Người Tôi Yêu Tên Vương Tuấn Khải

Chương 19: Phân liệt




4 giờ 23 phút chiều, ai đó gõ cửa nhà tôi. Tôi vừa mới lôi bịch bắp rang bơ ra khỏi lò vi sóng, đang định lên mạng xem có tìm được thông tin gì về Sabine không. Bất kỳ cái gì có thể khiến Nash và Tod thừa nhận nghi ngờ của tôi là hoàn toàn có cơ sở.

Ban đầu, tôi do dự không muốn mở cửa. Nhỡ đâu là Cơn Ác Mộng kia đến để trả thù vụ bị tôi tát hồi trưa, đúng lúc anh Tod đang không có ở đây để ngăn chị ta? Nhưng tôi đã tự trấn an mình: Điều cuối cùng tôi cần lúc này là có thêm một nỗi sợ hãi nữa, và mặc dù từng có tiền án tiền sự thật nhưng Sabine không phải là loại người thích dùng vũ lực. Kiểu của chị ta sẽ là nửa đêm nửa hôm lẻn vào giấc mơ của tôi và bắt tôi mơ thấy cảnh bị chị ta nện cho nhừ tử, sau đó là cảnh chị ta ôm hôn anh Nash để ăn mừng chiến thắng. Nói chung là chỉ bạo lực tới mức ấy thôi, chứ không hơn.

Tuy nhiên, để cẩn thận, tôi vẫn lén nhìn qua cửa sổ trước và vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy anh Nash. Đáng nhẽ không nghe thấy tiếng đỗ xe là tôi phải đoán ra ngay mới phải.

Tim tôi đập thình thịch khi chạy ra mở cửa cho anh, nhưng tôi không mời anh vào nhà.

Anh cũng không hề mỉm cười với tôi. “Em đã đánh Sabine thật đấy à?”

“Vâng.” - Tôi quay trở vào trong nhà, với đống bài tập ngổn ngang trên ghế sô-pha. Anh khép cửa lại sau lưng rồi đi theo tôi vào bên trong.

“Sao em lại làm thế?”

Tôi nhướn mày nhìn anh ấy, rồi với tay lấy bịch bắp rang bơ. Mùi bắp rang bơ thơm phức phả vào mặt tôi. “Đáng ra anh phải hỏi sao em lại chờ tới bây giờ mới đúng!”

Nash thở dài, ngồi phịch xuống cái ghế bành yêu thích của bố tôi, trong khi tôi đổ bắp rang bơ vào bát. “Cô ấy không chịu nói cho anh biết lý do.”

Tôi làm mặt sốc. “Em tưởng chuyện gì hai người cũng kể với nhau? Sao chị ta nỡ giữ bí mật với cả người bạn tri kỷ như anh cơ à?”

Nash cau mày, nhưng trông thất vọng nhiều hơn là giận dữ, “Nếu em không nói, anh sẽ đi hỏi anh Tod”.

“Điều gì khiến anh nghĩ là anh ấy sẽ nói?”

“Anh ấy sẽ nói thôi, nếu nghĩ rằng điều đó có thể giúp cho em hoặc chọc tức Sabine.”

“Em thấy họ nói chuyện có vẻ hợp nhau lắm mà. Nhất là cái khoản đen tối và mờ ám giống y như nhau.”

Anh nhún vai. “Anh ấy thích em hơn.” - Nash cởi áo khoác vắt lên thành ghế - “Kể cho anh nghe đi mà Kaylee. Chuyện gì đã xảy ra trong tiết ba thế?”

Anh Tod và tôi chuồn ra tiệm Chick-fil-A trước khi cả tiếng chuông báo giờ ăn trưa vang lên, chủ yếu là để tránh không phải chạm mặt với anh Nash và Sabine. Chúng tôi đã nhắn tin hẹn gặp Emma ở đấy luôn. Và tôi đang cân nhắc tới chuyện từ nay sẽ ra ngoài ăn trưa luôn, để tránh đụng độ với cả hai.

Tôi rắc muối lên bắp rang bơ, tránh không nhìn vào mắt anh ấy. “Chị ta nói chị ta sẽ ngủ với anh. Thật ra cũng chẳng có gì ngạc nhiên - em biết chị ta muốn gì - nhưng cái cách chị ta nói câu đó mới khiến em nổi điên. Chị ta dám ngạo mạn tuyên bố rằng em không có gì để cho anh còn chị ta có mọi thứ anh không thể cưỡng lại được.”

“Và em tin lời cô ấy à?”

Tôi đóng nắp máy tính lại và ngước lên nhìn anh. “Em không biết phải tin vào cái gì nữa rồi. Anh kể cho chị ta nghe các chuyện của em. Anh không có quyền nói về em khi em không có mặt ở đó.”

“Không phải anh nói với cô ấy về em. Anh chỉ kể cho cô ấy nghe về anh. Nhưng em lại chiếm một phần quá lớn trong cuộc đời anh. Và thật không may là cả một phần lớn trong những sai lầm gần đây của anh. Kaylee ơi, điều anh cần ở Sabine và điều anh cần ở em là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”

“Anh có thể nói rõ hơn không?” Tôi bốc một vốc ngô cho vào mồm nhưng thấy nhạt thếch.

“Anh cần em như cái cách anh vẫn luôn cần em.”

“Như cái cách anh đã từng cần chị ta?” Nash đã từng yêu Sabine - thật lòng - nhưng giờ tuyên bố là đã quên chị ta. Nếu anh ấy đang nói dối, chẳng phải sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ nhận ra rằng mình muốn quay lại với chị ta? Còn nếu những gì anh ấy nói là thật, liệu điều đó có nghĩa anh ấy cũng sẽ dễ dàng quên tôi như đã quên chị ta?

“Ừ,” - anh nói, và tôi sững người mất vài giây... cho tới khi nhận ra rằng anh ấy đang trả lời cái câu mà tôi đã nói ra bằng lời, chứ không phải cái câu tôi đang nghĩ nãy giờ trong đầu - “Nhưng giờ cô ấy chỉ là một người bạn thôi.”

“Anh đã nói điều đó với chị ta chưa?”

“Lần nào gặp anh chẳng nói.”

Tôi đẩy bát bắp rang bơ ra xa, đột nhiên mất hết cả hứng ăn. “Thế thì chị ta mắc chứng điếc có chọn lọc rồi.”

“Ừ thì cô ấy cũng hơi cứng đầu và là một người luôn biết rõ bản thân muốn gì.” - Anh ngừng lại, và tôi ngẩng mặt lên thấy anh đang chăm chú nhìn tôi - “Anh ước sao có thể nói điều tương tự về em.”

Tôi nhắm mắt lại, lòng rối như tơ vò. Tất nhiên tôi biết mình muốn gì rồi. Nhưng Sabine nói đúng - tôi sợ phải ở bên anh Nash khi anh ấy còn đang vật lộn với những cơn nghiện ngập, bởi vì chỉ cần Nash yếu lòng, dù một lần thôi, anh ấy sẽ lại lún sâu vào Cõi âm. Và khi ấy, tôi cũng sẽ bị cuốn theo vào cái guồng quay ma quỷ đó, dù muốn hay không. Nhưng tôi lại không nỡ nói thẳng vào mặt Nash rằng tôi không có lòng tin tuyệt đối vào khả năng hồi phục của anh.

Vì thế tôi chọn cách im lặng. Một sự im lặng đau đớn và căng thẳng, như thể có một sợi dây thép gai đang cuốn chặt lấy tâm hồn hai chúng tôi. Cuối cùng anh Nash cũng lên tiếng, mắt nhìn chằm chằm vào mấy ngón tay đang đan chặt vào nhau đặt trên đùi.

“Kaylee, em có nghĩ tới chuyện quay trở lại với anh không? Bởi vì nếu em không định quay lại với anh và anh lại bảo cô ấy ra đi thì anh sẽ cùng lúc mất cả bạn gái và cô bạn thân nhất của mình.”

“Giờ chị ta là bạn thân nhất của anh cơ đấy?” Sao lại có thể như thế được? Chị ta mới chuyển đến đây chưa đến ba ngày!

“Cô ấy đã trở lại làm bạn thân nhất của anh một lần nữa. Chắc em cũng thấy vị trí ấy dạo gần đây đã bị bỏ trống rồi.” - Nash khẽ gắt lên, và tôi chợt nhận ra đây là lần hiếm hoi, kể từ sau cái chết của anh Doug và tình trạng điên loạn của anh Scott, anh ấy chịu để lộ ra nỗi đau đớn và sự cay đắng mà anh vẫn cố chôn chặt bên dưới những cơn thèm thuốc và những lần mất kiểm soát của mình - “Còn anh Tod thì hầu như không nói chuyện với anh, em biết rồi đấy.”

“Thế thì anh cần phải tìm một người bạn nào đó tử tế hơn.” - Tôi đứng dậy, hậm hực đi vào trong bếp, với bát bắp rang bơ trên tay - “Một người không nhăm nhe tìm cách đá em ra khỏi cuộc đời anh hay sống trên nỗi sợ hãi của bạn bè anh.”

Nash đứng dậy đi theo tôi vào bếp. “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh!”

“Có mà anh chưa hỏi đúng câu hỏi thì có!” - Tôi đặt cái bát vào bồn rửa rồi quay sang đối mặt với anh - “Em có muốn quay lại với anh không ý hả? Có. Rất muốn là đằng khác. Mặc dù một phần trong em nghĩ rằng không nên. Nhưng giờ không chỉ là chuyện muốn hay không muốn nữa rồi. Em cần phải biết chắc rằng điều tương tự sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Dù là một chút cũng không được.”

“Em không hề tin anh.” Nash khoanh hai tay trước ngực, quai hàm bạnh lại.

“Và chị ta nói với anh là em sẽ không bao giờ tin anh đúng không?” - Tôi hỏi lại và anh ấy gật đầu - “Anh có nhận ra chị ta đang cố làm gì không? Chị ta đang cố làm anh tin rằng em sẽ không bao giờ tin tưởng anh trong khi bản thân lại đang làm mọi cách để anh phản bội lòng tin của em. Mọi chuyện đều đã được chị ta sắp xếp lên kế hoạch hết rồi.”

“Thế cô ấy nói có đúng không?”

“Em không biết!” - Tôi vứt bịch bắp rang bơ vào trong thùng rác, quyết tâm giữ khoảng cách với Nash, bởi vì cứ ở gần anh là đầu óc tôi lại mụ mị hết cả đi, không nghĩ được cái gì hết, dù có hay không có sức Ảnh hưởng của anh. Mỗi khi anh ấy ở gần tôi, tôi chỉ muốn được ôm lấy anh, tận hưởng cái cảm giác ấm áp khi được nép mình trong vòng tay anh. Cái cảm giác mà tôi vẫn có thể có được nếu tôi chịu tha thứ cho anh - “Lòng tin là thứ anh cần phải nỗ lực thì mới lấy được, nhưng không phải bằng cách ngày ngày lởn vởn bên cô bạn gái cũ cho tới nửa đêm như thế.”

“Anh rất mong em có thể đừng coi cô ấy là bạn gái cũ của anh nữa, hãy nghĩ đấy là một người bạn của anh thôi.”

“Em cũng chỉ mong chị ta nghĩ được như thế!” Tôi bật lại Nash, có cảm giác như sắp nổ tung vì cơn giận sục sôi trong lòng. Trông anh Nash thật mệt mỏi và khổ sở, còn tôi chắc không khác gì một con điên. Vì thế tôi quyết định hít một hơi thật sâu để có thể lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị cho câu chuyện sắp nói ra sau đây.

“OK, anh nghe em nói này.” - Tôi vốn không định làm thế này, tôi vốn định chờ đến khi có được bằng chứng cụ thể rồi mới nói nhưng giờ tôi thấy việc chờ đợi cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi - “Chúng ta cứ nói mãi về chuyện này cũng chẳng thay đổi được gì đâu.”

Nash nhíu mày tỏ ý không hiểu. “Sao em lại nói thế?”

“Em nghĩ chị ta đã giết họ, anh Nash ạ. Thầy Wesner, cô Bennigan, và thầy Wells. Cô “bạn thân nhất” của anh là một kẻ giết người.”

“Không đâu.” - Nash lắc đầu không một chút do dự và tôi bỗng thấy có chút ái ngại cho anh. Cũng chẳng dễ dàng gì thật, khi mà từ trước tới nay anh ấy vẫn chỉ toàn tự dối lòng và giờ phải đối mặt với một sự thật quá phũ phàng.

“Sao vậy, chị ta cũng không hề nói chuyện đó với anh à? Có lẽ chị ta mới là người không đáng tin.”

Nash bước tới chỗ bàn ăn ở góc phòng và kéo ghế bảo tôi cùng ngồi xuống nói chuyện. Tôi miễn cưỡng gật đầu rồi ngồi xuống cái ghế anh vừa kéo ra cho tôi, còn anh ngồi xuống cái bên cạnh. “Kaylee, Sabine không hề giết những giáo viên đó. Anh hiểu, thật bất thường khi có ba giáo viên lần lượt qua đời chỉ trong vòng có hai ngày. Rõ ràng có gì đó đáng ngờ ở đây. Nhưng chắc chắn nó không hề liên quan tới Sabine. Sao em có thể nghĩ ra được chuyện như vậy cơ chứ?”

“Bởi vì mara là loài chuyên đi hút sinh khí của con người trong những giấc mơ của họ.” - Tôi cảm thấy rất không cam tâm, và cũng có phần hơi xấu hổ, vì nói mà không có bằng chứng nhưng tôi tin là mình đúng - “Sabine xuất hiện ở Eastlake và đột nhiên có ba giáo viên bị chết. Tất cả đều chết trong khi đang ngủ. Em suy luận như thế có gì là không lô-gíc không?”

“OK, nhưng cũng không có nghĩa là đúng. Sabine không giết người. Tại sao cô ấy phải làm thế khi mà chỉ cần gieo một cơn ác mộng là cô ấy đã có đủ năng lượng để dùng rồi? Cô ấy thậm chí còn không cần phải nạp năng lượng hằng đêm.”

“Ai bảo anh là không. Chị ta chẳng phải đã mò đến tìm em hai đêm liên tiếp đấy thôi, xong hôm nay lại vừa gieo vào đầu Chris Metzer một cơn ác mộng ngay giữa tiết ba nữa chứ. Và đấy cũng chính là nguồn cơn của vụ xung đột ban sáng.”

Nash lại gật đầu. “À, ừ, cô ấy có kể chuyện với Metzer rồi.”

Chị ta đã kể thật ư? Sao chị ta lại thừa nhận chuyện đó nhỉ? “Nhưng như thế không có nghĩa là cô ấy giết người. Cô ấy không làm chuyện đó đâu Kaylee ơi...” - Nash giơ tay lên xoa trán. Rõ ràng sự cố chấp của tôi đang khiến anh ấy đau đầu - “Anh ước gì em có thể hiểu Sabine như anh hiểu cô ấy. Khi đó em sẽ hiểu tại sao anh lại một mực khẳng định như vậy. Sabine thích để mọi người nghĩ rằng mình là một người gai góc, và có thể cô ấy đúng như thế thật. Nhưng cô ấy không phải là kẻ giết người. Thậm chí cô ấy còn không hề thích đánh nhau. Nếu có cũng chỉ là để tự vệ mà thôi.”

Tức là chị ta cũng đã từng đánh nhau. Nhiều hơn một lần.

“Anh Nash, bố em đã biết chuyện về các thầy cô rồi.” - Về thầy Wesner và cô Bennigan - “Và bố nói sẽ tìm hiểu về những cái chết ấy. Rõ ràng là có chuyện gì đó không ổn! Em cần phải nói cho bố biết. Và em sẽ kể cho bố nghe về cả Sabine nữa.”

“Khoan đã.” - Các vòng xoáy trong mắt Nash đột nhiên chuyển động dữ dội và anh vội chộp lấy tay tôi, ghì chặt trên mặt bàn - “Đừng nói với bố em về Sabine. Anh xin em đấy, Kaylee. Nếu em nghĩ là cô ấy thì chắc chắn bố em cũng sẽ nghĩ như vậy. Nhưng anh có thể lấy linh hồn mình ra để thề là Sabine không hề làm chuyện đó.” - Ánh mắt anh nhìn tôi đầy khẩn khoản và tha thiết, và trái tim tôi như muốn vỡ vụn khi nhận ra rằng anh quan tâm chị ta đến nhường nào - “Hãy cho anh vài ngày, anh sẽ chứng minh cho em thấy.”

“Anh định chứng ming bằng cách nào?” Tôi nhẹ nhàng rụt tay lại.

“Hồ sơ bệnh án của bệnh viện.” - Anh thốt lên, sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ - “Anh sẽ nhờ anh Tod lấy hộ anh. Qua đó sẽ chứng minh được là họ đều chết một cách tự nhiên.”

“Anh nghĩ thế thật đấy à?” - Tôi nhướn một bên lông mày lên hỏi anh, hai tay khoanh lại trước ngực - “Thế anh nghĩ trên biên bản tử thi sẽ viết cái gì khi một người bị quỷ mara hút cho cạn kiệt sinh khí?”

Nash thở dài. “Chắc sẽ lại là nhồi máu cơ tim.” - Như kiểu đó là nguyên nhân tử vong của hầu hết các ca đột tử ý - “Anh hiểu ý em muốn nói gì rồi. Nhưng anh sẽ tìm cách khác để chứng minh cho em thấy. Vì thế trước mắt em đừng nói gì với bố vội. Nếu bố em nghĩ Sabine là người nguy hiểm, xong lại thấy anh chơi với cô ấy, chắc chắn ông sẽ cấm không bao giờ cho anh gặp em mất. Hãy đợi anh thêm vài ngày thôi, được không Kaylee? Anh không muốn mất em.”

“Có mà anh không muốn mất chị ta thì có.”

Nash lại cầm lấy tay tôi và lần này tôi đã để yên cho anh cầm, mặc dù lý trí bảo tôi điều ngược lại. “Cả hai người anh đều không muốn mất.”

“Thế còn mẹ anh thì sao? Bố em thể nào cũng nhờ bác em và mẹ anh điều tra vụ án lần này. Và mẹ anh biết Sabine đã quay lại đúng không?”

“Ừ nhưng bà rất hiểu Sabine. Sẽ không có chuyện mẹ anh đưa cô ấy vào dạng tình nghi đâu. Nhưng nếu em nói chắc chắn bố em sẽ tin lời em.”

Tôi nghĩ một lúc rồi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Sao lại không cơ chứ? Khi không thể tìm ra bằng chứng chứng minh Sabine không hề giết thầy Wells, cô Bennigan và thầy Wesner, đến lúc ấy anh ấy sẽ buộc phải đối mặt với sự thật thôi. Và hiển nhiên anh ấy sẽ không còn muốn tiếp tục ở bên cạnh chị ta nữa, một khi đã sáng tỏ chị ta chính là kẻ giết người.

Đúng không?

“Sao, hôm nay thế nào???” Tôi hỏi ngay khi Alec vừa bước vào đến cửa.

“Ờ thì vẫn như mọi ngày thôi. Bắp rang bơ, soda, kẹo dẻo và bim bim.”

“Tôi không phải hỏi cái đấy.” - Tôi mỉm cười nhìn Alec. Cảm giác được nói về những chuyện bình thường thật tuyệt! Không phải lo nghĩ về những gã bạn trai cũ nghiện ngập hay những cơn ác mộng mang tên bạn-gái-cũ hay những thầy cô giáo đột nhiên qua đời. - “Ý tôi là buổi phỏng vấn cơ.”

“À à.” - Đôi khi tôi vẫn thắc mắc không hiểu tại sao cùng là một màu mắt giống nhau mà sao mắt của Alec thì sáng như mã não, còn của Sabine thì đối lập hoàn toàn - “Được nhận rồi! Tuần tới tôi bắt đầu đi làm, làm ca ba. Tối nay tôi đã nộp đơn xin nghỉ ở rạp Cinemark rồi.”

“Tốt quá! Nhưng mà tận ca ba cơ à? Thế thì mệt lắm đấy!”

Alec nhún vai, đi vào bếp. “Đằng nào thì ban đêm tôi cũng có ngủ mấy đâu. Có gì cần thì ngủ bù vào ban ngày là được.”

“Cũng đúng. Nhưng bọn tôi sẽ nhớ anh ở rạp lắm đấy.”

Anh ta mở tủ lạnh lấy một lon Coca còn tôi khẩn trương dọn dẹp đống sách vở nãy giờ đang bày bừa trên ghế để trả lại giường cho khổ chủ. Trông Alec có vẻ mệt. “Rồi sẽ quen thôi. Các cô cũng đâu muốn làm việc mãi với một ông già như tôi, đúng không?” Nói rồi anh ta nhe răng cười với tôi nhưng tôi không thể không tự hỏi có bao nhiêu phần trong đó là thật.

“Đừng nói vậy mà. Tâm hồn anh có thể là 45 tuổi thật nhưng bề ngoài anh vẫn là một anh chàng 19 tuổi trẻ tuổi, đẹp trai và hấp dẫn, vì thế chắc chắn sẽ chỉ toàn những điều tốt đẹp đến với anh thôi.”

“Nhất là với công việc mới này.” Bố tôi đột nhiên chêm vào một câu. Tôi quay đầu lại và thấy bố đang đứng ở cửa phòng khách, trên tay là quả táo đã cắn được một nửa.

“Sao bố không nói với con là anh ấy đã được nhận vào làm?” Bố tôi đã về nhà được vài tiếng, ngồi ăn hết nửa cái bánh pizza và nghe tôi tường thuật về cái chết của thầy hiệu phó, vậy mà chẳng hề hé răng tới nửa lời về chuyện của Alec.

“Đấy là tin vui của Alec, phải để cậu ta báo chứ. Và con đừng có gọi cậu ta là hấp dẫn.”

Tôi đảo tròn hai mắt và mỉm cười nhìn bố, sau đó kẹp mấy tờ bài tập Hóa vào quyển sách giáo khoa. “Thôi hai đồng nghiệp cứ ngồi đây ăn mừng tiếp đi nhá, con đi ngủ đây.”

“Sớm thế á?” Bố ngó đầu nhìn vào cái đồng hồ treo trong bếp. Mới có hơn 10 rưỡi.

“Con đang trong tuổi lớn, cần phải ngủ đủ giấc.” Thật ra tôi đang định ôm laptop lên giường để vào mạng xem có thông tin gì liên quan đến Sabine không.

“Đấy, con cứ bình thường như thế này có phải hơn không.” Bố nói với theo, lúc tôi đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng khách.

Tôi nhe răng cười trừ rồi đi vào phòng đóng cửa lại. 20 phút sau tôi vẫn đang ngồi trên giường ôm laptop thì đột nhiên thấy anh Tod lù lù xuất hiện giữa phòng.

“Ối mẹ ơi!” Tôi giật mình, nhảy dựng lên, xém chút nữa thì đánh rơi luôn cả cái máy tính.

“Xin lỗi nhé.” Tod vội nhoài người ra giữ lấy cái máy tính hộ tôi rồi ngồi xuống mép giường.

“Anh làm gì ở đây thế?” - Tôi gập máy tính lại rồi đặt lên cái bàn cạnh giường - “Bố em sẽ giết anh mất nếu...”

Anh ấy cười phá lên. “Chừng nào anh vẫn còn chết thì mấy lời đe dọa kiểu ấy chẳng có tác dụng gì với anh đâu.”

“Có chuyện gì thế anh Tod?”

Anh ấy thở hắt ra và tránh không nhìn vào mắt tôi. “Anh không có ý rình rập bọn họ đâu. Anh thề đấy. Ít nhất là lần này. Anh chỉ định đến tìm mẹ anh thôi vì cứ nghĩ hôm nay bà được nghỉ làm.”

“Và anh đã nhớ nhầm?” Tôi đoán chúng tôi đang nói về anh Nash và cô bạn gái cũ. Đột nhiên bụng tôi quặn thắt lại vì lo lắng.

“Ờ, mẹ anh vừa đi thì Sabine đến.”

“Thế thì có liên quan gì đến em?” Ai chẳng biết hai người đấy vẫn thường xuyên gặp nhau ở nhà anh ấy, chỉ mong là anh Nash sẽ giữ lời hứa bảo chị ta từ bỏ đi thôi.

“Anh nghĩ em cần phải đến xem.”

“Vì sao?” - Tim tôi như muốn ngừng đập - “Có phải bọn họ đang...?” Tôi thực sự không muốn xem nếu đấy là sự thật.

“Không phải như em nghĩ đâu. Họ chỉ đang nói chuyện thôi. Nhưng anh nghĩ em cần phải xem cái cách họ ở bên nhau để hiểu rõ hơn mối quan hệ của họ. Để hiểu tại sao Nash không thể để Sabine đi. Bởi vì nếu em quyết định đón nhận lại Nash, anh nghĩ em sẽ không chỉ nhận lại được một mình cậu ta.”

“Anh Tod, em không muốn...”

“Hãy tin anh, Kaylee.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.