Người Vợ Bí Mật

Chương 13: Nhuyễn Muội Tử, Đừng Như Vậy




- A Khải, vì sao đột nhiên có đơn dầu thô lớn đến như vậy?

Sáng ngày thứ ba, Đinh Thạch Như gọi điện đến văn phòng Tổng giám đốc công ty đầu tư Đinh thị, giọng điệu có chút không vui.

Đinh Thạch Như là Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Đinh thị, cũng là cha của Đinh Khải.

Hai hàng lông mày của Đinh Khải lập tức nhíu lại.

Chú Đạt này lại tố cáo với ông già rồi!

Ông này đúng là chẳng thức thời chút nào. Sẽ có một ngày phải cho ông biết sự lợi hại của Đinh công tử!

Dù trong lòng vô cùng bất mãn với chú Đạt, nhưng trước mặt cha mình, Đinh công tử cũng không dám bùng nổ, vội vàng nói:

- Ba à, là thế này, chúng con thông qua phân tích, cho rằng trong một khoảng thời gian ngắn sau này, giá dầu thô thế giới sẽ tiếp tục hạ, lúc này nhập vào thị trường là tương đối thích hợp!

- Phân tích? Mày phân tích với ai? Sao A Đạt không biết?

Đinh Khải hơi bất mãn nói:

- Ba à, lối tư duy của chú Đạt cũ rồi. Tài chính toàn cầu phát triển biến hóa, chú ấy biết được bao nhiêu? Chú ấy chỉ biết cẩn thận và cẩn thận, đông cũng không dám tây cũng không dám, công ty làm sao mà kiếm lời được? Làm sao phát triển lớn mạnh được?

Đinh Thạch Như hừ một tiếng, nói:

- A Khải, A Đạt là nguyên lão của công ty, đi theo ba hai mấy năm rồi. Cách làm người của chú ấy, ba hiểu rất rõ. Rất tận tâm và trung thành với công ty, con nhất định phải tôn trọng chú ấy!

- Tôn trọng à, con có không tôn trọng chú ấy đâu? Ba à, dù sao ba cũng đã để con phụ trách công ty đầu tư thì phải tin tưởng vào năng lực của con chứ. Mấy năm nay, tình hình phát triển của công ty Đầu tư ba cũng biết rồi đấy. Con làm cũng có tệ đâu.

Điều này cũng là sự thực.

Đinh Thạch Như trầm mặc một chút, nói:

- A Khải, không phải ba không tin vào năng lực của con, ba chỉ muốn nói với con, thương trường có rất nhiều cạm bẫy. Nhất là thế cục Trung Đông, phải đặc biệt chú ý… Nếu mà đơn đã ký rồi, vậy thì con phải theo dõi kỹ. Một khi thấy tình hình bất thường lập tức dừng lại xuất hàng ngay. Đừng có ham chiến quá!

- Ba, yên tâm đi, mấy thủ đoạn này con quen lắm rồi!

- Ừ, tóm lại là con phải cẩn thận. A Khải, A Đạt có ý tốt, con đừng có thù hằn chú ấy. Nhớ lời ba nói, đối đãi tốt với những nhân viên cũ, với công ty. Như vậy sẽ có lợi cho con.

- Đương nhiên đương nhiên, sao con lại thù hằn chú ấy được chứ? Ba yên tâm đi, không sao đâu.

Miệng nói như vậy, trong mắt Đinh công tử sớm đã tóe lên tia sắc bén như mắt sói vậy.

Lão già này, chờ xem, chỉ cần ông già mình vừa lui về nghỉ ngơi, mình nắm đại quyền của Đinh thị, ông ta sẽ là người đầu tiên mình khai trừ!

Vừa gác máy, Phó tổng giám đốc Phan đã vội vàng chạy tới, vẻ mặt phấn khởi, kêu lên:

- Chủ tịch, đúng là anh tiên liệu như thần. Rớt rồi, rớt rồi… giá giao dịch dầu thô ở New York đã rớt năm điểm…

Năm điểm tuy rằng không nhiều, nằm trong phạm vi dao động rất bình thường. Nhưng vừa mới hạ đơn, giá dao dịch đầu thô bên New York đã rớt. Đây là dấu hiệu rất không tệ, Phó tổng giám đốc Phan dĩ nhiên là phải nhảy lên mừng rồi.

Phó tổng giám đốc Phan vẫn muốn thay thế vị trí của chú Đạt.

Gã không phải là lão thần của công ty, không dựa được vào Đinh Triển Bằng, chỉ có thể dựa vào Đinh Khải thôi.

Dương Kiệt đắc ý cười, đứng dậy, vỗ vỗ bờ vai của nói:

- A Phan, làm tốt lắm, anh tiếp tục theo dõi. Lần này, chúng ta phải làm một trận lớn, để mấy ông già kia thấy, thế giới hiện nay là thế giới của chúng ta, không phải của bọn họ nữa rồi!

Câu nói này, là bao gồm cả Đinh Triển Bằng.

- Đúng đúng, tổng giám đốc cao kiến.

Được Đinh Khải vỗ vai, Phó giám đốc Phan lập tức cảm thấy cả người đều nhẹ tênh, giống như đi trên mây vậy.

Thấy Phó giám đốc Phan vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, Đinh Khải hưng phấn bước qua bước lại trong phòng, nhướn mày, đi đến trước bàn làm việc, cầm chiếc “mô-bai-phôn” khổng lồ bấm một dãy số.

Thời này điện thoại di động ra đời chưa lâu, tín hiệu cũng không ổn định, chất lượng nói chuyện thua xa điện thoại bàn. Nhưng Đinh công tử lại rất thích, cầm di động tít tít trong tay, cảm giác thích vô cùng.

- Xin chào, ai đấy?

Đầu bên kia là giọng của ông cụ non Lệnh Hòa Phồn.

- Haha, Lệnh tổng, xin chào, tôi Đinh Khải đây!

- Đinh công tử, xin chào.

Lệnh Hòa Phồn cảm thấy kinh ngạc, không biết giờ này, Đinh Khải gọi điện cho y là có ý gì.

- Lệnh tổng, anh đã mua dầu thô chưa?

- Có mua một ít, khoảng hai, ba ngàn gì đó.

- Hai ba ngàn? Lệnh tổng cẩn thận thế? Sao không làm một đơn luôn, cũng khó trách… haizz, Lệnh tổng, anh đã xem chưa, bên New York, giá dầu thô rớt rồi.

- Thế à? Rớt bao nhiêu?

- Mới nãy rớt năm điểm, giờ rớt mười điểm rồi.

- Ồ, mười điểm.

Lệnh Hòa Phồn không thèm để ý chút nào, thuận miệng trả lời một câu.

Đinh Khải cũng biết, chỉ rớt ít như vậy, Lệnh Hòa Phồn sẽ chẳng thèm để ý, nên nói:

- Thế nào, Lệnh tổng, có hứng thú không, trưa nay cùng nhau ăn bữa cơm, mời đám bạn bè anh cùng đi, mọi người cùng kết bạn.

Lông mày Lệnh Hòa Phồn lập tức nhíu lại. Cái tên lỗ mãng này đúng là không kiêng nể gì. Biết rõ Triệu Ca là bạn làm ăn của Lệnh Hòa Phồn y, hơn nữa là hoa đã có chủ, vậy mà cứ bám dính lấy.

- Thế nào, Lệnh tổng, có phải anh thấy tôi không xứng ăn cơm với bạn anh đúng không?

Đinh Khải có ý phê bình, giọng điệu trầm trầm.

Lệnh Hòa Phồn ôn hoà nói:

- Đinh công tử, cái này tôi phải hỏi ý kiến của họ đã.

- Được, vậy tôi đợi điện thoại của Lệnh tổng.

Từ đầu đến cuối, Lệnh Hòa Phồn đều là xưng hô "Đinh công tử", Đinh Khải luôn mồm gọi “Lệnh tổng”, đó là loại cảm giác siêu việt trong lòng, kể ra cũng không phải lúc nào cũng có thể lộ ra trước mặt Lệnh Hòa Phồn được.

Lệnh Hòa Phồn gác máy, trên mặt hiện lên một chút hừ lạnh một tiếng:

- Cái thứ….!

Dựa người ra sau, cầm gói thuốc trên bàn lên, châm một điếm, chậm rãi hút, khó khăn lắm mới hút xong điếu thuốc. Sắc mặt Lệnh Hòa Phồn đã bình tĩnh trở lại, cầm điện thoại lên, gọi cho Triệu Ca.

Tên Đinh Khải này vẫn chưa bỏ ý định, muốn chọc giận Phạm Hồng Vũ đây.

- Ca Nhi, Hồng Vũ ở đó không?

- Có…

Khóe miệng Lệnh Hòa Phồn nở nụ cười, biết trước là mấy ngày này, chắc chắn Triệu Ca với Phạm Hồng Vũ sẽ dính nhau như sam mà.

- Hòa Phồn?

Lát sau, trong điện thoại vang lên giọng Phạm Hồng Vũ.

- Hồng Vũ, sàn dầu thô New York cậu đã xem chưa? Rớt mười điểm rồi.

Lệnh Hòa Phồn vừa mở miệng không hề nhắc đến chuyện Đinh Khải. Ngược lại lại nhắc đến chuyện làm ăn.

Phạm Hồng Vũ cười ha hả, nói:

- Lệnh tổng, có chuyện gì cứ nói thẳng, đây cũng không phải là phong cách của anh.

Lệnh Hòa Phồn không khỏi cười.

Phạm Hồng Vũ chính là Phạm Hồng Vũ, bất cứ lúc nào cũng luôn nhạy bén. Biết giá dầu thô ở sàn New York rớt mười điểm, Lệnh Hòa Phồn chắc chắn sẽ không vội vàng gọi điện đến cho hắn.

- Haha, Chủ tịch huyện Phạm lợi hại. Sàn này kỳ thực tôi vẫn chưa xem, vừa nãy Đinh Khải gọi điện thoại lại đây nói cho tôi biết đấy. Nghe ý của gã, gã thật sự đã mua hai mươi ngàn đơn rồi.

Lệnh Hòa Phồn nói với Đinh Khải y mua hai ba ngàn, giọng điệu khinh thường của Đinh Khải, y làm sao không hiểu chứ?

- Thế à? Không ngờ Đinh công tử thú vị như vậy!

Câu nói của Lệnh Hòa Phồn khiến Phạm Hồng Vũ cảm thấy không ngờ. Đinh Khải thật đúng là nhảy vào hố lửa rồi.

Lệnh Hòa Phồn cười cười, nói:

- Đinh công tử xem ra hơi lo lắng cho các anh, anh ta gọi điện cho tôi. Muốn hẹn mọi người cùng đi ăn bữa cơm.

- Ăn cơm? Khi nào?

- Trưa nay!

- Được, chúng tôi đi!

Không ngờ Phạm Hồng Vũ đồng ý ngay.

Lệnh Hòa Phồn ngược lại hơi không nỡ, ngẫm nghĩ một chút, nhắc nhở:

- Hồng Vũ. Đinh Khải này có lẽ anh không biết rõ, danh tiếng của anh ta không tốt. Nhất là…

Lệnh Hòa Phồn chỉ nói phân nửa, nhưng y tin, Phạm Hồng Vũ có thể hiểu được ý y.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Không sao. Chẳng phải chỉ ăn một bữa cơm sao? Chặt đứt suy nghĩ của gã cũng tốt.

Lệnh Hòa Phồn hoảng sợ, nói:

- Chặt đứt suy nghĩ của gã? Hồng Vũ, ý anh tôi không hiểu. Đinh Khải phân nửa thời gian đều ở HongKong, không ở nội địa đâu.

Đây rõ ràng là nhắc nhở Phạm Hồng Vũ, đây là Hongkong, không phải nội địa. Làm sao anh dạy dỗ gã được? Đánh cho gã một trận? Không thể được, chắc chắn sẽ bị cảnh sát bắt. Một Chủ tịch huyện nội địa ở Hongkong, đánh nhau với con trai Chủ tịch tập đoàn Đinh thị Hongkong, bị bỏ tù, tin này đúng là quá bùng nổ.

Phạm Hồng Vũ cười nói: - Lệnh tổng, anh nghĩ đi đâu vậy? Chỉ số thông minh của Đinh công tử mà cần tôi phải đích thân dạy dỗ hắn sao? Hắn căn bản không đủ tư cách này. Hắn không phải rất không đàng hoàng sao? Tôi tin chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ đàng hoàng ngay thôi.

Lệnh Hòa Phồn nháy mắt, có chút khó hiểu.

Đầu óc của Chủ tịch huyện Phạm kia khiến Lệnh tổng bái phục. Cán bộ nội địa này, nếu ai cũng giống như Phạm Hồng Vũ, tuyệt đỉnh thông minh, Lệnh tổng thật sự chẳng có bao nhiêu cảm giác ưu việt.

- Được rồi, Hòa Phồn, anh hẹn với hắn đi. Định Định ra thời gian địa điểm, chúng tôi sẽ đến. Chắc chắn không lỡ hẹn.

Phạm Hồng Vũ lập tức nói.

- Được, tôi sẽ hẹn với hắn ngay!

Lệnh Hòa Phồn nhanh chóng gọi lại như vậy, đúng là hơi ngoài dự kiến của Đinh Khải, gã vội vội vàng vàng hỏi:

- Thế nào, Lệnh tổng, bạn anh có đồng ý không?

Lệnh Hòa Phồn cười nhạt một tiếng, nói:

- Đinh công tử đã đích thân mời, nhất định phải đồng ý thôi.

- Haha, Lệnh công tử khách sáo rồi…

Đinh Khải lập tức vui mừng quá đỗi, cách xưng hô với Lệnh Hòa Phồn lập tức biến thành "Lệnh công tử". Xem ra Lệnh Hòa Phồn người kia, vẫn rất thức thời đấy, biết tập đoàn Đinh thị không thể dễ dàng đắc tội.

So với tập đoàn Đinh thị, Lệnh thị đã là cái gì? Sau này muốn cầu cạnh tập đoàn Đinh thị, còn phải cầu cạnh Đinh Khải gã nhiều.

Thương trường, nên gió chiều nào theo chiều ấy.

- Thế này đi, Lệnh công tử, trưa nay tôi mời anh và các bạn anh đến khách sạn Shangri-La Cửu Long... Đúng rồi, bạn anh thích ăn đồ Trung Quốc hay đồ Tây?

Đinh Khải lập tức nói, giọng điệu có vẻ hết sức tao nhã, tràn đầy tự tin.

- Đồ Trung Quốc đi!

Lệnh Hòa Phồn đáp.

Đinh Khải khẽ mỉm cười, kẻ quê mùa chính là kẻ quê mùa, cho bọn họ ăn đồ Tây, sợ là chẳng biết cách ăn ấy chứ. Triệu tiểu thư sao lại thích cái kẻ quê mùa ấy chứ? Không hiểu nổi!

- Được, mười hai giờ rưỡi, gặp nhau ở khách sạn Shangri-La Cửu Long!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.