Người Tôi Thích... Chính Là Em

Chương 11: Phiên ngoại




CHƯƠNG 29.

“Ta…” Huyền Ngôn Nặc tức giận công tâm, không nghĩ tới thoáng cái liền hôn mê bất tỉnh.

Dật Thanh Thích nhìn thấy một màn như vậy lại càng hoảng sợ, vội vàng ôm lấy Huyền Ngôn Nặc vội vàng chạy về phòng của y, đặt y lên trên giường rồi lập tức cho người gọi đại phu đến.

Đại phu lập tức tới, bắt mạch cho Huyền Ngôn Nặc, vướt râu nói: “Lệnh công tử không có chuyện gì, chỉ là tức giận công tâm mà thôi, nghỉ ngơi tốt là được.”

Dật Thanh Thích thân thiết nhìn Huyền Ngôn Nặc đang nhắm mắt nằm trên giường, nói: “Ừm, đa tạ đại phu.”

Dật Thanh Trí vỗ vai Dật Thanh Thích, nói: “Này, huynh là hoàng thượng nha ~ đại nhân rộng lượng, đi xin lỗi trước đi? Huống chi huynh nói đích xác có chút quá đáng, tiểu Nặc đã bị huynh chọc giận thành cái dạng này rồi không phải sao? Đi thôi đi thôi, chờ tiểu Nặc tỉnh lại, đi xin lỗi trước đi ~ “

Dật Thanh Thích không có trả lời, ngồi xuống mép giường của Huyền Ngôn Nặc, sờ mặt y: “Tiểu Nặc, nếu không phải vì ngươi, ta cần gì phải phân phát hậu cung, làm vậy không phải tự làm khổ mình hay sao? Ai… Quên đi, nhanh tỉnh lại đi, tỉnh rồi ta sẽ xin lỗi ngươi, nói ta xin lỗi có được hay không? Tỉnh, tỉnh đi.”

Huyền Ngôn Nặc bị cảm giác ngưa ngứa trên mặt đánh thức, mở mắt liền thấy Dật Thanh Thích, không khỏi lại bốc hỏa, trực tiếp đập tay Dật Thanh Thích, nói: “Ngươi làm gì đấy!”

Bàn tay Dật Thanh Thích bị đập sinh đau, không khỏi nhíu mày, sau đó còn nói thêm: “Tiểu Nặc… Xin lỗi. Là lỗi của ta… Tha thứ cho ta có được hay không?”

Huyền Ngôn Nặc trợn to mắt nhìn Dật Thanh Thích, nửa ngày mới nói ra một câu: “Không được!”

Dật Thanh Thích ảo não quay đầu: “Ta cũng đã cầu xin ngươi tha thứ, vì sao ngươi không chịu?”

“Không được quên câu mà ngươi đã từng nói và câu ngươi vừa mới nói! Ta không muốn làm một sủng vật ti tiện! Cút!” Huyền Ngôn Nặc đầu tiên là một phát đá Dật Thanh Thích từ trên giường xuống đất, ngay lúc Dật Thanh Thích rất chật vật muốn đứng lên, còn cầm lấy gối đầu ở trên giường ném Dật Thanh Thích, đến khi Dật Thanh Thích rời khỏi phòng y mới thôi. Dật Thanh Thích cảm thấy thật kì quái, hắn cũng đã ăn nói khép nép xin y tha thứ rồi, y còn thần kinh hề hề tức giận cái gì chứ? Y còn không tức giận, y có tư cách gì! Mẹ nó, còn đá ta! Lấy gối ném ta!

Huyền Nghị ngồi ở mép giường trấn an tâm tình Huyền Ngôn Nặc, Dật Thanh Trí thì vội vã lao ra khỏi phòng, nắm lấy tay áo Dật Thanh Thích: “Khụ, nói gì quá đáng rồi sao? Đều là do bản thân huynh nha, không để cho chính mình đường lui.”

“Hừ, vừa rồi là ai kêu ta chủ động xin lỗi? Kết quả lại chính là cái dạng này hay sao? Có phải ngươi muốn hại chết ta hay không!” Dật Thanh Thích một bên xoa mông, một bên căm giận tố khổ với Dật Thanh Trí.

Dật Thanh Trí gãi đầu, nói: “Cũng không phải đệ cố ý, đệ chỉ là thật không ngờ kết quả lại thành ra như thế. Hoàng huynh à, vừa rồi huynh ngã rất chật vật nha.”

“Ngươi còn dám nói!” Dật Thanh Thích từ phía sau hung hăng đá Dật Thanh Trí một phát, Dật Thanh Trí trọng tâm không ổn, ngẩng mặt thân mật tiếp xúc với đất, còn kém chút là hôn môi thôi. Dật Thanh Trí ăn đau kêu một tiếng khiến Huyền Nghị thấy được bộ dạng hắn chật vật ngã sấp xuống mà kinh ngạc không ngớt, Dật Thanh Trí trên mặt lúc xanh lúc trắng, lập tức đứng dậy, xoa xoa cái mông, vẫy tay với Huyền Nghị.

Huyền Nghị chỉ vào Dật Thanh Trí cười điên cuồng không ngừng.

Huyền Ngôn Nặc hiếu kỳ đi ra nhìn, chỉ là thấy Dật Thanh Trí sắc mặt không tốt đang trừng mắt nhìn Dật Thanh Thích, hai tay đang cật lực xoa xoa mông, mà vẻ mặt Dật Thanh Thích thì lại đắc ý dào dạt, khiêu khích nhìn Dật Thanh Trí. Huyền Ngôn Nặc không khỏi hỏi: “Phụ thân, làm sao vậy?”

“A?” Huyền Nghị miễn cưỡng ổn định lại tâm trạng của bản thân, nói với Huyền Ngôn Nặc, “Vậy… bộ dạng của Dật Thanh Trí vừa rồi cùng Dật Thanh Thích giống nhau như đúc đó, tiểu Nặc, có thể tưởng tượng không?”

Dật Thanh Thích.

Huyền Ngôn Nặc nhìn thoáng qua về hướng Dật Thanh Thích, đúng lúc Dật Thanh Thích cũng nhìn về phía y, y liền làm mặt quỷ với hắn, nói với Huyền Nghị: “Phụ thân, này có cái gì buồn cười chứ?”

“Ôi chao? Không buồn cười sao?”

“Không buồn cười.” Huyền Ngôn Nặc nói xong từng câu từng chữ liền lôi kéo Huyền Nghị đi vào gian phòng, đóng cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.