Người Trước Mắt

Chương 6: Tên Lừa Đảo Bán Bùa (2)




Dịch giả: Diệp Thiên Di
Biên: madokangokngkeck

Ban đêm, Quý Lương ngồi trong thư phòng xâu kết lại một chuỗi sự việc liên hoàn của vụ án giết người biến thái trên giấy Tuyên Thành

"Đại nhân, ngươi thật chăm chỉ, có cần ta hỗ trợ không?" Chúc Ti Nam không biết đến từ lúc nào. Trên tay hắn cầm một chiếc đền lồng, trên bề mặt có hơi ẩm ướt.

"Đòi tiền sao? Ta không có bạc đâu." Quý Lương không ngẩng đầu mà hỏi.

Mấy ngày qua, chính tay mình viết ra bảng thông báo tuyển dụng sư gia nhưng đều bị người ta xé mất. Vài ngày cũng không thấy có người tới ứng tuyển.

Quý Lương mím môi, nhịn.

Nhìn trên giấy Tuyên Thành là đặc trưng của những người đã chết, thời gian tử vong, điểm giống nhau của các nạn nhân thì ra lại có nhiều đến như vậy.

Thứ nhất, phát hiện ra thời gian hai người bị sát hại đều là ban đêm chứng tỏ hung thủ thường đi lại trong đêm sẽ không đưa tới hoài nghi.

Thứ hai, tính cả vị phu nhân đến báo án thì ngày thường ba gã này đều khá nóng nảy, hoặc là tính cách đều có phần cay nghiệt.

Thứ ba, ngoại trừ kỹ nữ kia thì hai người còn lại đều có nhân tình. Suy ra cuộc sống của ba người này khá dâm đãng.

Thứ tư, dựa theo cách tử vong khẳng định tính cách hung thủ có chút vặn vẹo chính xác là mắc bệnh tâm lý. Hơn nữa gã đều giết người bằng cách bóp cổ.

Bóp ở... Bóp ở? Đột nhiên trong đầu Quý Lương hiện lên hình ảnh vết máu ứ đọng ở cổ của Lạc Hoa và Tằng Mỹ Ngọc nhìn không rõ lắm. Còn có Thôi quả phụ kia lại gặp được bàn tay hơi lớn một chút.

Quý Lương mím môi, ngón tay liên tục gõ lên mặt bàn. Trong đầu thoáng hiện lên một bóng người, nhanh đến mức bắt không được. Nàng chợt ngẩng đầu nhìn Chúc Ti Nam đang ngồi uống trà.

Cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, Chúc Ti Nam đáp trả bằng một ánh mắt khiu khích rồi sau đó mới mở miệng: "Ngươi nghĩ tới gì à?"

Quý Lương đứng dậy, bước đến trước mặt Chúc Ti Nam, ra lệnh: "Đưa, tay ra..."

Chúc Ti Nam cũng không phản bác. Duỗi bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng ra. Giọng nói có chút lười biếng: "Ta còn không biết đại nhân có đam mê với tay."

"Nói nhảm nhiều quá." Quý Lương nhìn bàn tay của người nam nhân trước mặt. Tuy biết sự suy đoán của mình có chút không logic nhưng giác quan thứ sáu mách bảo với mình rằng vẫn nên tiếp tục.

Theo lý thuyết, đôi tay của một người lớn hay nhỏ đều có quan hệ với thân hình và công việc nhưng cũng trừ vài trường hợp mắc bệnh về tay. Trên thi thể của người kia, vết bóp tuy rằng không rõ ràng nhưng ở nơi lòng bàn tay quả thực có chút khác biệt. Giống như có nhiều hơn một chút.

Quý Lương nhẹ nhàng nâng tay. Nhẹ nhàng gấp lại ngón út của Chúc Ti Nam. Thiếu một ngón tay quả thật rất quái dị.

Có đúng là như vậy không? Bây giờ cũng chưa thể xác định vì cũng không biết có thể tìm thấy dấu vết trên thi thể kia hay không.

"Ta nghĩ Chúc sư gia nên cùng ta đến nghĩa trang một chuyến." Quý Lương ngồi ở trên ghế ngọ ngoay một hồi rồi mới chậm rãi nói ra.

Chúc Ti Nam cũng sớm đoán được, ngẩng đầu: "Ngươi xác định, lúc này?"

"Ừm, ta thêm bạc." Quý Lương không muốn chờ thêm nữa. Nếu không sẽ thêm một đêm không ngủ yên.

"Quý đại nhân, sảng khoái." Chúc Ti Nam đặt chén trà xuống. Tay cầm lấy chiếc đèn lồng châm thêm một ngọn nến rồi nói: "Đi thôi."

Quý Lương đuổi theo Chúc Ti Nam: "Ngươi muốn đi?"

"Ta chỉ là đốt đèn lồng đi kiếm bạc thôi." Chúc Ti Nam cười cười sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Hai người một trái một phải. Giẫm lên ánh sáng mờ nhạt, chậm rãi đi thẳng về hướng Đông đến nơi hoang vu nhất. Chợt có tiếng gõ mõ cầm canh truyền đến: "Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa."

*

Quý Lương đi đường có chút nóng bức. Vừa lại gần ngỏ hẻm của nghĩa trang liền cảm thấy bốn phía lãnh lẽo. Trên núi Ngô Đồng tiếng chim kêu liên tục truyền tới khiến người ta có chút nổi da gà.

Sao mình lại cương quyết đi đến nghĩa trang cơ chứ, thật đúng thật là ngốc mà. Đi ở một bên, Quý Lương cúi đầu nhỏ giọng lầm bầm A Di Đà Phật, Phật Tổ phù hộ, các từ ngữ linh tinh.

Chúc Ti Nam giương chiếc đèn lồng lên cao. Nương theo ánh sáng hơi ngả vàng hai chữ nghĩa trang hiện lên càng thêm âm u lạnh lẽo. Phía bên trên là tấm vải bố màu trắng đung đưa theo nhịp gió. Những tờ tiền âm phủ chẳng biết rơi vãi từ lúc nào cũng theo gió mà cuộn lên bay đến một nơi tối tăm hẻo lánh, một ít dừng lại bên chân của Quý Lương như đuổi theo hơi thở của người sống.

"Đại nhân... Gõ cửa đi vào hay là lén lút đi vào?" Đột nhiên Chúc Ti Nam lên tiếng, cắt đứt suy nghĩa của Quý Lương.

Quý Lương hít mũi một cái rồi nói: "Lén lút vào thôi, đêm hôm khuya khoắt nhìn thấy Quái Đại Gia thật sự là rất khủng bố."

Chúc Ti Nam đã rõ. Vươn tay nắm lấy đai lưng của Quý Lương. Nhảy nhẹ một cái đã rơi vào trong sân lúc buổi sáng đã đến, chỉ là bộ khung xương kia đã không nhìn thấy nữa.

"Ngươi biết nó ở chỗ nào không?" Quý Lương không biết thi thể để ở đâu.

"Chậm rãi tìm từng gian phòng...." Chúc Ti Nam âm u nói.

" A? Rất khủng bố đó...." Quý Lương theo sát sau lưng Chúc Ti Nam. Thỉnh thoảng quay đầu nhìn phía sau thử xem có phải đang có con cương thi nào nhún nhảy đi theo hay không?

Hai người đi thẳng qua sân nhỏ, đi đến đầu một hành lang dài rồi dừng lại. Trên mặt đất rơi vãi rất nhiều giấy tiền vàng mã, hai bên hành lang đều treo vãi bố màu trắng với những lá cờ đều bị gió thổi rung lên phần phật.

Quý Lương cảm thấy ở cổ như có một luồng hơi lạnh quấn lấy, thúc giục nhanh nhanh đi qua hành lang, rất nhanh hai người dừng ở trước một cánh cửa đang đóng chặt. Trên cánh cửa cao cao còn cắm vài nén nhang đã cháy hết.

Chi nha... Chúc Ti Nam cố ý chậm rãi dùng cán cây đèn lồng để đẩy cánh cửa ra. Âm thanh kéo dài vang tới khiến cho Quý Lương sợ đến mức rùng mình. Khi biết là Chúc sư gia cố ý nàng càng thêm nổi giận, một tay túm cái đèn lồng một tay đẩy cánh cửa, đi ngang qua Chúc Ti Nam rồi bước thẳng vào trong phòng.

Quý Lương vừa bước vào trong phòng đã cảm thấy một cỗ âm lãnh đập thẳng vào mặt thuận tiện bao vây toàn thân mình. Lạnh quá!

Phòng rất lớn rất tối. Mượn ánh sáng của đèn lồng để ước chừng tình hình thực tế. Chỉ thấy bên tay trái bày ba quan tài ở phía dưới có lót bằng ghế gỗ thật dài. Ở dưới quan tài đều thắp một chén đèn nước, lúc sáng lúc tối rất dọa người. Mà ở phần đuôi của quan tài còn có một đống hương tro như vừa mới làm lễ truy điệu.

Quý Lương hít sâu một hơi. Cố gắng kìm chế lại trái tim đang không ngừng nhảy lên. Nàng không ngừng tự nói với chính mình chỉ là một cổ thi thể không có ý thức mà thôi, không cần phải sợ, không cần phải sợ...

Mở mắt, nàng đi thật nhanh đến chiếc quan tài gần nhất.

Chúc Ti Nam đi ở phía sau. Khóe miệng cong lên thành một tia cười nhạt. Nhát gan mà còn hiếu thắng. Không lẽ nam nhân lớn lên giống nữ nhân đều như vậy.

Còn chưa bế quan sao? Cách mấy bước chân Quý Lương đã nhìn thấy cái lỗ hơi hơi mở ra bởi vì khá tối nên không nhìn rõ bên trong mà thôi.

Quý Lương điều chỉnh lại hô hấp. Giơ đèn lồng lên cao thăm dò cái bên trong quan tài kia.

"A...." Quý Lương bị dọa đến hét lên. Tiếng hét không hề bị che giấu quanh quẩn bên trong căn phòng. Bị đồ vật bên trong quan tài dọa sợ cả kinh lui về phía sau vài bước. Chiếc đèn lồng trong tay trái cũng rơi xuống đất.

Bỗng chốc, Quý Lương lao vào ngực của Chúc Ti Nam. Quý Lương còn chưa hoàn hồn trợn tròn mắt, bộ dáng không thể tin nhìn cái quan tài kia. Giọng nói vẫn như trước không hề che dấu âm lượng, nói năng lại thêm phần lộn xộn: "Cái kia... Cái kia..."

Chúc Ti Nam cúi đầu nhìn người trước ngực mình. Một mùi thơm của nữ nhi tràn ngập trong khoang mũi. Mượn ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn lồng Chúc Ti Nam nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Quý Lương. Trong đầu thoáng hiện lên một cái gì đó nhanh đến nổi không thể bắt được!

Phục hồi lại tinh thần, Quý Lương vội vàng lấy chân giẫm lên chiếc đèn lồng đang bắt lửa rồi nói: "Ai nha, cháy rồi sao, cháy rồi sao."

Chúc Ti Nam hít một hơi thật sâu. Đã không ngửi thấy hương thơm này nữa. Trong mắt tràn đầy sự nghi hoặc nhìn Quý Lương. Trong lòng hoài nghi như giọt nước nhỏ giọt, gợi lên những gợn sóng.

"Ngươi thấy cái gì hả?" Chúc Ti Nam nhìn chiếc đèn lồng đã bị đập tắt. Mượn công lực nhìn ban đêm để nhìn Quý Lương nhưng lại không hiếu kì nhìn cỗ thi thể kia. Cái kia xen lẫn với cành thông cùng mùi hôi không cần nghĩ cũng biết sẽ là một cảnh không hề đẹp mắt.

" Là...Cái mặt kia...." Quý Lương không muốn miêu tả lại chút nào." Ngươi tự nhìn đi."

Trong bóng tối bỗng truyền đến một giọng nói khặc khặc: "Đêm hôm, đại nhân đến đây làm gì?"

---- đề lời nói với người xa lạ---

Hôm nay là Chủ nhật rồi ~

Mọi người chơi vui vẻ ~

Lại nói đêm qua ta gặp một chuyện vô cùng quấn não. Trong giỏ hàng có ba loại hàng hóa. Có A, B đều cùng một loại.

Vốn là mua A. C... Kết quả có thể là vì được nói chuyện phiếm với bạn bè quá happy nên mua sai thành A.B

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.