Người Tôi Yêu Tên Vương Tuấn Khải

Chương 15: Xuất cung (hạ)




Mười lăm phút trước khi chuông reo vào tiết, tôi cho xe lùi vào bãi đỗ xe của trường, lòng thầm hi vọng rằng mình vẫn đến sớm hơn anh Nash. Sau những gì chị ta đã làm với tôi đêm hôm qua, mong sao anh ấy sẽ có cách để đến trường mà không có mụ Sabine bám theo. Nhưng chờ được khoảng 4 phút thì tôi thấy xe của chị ta xuất hiện cách đấy hai dãy xe, với một thân hình quen thuộc ở chiếc ghế bên cạnh.

Có khi anh ấy đang yêu cầu chị ta hãy tránh xa tôi ra. Có khi anh ấy đang cảnh cáo chị ta. Bình thường thì tôi cũng không ủng hộ chuyện hăm dọa người khác đâu. Nhưng bình thường tôi cũng chưa bao giờ bị những con quỷ ác mộng xâm chiếm giấc mơ của mình. Vì thế, trong trường hợp này, tôi sẵn sàng thỏa hiệp để bảo vệ bản thân và những giấc mơ của tôi.

Tôi đi theo họ về phía tòa nhà chính, nhưng hơi lùi lại một chút để họ không nhìn thấy mình. Khi Sabine quay sang vuốt mấy lọn tóc loa xoa trên trán cho anh Nash, và cười khúc khích với anh, tôi vội ngồi thụp xuống, nấp sau con xe Neon cũ rích màu xanh. Trông anh ấy chẳng có vẻ gì là đang cảnh cáo chị ta.

Tôi đã hi vọng có thể nhìn thấy nhiều nước mắt hơn. Ít tiếng cười hơn. Và nhất là không có những nụ cười kiểu em-là-ánh-sáng-của-đời-anh như thế kia. Trong hai năm rưỡi qua ở Eastlake, Nash đã từng đá không biết bao nhiêu là bạn gái, vậy mà chẳng hiểu sao riêng trường hợp này lại khó khăn đến thế? Hay là anh ấy đã quên mất cách rồi?

Khi tiếng cười lảnh lót của Sabine đã khuất hẳn sau cánh cửa kính vừa đóng chặt, tôi mới lò dò đứng dậy, vung chân đá thật mạnh vào lốp xe trước để trút giận. Ngay khi vừa vào đến bên trong, tôi chạy một mạch tới chỗ tủ đựng đồ của anh Nash, định bụng sẽ nói thẳng vào mặt cả hai luôn, trước khi sự can đảm của mình tụt mất. Nhưng ơn trời là Nash đang chỉ đứng đó có một mình, và đang rút từng quyển sách cất vào tủ. Tôi dựa lưng vào cái tủ đựng đồ ngay sát bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, cau mày nhìn anh ấy.

“Rút cuộc thì anh đã mắng chị ta chưa vậy? Mà sao em thấy chị ta vẫn cười tươi thế?”

Nash quay sang nhìn tôi một cái rồi quay lại với cái tủ đựng đồ. “Anh đã bắt cô ấy hứa không được hút năng lượng của em nữa rồi.”

“Chỉ của em thôi sao?” - Cái ba-lô trên tay tôi rơi cái phịch xuống sàn - “Thế còn những người khác trong trường?” - Và cả những người dân Texas nữa - “Chị ta không thể đi khắp nơi gieo rắc nỗi sợ hãi vào giấc ngủ của mọi người như thế được.”

Nash đóng cửa tủ lại, sau đó kéo tôi vào cái góc tường gần phòng vệ sinh và đài phun nước, nơi không ai có thể nghe thấy câu chuyện của chúng tôi. “Vấn đề là cô ấy cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Nếu không ăn, cô ấy sẽ chết đói mất.”

Quá choáng váng, tôi chỉ biết chớp mắt nhìn anh. “Anh đang nói nghiêm túc đấy hả?”

Nash cau mày nói. “Chứ không cô ấy làm thế để làm gì?”

“Em nghĩ...” - hy vọng - “... có thể là để giải trí chăng? Một thứ chị ta có thể cai được, nếu muốn.”

Cái nhíu mày của Nash càng lúc càng sâu hơn. “Kaylee, đây không phải là thứ để cai hay là không cai. Cô ấy làm vậy là để sống sót. Đâu phải lỗi của Sabine khi thức ăn và nước uống không đủ để giữ mạng sống cho cô ấy.”

“Anh thực sự mong em tin rằng chị ta không hề thích thú gì chuyện này?”

Nash toan mở miệng trả lời thì chợt dừng lại khi thấy hai cô bé năm nhất bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa đi vừa trò chuyện rôm rả về cái gì đấy mới tải được trên mạng. Đợi khi họ đã đi hẳn, anh mới quay lại nhìn tôi, lưng dựa vào bức tường sơn loang lổ phía sau.

“Anh không bảo là cô ấy không thích. Anh chỉ muốn em hiểu rằng Sabine cần phải làm như vậy, dù thích hay không thích. Hơn nữa, đâu có gì sai trái khi một người thích những gì mà mình ăn? Đừng nói với anh là em ghét pizza hay kẹo dẻo hay kem nhá...”

Anh ấy nói vậy thì có khác nào đem so sánh tôi như là một thứ đồ ăn vặt. Đầu tôi như muốn bốc hỏa vì sự sỉ nhục vừa rồi. “Vấn đề là em không hút hết sinh khí của người khác mỗi khi em ăn một lát pizza pepperoni!”

“Săn mồi ngay từ đầu đã là bản năng của Sabine rồi, Kaylee ạ. Cô ấy không thể cưỡng lại được điều đó, và em cũng không thể làm gì để thay đổi điều đó. Cô ấy cần phải ăn gì đó.”

“Ý anh là ai đó chứ gì.” - Tôi bật lại và anh Nash chỉ còn biết gật đầu - “Nhưng đâu có bắt buộc phải là các bạn cùng lớp đúng không? Sao chị ta không đi ăn mấy kẻ làm điều xấu ý, như đám tội phạm chẳng hạn. Như thế chị ta vừa có thêm sức mạnh mà lại giúp ích được cho xã hội.”

Nash bật cười phá lên, trong khi tôi nghiến răng tức giận. Chí ít thì trước khi chị ta xuất hiện, anh ấy còn biết coi trọng lời nói của tôi hơn bây giờ. “Ý tưởng hay đấy Kaylee. Thế theo em cô ấy phải làm thế nào để phân biệt đâu là người tốt đâu là kẻ xấu đây?”

“Em nghĩ cứ bắt đầu từ các trại giam là được.” - Có khi ở đó chị ta lại thấy giống như ở nhà hơn ý chứ - “Hoặc không thì các băng hội ở Fort Worth cũng được. Cũng chẳng khó để tìm đối tượng mà trích hút đâu.”

Mặt Nash sầm lại. “Không đời nào có chuyện anh bảo cô ấy lái xe một mình xuống phố, giữa đêm khuya, chỉ để tìm kiếm một kẻ nào đó đáng bị ăn trong giấc ngủ! Cô ấy có thể sẽ bị giết mất.”

“Thế còn mấy vụ xuất hồn nhập quỷ của chị ta thì sao? Chẳng phải nếu chị ta không trực tiếp xuất hiện thì sẽ chẳng thể bị thương hay sao?”

“Thế em bảo cô ấy phải làm gì, bắt hiện thân của mình đi bộ mấy chục cây số rồi lại đi bộ về à? Cô ấy không thể bay, kể cả khi đang Mộng du. Hơn nữa, hiện thân của cô ấy cũng chỉ có thể đi xa khỏi cơ thể trong một giới hạn nhất định thôi, vì thế tính mạng cô ấy vẫn có thể bị nguy hiểm.”

“Nash, Sabine là một Cơn Ác Mộng biết đi. Anh nghĩ còn gì có thể đáng sợ hơn thế không?”

“Nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không thể bị thương!” - Nash giơ tay vuốt tóc, lưng dựa mạnh ra đằng sau, mặt mày khó chịu thấy rõ - “Nghe này, anh cũng chẳng dám mong hai người chải tóc cho nhau, dùng chung son môi hay gì khác, nhưng em nói cứ như kiểu muốn đẩy cô ấy vào chỗ chết ý!”

Tôi khoanh hai tay lại trước ngực và dựa lưng vào bức tường kế bên cạnh đài phun nước. “Em không hề mong chị ta chết, em thề đấy.” Nhưng thương tật một chút thì tôi cũng không phản đối...

Nhưng chỉ cần chị ta dám đụng một ngón tay vào mấy giấc mơ của tôi thêm một lần nữa thì đừng có trách tôi thay đổi thái độ.

“Thế thì tốt. Bởi vì bề ngoài trông cô ấy có vẻ thô lỗ thế thôi, chứ bản chất vẫn là người tốt. Không khác với chúng ta lắm đâu.”

“Ngoại trừ vụ xâm-nhập-vào-giấc-mơ-và-huỷ-hoại-cuộc-đời-của-người-khác chứ gì?”

Nash nhìn tôi chăm chú, như thể đang cân nhắc xem nên giải thích thế nào cho tôi hiểu. “Em vẫn nhớ cái cảm giác ớn lạnh mỗi khi nhìn vào mắt cô ấy chứ?”

“Anh làm như dễ quên lắm không bằng.”

“Cô ấy cố tình làm thế đấy, bởi vì cô ấy thấy bất an khi đối diện với em. Lúc trước cô ấy không biết phải kiểm soát nó như thế nào. Ở cơ thể cô ấy toát ra một dạng sóng điện từ, gây cảm giác ớn lạnh cho người đối diện vì thế bất kỳ ai gặp cô ấy cũng sẽ có phản ứng tương tự như em. Bố mẹ Sabine đã bỏ cô ấy lại trước thềm một nhà thờ lớn ở Dallas, ngay từ khi còn ẵm ngửa. Chưa đầy 14 tuổi mà tổng cộng cô ấy đã làm cho 12 cặp bố mẹ nuôi sợ phát khiếp và bỏ cuộc. Có thể nói cô ấy chưa từng có một người bạn nào thực sự, ngoài anh. Chỉ vì sinh ra là một mara.”

Tôi chớp chớp mắt, bối rối trước những gì vừa được nghe. “Khoan đã, sao bố mẹ chị ta lại từ bỏ chị ta? Chẳng phải họ cũng là mara sao?”

Nash lắc đầu, nhưng không nói gì ngay mà đợi cho tới khi mấy cô nàng trong đội cổ vũ đi khuất hẳn.

“Loài mara khác với chúng ta. Họ luôn được sinh ra trong những gia đình bình thường. Cứ mỗi cô con gái thứ bảy của người con gái thứ bảy trong nhà sẽ là một Cơn Ác Mộng, và cuộc đời của cô ấy cũng vậy, cho tới khi biết được thân thế thực sự của mình và học được cách tự kiếm ăn, trước khi tự hút sạch sinh khí của bản thân. Đổi lại nếu là em, em nghĩ cuộc đời của em sẽ ra sao nếu không có gia đình? Hay Emma?”

Tôi thậm chí còn chẳng dám tưởng tượng tới chuyện đó. “OK, em hiểu rồi. Sabine có một tuổi thơ bất hạnh và chịu nhiều thiệt thòi. Nhưng đấy là chuyện quá khứ rồi. Giờ chị ta đã có thể tự kiểm soát bản thân, vì thế nếu chị ta vẫn tiếp tục lựa chọn sống như thế thì hậu quả thế nào phải tự chịu thôi.” Nếu chị ta dồn tôi đến bước đường cùng.

“Anh đồng ý với em.” - Nash khoác ba-lô lên vai - “Nhưng anh sẽ không bảo cô ấy tới các nhà tù hay xuống trung tâm thành phố Fort Worth để kiếm ăn đâu. Sabine không đáng phải chịu nguy hiểm chỉ vì em không thích những gì cô ấy ăn.” - Anh ngừng lại một chút rồi nhún vai nói tiếp - “Cũng có phải cô ấy làm hại ai đâu. Cô ấy không bao giờ lấy đi quá nhiều.”

Tôi vội giật mình hỏi lại. “Ý anh quá nhiều là sao? Nếu chị ta lấy đi quá nhiều thì sẽ thế nào?”

“Kaylee, cô ấy sẽ không làm thế đâu...”

“Chuyện gì sẽ xảy ra hả Nash?” Tôi bước sát lại gần anh, khi mấy cô gái vừa gặp ban nãy từ nhà vệ sinh đi ra.

“Anh cam đoan với em Sabine chưa bao giờ vượt quá mức giới hạn cho phép. Nhưng nếu một mara lấy đi quá nhiều năng lượng trong cơn ác mộng, có thể khiến cho nạn nhân bị ốm, bất tỉnh, thậm chí là…” Anh ấy không nói hết câu nhưng tôi cũng có thể đoán ra.

“Chết?” - Đột nhiên toàn thân tôi nổi hết gai ốc khi nhớ tới mấy giấc mơ mà chị ta đã dệt nên cho tôi.

Nash gật đầu. “Nhưng Sabine sẽ không làm như vậy đâu…”

“Nếu anh cứ muốn tin như vậy thì tùy anh. Nhưng em có thắc mắc, nếu anh chắc chắn là chị ta vô hại như thế, sao không thấy anh tình nguyên tặng những giấc mơ của mình cho chị ta đi? “

Các vòng xoáy trong mắt anh quay mòng mòng, đôi lông mày xếch ngược hẳn lên. “Anh có thể làm thế chứ... Nhưng anh không nghĩ là em lại muốn Sabine, hay thậm chí là hiện thân của cô ấy, lởn vởn trong các giấc mơ của anh, điều khiển các giấc mơ của anh.”

Khỉ thật! Hai má tôi đỏ ửng lên. Nhưng cũng thấy có chút nhẹ nhõm khi biết anh ấy đã không để chuyện đó xảy ra.

“Thôi được rồi. Thế thì anh và em, chúng ta cùng đi làm cái gì đó phù hợp hơn cho chị ta ăn, được không?”

Nash nhún vai. “Ít ra như thế chúng ta cũng có cái để làm, thay vì cứ nghĩ vẩn vơ về những thứ mình không thể có được.”

Tôi mặt đần ra mất một lúc trước khi kịp hiểu ra vấn đề. “Anh nói “chúng ta” ở đây là nói anh và Sabine, chứ không phải anh và em đúng không?” - Lại chẳng thế! Thôi rồi, vậy là tôi lại vừa tạo cho họ thêm một cái cớ để ở cạnh nhau rồi. Hay có khi cứ để chị ta ăn tạm mấy đứa trong đội khiêu vũ của bà chị họ tôi cho xong.

“Kaylee, cho dù Sabine có nghĩ mình cần gì ở anh đi chăng nữa thì thứ cô ấy cần thực sự chỉ là một người bạn mà thôi.” - Người người bắt đầu kéo về hành lang, chứng tỏ chuông vào học sắp sửa vang lên - “Em phải tin lời anh khi anh nói vấn đề của cô ấy phức tạp hơn rất nhiều so với việc có một bà chị họ quái thai, một ông bố thường xuyên vắng nhà, hay một sự khủng hoảng về thân thế.”

Tôi chớp mắt và cảm nhận rõ khuôn mặt đang nóng bừng bừng của mình.

“Anh xin lỗi... “ - Nash nói tiếp, trong khi tôi vẫn còn chưa hết sốc vì những lời vừa rồi của anh nên chẳng đáp trả lại được câu nào - “Nhưng sự thật là mọi thứ với em hiện tại đều rất ổn. Điểm số tốt, những người bạn tốt, một ngôi nhà tử tế để ở và một người cha yêu thương em hết mực. Sabine không hề có những thứ ấy, và anh không có...” - Anh nuốt nước bọt rồi nhìn thẳng vào mắt tôi và nói tiếp - “Anh không có em. Không có em mọi thứ anh có đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

Sự tha thiết và chân thành trong mắt anh khiến cơn giận của tôi bỗng dịu hẳn lại. Tôi không biết nên trả lời như thế nào cho phải. Sau cùng, tôi cũng bật ra được cái câu mà tôi đã mong mỏi nói với anh suốt hai tuần qua. “Em cũng rất nhớ anh.” Và mặt anh sáng bừng lên khi nghe thấy lời thú nhận vừa rồi của tôi.

“Vậy thì còn vấn đề gì nữa hả em?” Anh vội hỏi lại, cố gắng để tìm câu trả lời trong ánh mắt của tôi.

“Chỉ là... em không thể không nghĩ tới chuyện chị ta hẳn phải có ý nghĩa đến thế nào với anh thì anh mới sẵn sàng làm bao nhiêu chuyện vì chị ta thế này chứ...”

Anh Nash thả phịch cái ba-lô trên vai xuống sàn và bước tới sát gần tôi. Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm toát ra từ cơ thể anh, cũng như những vòng xoáy đang quay điên đảo trong mắt anh.

“Kaylee, anh yêu em. Không gì có thể thay đổi được điều ấy kể cả Sabine. Cô ấy đúng là có ý nghĩa rất lớn đối với anh, nhưng chỉ như một người bạn mà anh tưởng rằng đã đánh mất từ lâu. Giữa Sabine và anh có một quá khứ mà không phải cứ nói xóa là xóa hết được, và anh sẽ không vứt bỏ cô ấy, giống như tất cả những người khác trong cuộc đời cô ấy đã làm. Anh không muốn bỏ rơi Sabine, bởi vì khi cô ấy nhìn vào anh, cô ấy không nhìn thấy một thằng nghiện, hay một cầu thủ, hay bất cứ cái mác nào khác mà mọi người đang cố gắn cho anh. Cô ấy nhìn thấy con người thật của anh. Cô ấy biết con người anh trước đây và biết anh đang nỗ lực để thay đổi, với cô ấy thế là đủ. Lúc này anh thực sự rất cần một người bạn sẵn sàng chấp nhận con người hiện tại của anh và anh biết người đó không thể là em. Thế thì tại sao không để cô ấy làm điều đó?”

Tôi không muốn trả lời. Tôi cũng muốn cho anh những gì anh muốn, những gì anh cần để vượt qua quãng thời gian khó khăn này và trở lại như xưa lắm chứ. Nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.