, bị ngã xuống đất, trong nháy mắt, bốn gã đàn ông chạy tới. Trong đó có một tay chừng ba mươi tuổi, thân mặc tây phục, giẫm đôi giầy lên người phụ nữ.

Ba tên khác thấy vậy, cũng giơ chân lên, đá mạnh vào người phụ nữ.

Người phụ nữ không thể ngăn cản được, vừa mới dùng hai khuỷu tay đỡ thân mình, đã bị mấy bàn chân đạp lăn mấy vòng.

- Khốn khiếp.

Phạm Hồng Vũ giận tím mặt, đẩy cửa xe nhảy xuống.

Ngô Huy và Lôi Minh cũng nhảy xuống theo, Ngô Huy xuất thân là quân nhân, phản ứng nhanh hơn Lôi Minh nhiều, thuận tay cầm lấy chiếc cờ lê dưới ghế.

- Dừng tay.

Phạm Hồng Vũ chạy nhanh qua, gầm lên giận dữ, mặt lạnh như băng. - Các người làm gì vậy?

Sự giận dữ này khiến mấy tên hung hãn kia dừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn sang.

Tên mặc Tây phục kia, ánh mắt vừa chuyển, nhìn sang biển số xe việt dã, lập tức sắc mặt thả lỏng, phất tay nói: - Không sao đâu, chúng nó từ Vân Hồ đến đấy, không phải người Mạc Bình chúng ta.

Vừa nghe thấy lừi này, ba tên còn lại cũng không thèm để ý chút nào.

- Đem con đàn bà thối tha này về, dạy cho nó một bài học.

Tên mặc Tây phục không để ý, tiếp tục ra lệnh.

- Được.

Ba tên còn lại khom lưng kéo người phụ nữ lên, người phụ nữ vẫn nằm dưới đất, không nhúc nhích, dường như bị hôn mê rồi.

Một tên khác đưa tay lên mũi người phụ nữ kiểm tra hơi thở, sau đó kinh hoảng ngẩng đầu nói: - Chủ tịch Cừu, cô ta tắt thở rồi.

- Nói bậy, sao có thể? Giả chết đấy, kệ nó, bắt nó về.

Người đàn ông mặc Tây phục không thèm để ý, cười lạnh nói.

- Mẹ ơi, mẹ ơi…

Đúng lúc này, có một bé gái kêu khóc chạy đến.

Cô bé chừng năm sáu tuổi, tóc kẹp hai bên, vừa gọi vừa lau nước mắt, bước thấp bước cao.

- Mẹ ơi, mẹ ơi, không được đánh mẹ tôi.

Cô bé đã chạy đến quốc lộ, liếc mắt nhìn thấy người phụ nữ nằm bất động trên mặt đất, lập tức sợ hãi kêu lên.

Tiếng khóc của cô bé, ở khu cánh đồng mênh mông trong mùa đông rét mướt này, vô cùng não nề.

----------oOo------.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.