Người Trong Ván Mê Tình

Chương 42: Khi em đã học được cách dựa dẫm vào anh thì anh đang ở đâu?




Khi quan hệ giữa các vị lãnh đạo cấp trên mơ hồ, làm thuộc hạ rất nhức đầu. Vì bọn họ phải nghiền ngẫm, lĩnh ngộ làm việc gì đó nên đóng vai trò gì. Mỗi khi ở trạng thái này thường thuộc hạ bất đắc dĩ nhất.

Trương Chính Bình hiện tại cũng vậy.

Trương Chính Bình không bao giờ ngờ sự việc sẽ phát triển theo chiều hướng này. Lúc bị Lý Tuyển gọi qua, Trương Chính Bình tưởng đâu nàng có lời gì muốn căn dặn, nhưng giờ xem ra không phải vậy. So với trực tiếp sai đi làm việc thì bây giờ ea một Bàng Hải Triều mới làm Trương Chính Bình hiểu có chuyện gì, chắc chắn Bàng Hải Triều muốn lấy đất từ huyện Hoa Hải.

Trương Chính Bình là cục trưởng cục tài nguyên quốc thổ, gã biết rõ nội dung công tác của mình là gì, nên bây giờ gã càng phải chú ý cẩn thận hơn. Vì trước khi đến đây Trương Chính Bình đã nhận chỉ thì từ chỗ Tô Mộc là ngừng mua bán đất đai trong thời gian này. Mỗi khu đất buôn bán phải báo cáo tới chỗ Tô Mộc.

Lúc này Lý Tuyển kêu Trương Chính Bình đến sẽ có chuyện tốt sao?

Nghĩ đến tin đồn Tô Mộc và Lý Tuyển tranh đấu trong hội thường ủy huyện ủy của huyện, Trương Chính Bình thầm rn. Nói đến thì Trương Chính Bình không phải người chung dây thừng với Lý Tuyển, lúc trước gã thuộc Bạch Trác, sau giữ vị trí trung lập, giờ gã không còn cơ hội đó nữa.

Thật ra Trương Chính Bình đã dự đoán trước ngày này sẽ đến.

Hiện tại huyện Hoa Hải đang trong lúc phát triển lớn mạnh, với tình huống này tài nguyên nhưe đất đai sẽ trở nên khan hiếm. Làm cục trưởng cục tài nguyên quốc thổ sao thoát khỏi được kiếp này?

Có thể không đứng theo phe sao?

Lý Tuyển cười hào:

- Trương cục trưởng, ngồi đi.

- Vâng tha Lý thư ký.

Trương Chính Bình biết tự lượng sức mình, nếu gã dám không ngồi xuống trước mặt Lý Tuyển mới tiêu tùng. Thế là Trương Chính Bình đặt mông ngồi xuống, nhìn hướng Bàng Hải Triều.

- Bàng tổng, không lẽ tập đoàn Bàng thị các người định đầu tư kiến thiết vào huyện Hoa Hải?

Bàng Hải Triều thản nhiên nói:

- Trương cục trưởng rất thông minh. Đúng vậy, kêu Trương cục trưởng tới là muốn hỏi về ba khối đất ta nhìn trúng, không biết có vấn đề gì không?

Cứ tưởng Lý Tuyển kêu ai đến, ra chỉ là cục trưởng cục tài nguyên quốc thổ Trương Chính Bình. Cục trưởng như thế không lọt vào mắt Bàng Hải Triều nổi, thứ gã muốn trước giờ chưa từng vụt mất. Hơn nữa Lý Tuyển đã gật đầu, không lẽ Trương Chính Bình phản đối? Trương Chính Bình chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo.

Trương Chính Bình hỏi:

- Là ba khối đất nào?

Bàng Hải Triều tùy ý chỉ vào bản đồ:

- Là ba khối này.

Khi Trương Chính Bình nhìn ba khu vực đó thì cơ mặt căng cứng. Tô Mộc dự đoán đúng, Lý Tuyển thật sự muốn nương nhờ tập đoàn Bàng thị có ý đồ kiến thiết huyện Hoa Hải. Ba khối đất này cái nào cũng nằm ngay vị trí quan trọng, nếu xây dựng lên thì tuyệt đối không thể bỏ qua.

Trương Chính Bình do dự lặp lại:

- Là ba khối này?

Bàng Hải Triều hỏi lại:

- Như thế nào? Có vấn đề sao?

Lý Tuyển ngồi bên cạnh, không nói xen vào. Ngó bộ dáng của Lý Tuyển như thể nàng gọi Trương Chính Bình qua nhưng chỉ đóng vai trò giới thiệu. Làm ơn đi, nàng đường đường là thư ký huyện ủy sao có thể lặng im như vậy? Trước mắt nàng rõ ràng muốn ủng hộ Bàng Hải Triều, Trương Chính Bình còn nói được gì?

Nhưng nếu Trương Chính Bình gật đầu thì bên Tô Mộc khó nói. Đúng vậy, thân phận của Bàng Hải Triều rất lợi hại, là công tử của Bàng Chấn Kỳ nhưng vậy thì sao? Trương Chính Bình là cục trưởng cục tài nguyên quốc thổ huyện Hoa Hải, Tô Mộc trực tiếp quản lý.

Huyện Hoa Hải do Tưởng Hoài Bắc phó thị trưởng thường vụ phân công quản lý, trong tình huống đó dù có là Bàng Chấn Kỳ cũng phải suy xét kỹ có nên dụng vào huyện Hoa Hải không.

Tô Mộc là ai? Là người hiện tại nắm giữ nguyên hội thường ủy huyện ủy huyện Hoa Hải. Trương Chính Bình phải làm sao đây? Còn cần do dự sao? Lý Tuyển, cái này là ngươi ép ta, bắt buộc ta phải theo phe ai!

Trương Chính Bình chậm rãi nói:

- Bàng tổng, không dám giấu diếm, vừa rồi huyện chính phủ đã ra thông báo là đất đai trong huyện Hoa Hải không cho phép treo biển tiêu thụ thời gian gần đây. Nên ba khối đất Bàng tổng nhìn trúng theo ta nghĩ trong thời gian ngắn sẽ không giao dịch. Hơn nữa nếu Bàng tổng thật sự muốn có ba khối đất này phải đi huyện chính phủ tìm Tô huyện trưởng trước.

Nét mặt Bàng Hải Triều sa sầm:

- Cái gì?

Lý Tuyển biểu tình cực kỳ khó xem, gắt gỏng hỏi:

- Trương Chính Bình, ngươi nói vậy là sao?

Trương Chính Bình không tâm tình bắt bẽ Lý Tuyển nhanh chóng đổi cách xưng hô:

- Lý thư ký, ta không thể quyết định chuyện này được, sáng hôm nay huyện chính phủ đã thông báo xuống.

Nghe nói Lý Tuyển bị Tô Mộc đè đầu gắt gao, nhưng vậy thì sao? Dù Lý Tuyển có bị ức chết chặt chẽ thì Trương Chính Bình làm sao đấu lại nàng nổi? Đây là Lý Tuyển, thư ký huyện ủy, chủ quản nhân sự. Lý Tuyển tùy tiện tìm cái cớ đủ lôi đầu Trương Chính Bình xuống.

Lý Tuyển thầm rít gào:

- Tô Mộc!

Bàng Hải Triều khinh thường nói:

- Thế là sao? Ý của Trương cục trưởng là có Lý thư ký quyết định cũng vô dụng phải không?

Trương Chính Bình vội giải thích:

- Bàng tổng, không thể nói vậy. Vì nếu theo thứ tự, bên huyện chính phủ không đồng ý thì chúng ta không cách nào vạn hành.

Bàng Hải Triều chết tiệt, nếu không biết nói chuyện thì không ai nói ngươi câm! Lúc này xen lời làm khỉ gì? Nói ra câu đó ngay lúc này, ngươi muốn tìm đường chết sao? Không đâm thọc quan hệ giữa ta và Lý Tuyển thì ngươi không vui phải không?

Lý Tuyển nạt:

- Đủ rồi, ngươi về trước đi!

Trương Chính Bình đứng dậy ra khỏi phòng riêng:

- Vâng, Lý thư ký, Bàng tổng, hẹn gặp lại.

Nơi này chỉ còn lại hai người.

Lý Tuyển đập mạnh xuống bàn:

- Thật nực cười!

Bàng Hải Triều cười hỏi:

- Đúng rồi. Lý thư ký, trước khi ta đến đây thì phụ thân có nói về tình huống của huyện Hoa Hải. Ta biết rõ tuy hiện tại huyện Hoa Hải nói Lý thư ký là thư ký huyện ủy nhưng hình như Lý thư ký không nắm quyền thật sự?

Lý Tuyển nhíu mày hỏi:

- Bàng tổng nói vậy là sao?

Nói sao thì nàng là thư ký huyện ủy, một thương nhân như Bàng Hải Triều không có tư cách tùy tiện nhục nhã!

Bàng Hải Triều nhỏ giọng nói:

- Lý thư ký, xi nđừng hiểu lầm. Có lẽ Lý thư ký chưa biết, phụ thân của ta tuy ủng hộ công tác của Tưởng Hoài Bắc nhưng đôi khi bất mãn phong cách kiêu ngạo ngang ngược của Tưởng Hoài Bắc. Trong lòng phụ thân ta kỳ vọng rất lớn vào Lý thư ký. Ví dụ lần này, chỉ cần Lý thư ký lấy được ba khối đất cho ta, ta tin Lý thư ký sẽ nhận được chiến tích đúng không? Thế thì trong huyện Hoa Hải này sẽ có nhiều người nhắm vào ba khối thịt mỡ của ta, tiếp theo nên làm sao chắc Lý thư ký biết rõ?

Ném mồi sao?

Đầu óc Lý Tuyển xoay chuyển nhanh phân tích cách Bàng Hải Triều nêu ra. Bàng Hải Triều không vội vàng, ngồi yên chờ Lý Tuyển phân tích lợi và hại. Nói đi phải nói lại, tuy phụ thân đã khuyên bảo, không cho Bàng Hải Triều nhằm vào Lý Tuyển nhưng nếu kéo được nữ nhân phong tư thướt tha như nàng lên giường chắc rất sướng.

Nếu thêm vào Liễu Linh Lỵ, để đôi tỷ muội này hầuh ạ thì đúng là thiên đường.

Phải rồi, không biết bây giờ Liễu Linh Lỵ đang làm gì?

Còn làm gì? Đương nhiên là sốt ruột chờ đợi. Chuông cửa vang lên, Liễu Linh Lỵ mở cửa ra ngay, kéo Tô Mộc vào nhà, khao khát đẩy hắn vào tường hôn tới tấp. Nụ hôn nồng nhiệt rơi như mưa, nhưng Tô Mộc nhìn Liễu Linh Lỵ lúc này, đáy mắt hắn lóe tia khinh thường. Tô Mộc nắm gáy Liễu Linh Lỵ, biểu tình lạnh băng.

Tô Mộc lạnh lùng hỏi:

- Nàng bị điên sao? Biết bây giờ nàng đang làm gì không? Nếu nàng kêu ta đến đây chỉ vì như vậy thì chúng ta không cần nói chuyện nữa.

Liễu Linh Lỵ nhanh chóng đứng thẳng, ánh mắt nhìn Tô Mộc long lanh như dê con:

- Không, ta có lời muốn nói với ngươi!

Tô Mộc trực tiếp đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế nệm, lạnh nhạt nói:

- Cho nàng cơ hội giải thích, bắt đầu đi!

Liễu Linh Lỵ nói nhanh:

- Ngươi, xin làm ơn tin tưởng ta, sự việc không giống như ngươi tưởng tượng. Giữa ta và Bàng Hải Triều hoàn toàn không có quan hệ gì. Là Lý Tuyển kêu ta đi chiêu đãi Bàng Hải Triều, vì Lý Tuyển muốn được đầu tư của tập đoàn Bàng thị. Bàng Hải Triều nhắm trúng cơ hội huyện Hoa Hải chúng ta sắp phát triển lớn mạnh, muốn đầu tư bất động sản vào. Ta hoàn toàn bị động!

Bị động?

Đây là lý do mà nàng giải thích?

Tô Mộc trào phúng cong khóe môi lên:

- Liễu Linh Lỵ, ta cho rằng hai chúng ta dù có chia tay cũng có thể làm bằng hữu nhưng rất đáng tiếc, biểu hiện của nàng khiến ta vô cùng thất vọng. Nàng cảm thấy cứ lừa gạt ta như vậy rất vui sao?

- Bị động đi tiếp đãi? Như hai người đêm qua chính là bị động? Nụ cười trên mặt nàng, bộ dạng các người ôm lấy nhau. Hãy nói cho ta nghe, đây là bị động sao? Là loại công tác gì cần bí thư thư ký huyện ủy như nàng đêm khuya đi làm? Còn uống nửa bình rượu trắng, chẳng phải nàng từng nói với ta là không biết uống rượu?

- Ta thật ngốc, khờ khạo tin lời nàng, bảo vệ nàng, không cho uống rượu. Liễu Linh Lỵ, có phải nàng cho rằng trêu cợt ta rất vui không? Hay nàng nghĩ tính tình Tô Mộc ta đây rất tốt, tốt đến nỗi tùy ý nàng chơi đùa?

Ầm!

Những lời Tô Mộc nói đả kích Liễu Linh Lỵ ngã ngồi trên ghế sa lon, thân thể mềm mại run rẩy không ngừng. Khuôn mặt Liễu Linh Lỵ lộ biểu tình cực kỳ hối hận, lúc này nàng mới nhận ra đêm qua đã làm chuyện sai lầm biết bao.

Còn đường cứu vẫn không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.