Người Tình

Chương 4




『 thế giới 』 Bạch Y Chiến Sĩ: Cạo lông a, Dịch Thủy Thanh Hàn một người đấu năm, người bị giết đến độ cầu xin tha thứ...

『 thế giới 』 Khán, Hữu Hôi Ky: Bang phái ân oán, Bang phái ân oán, chúng ta không cần xen vào.

『 thế giới 』 Nhất Đóa Kiều Hoa: tối nay hai phu thê này cũng ăn hỏa dược, không có chuyện gì đừng đi chọc bọn hắn.

『 thế giới 』 Hỏa Tinh Nhân: Địa Cầu thật đáng sợ, ta vẫn là trở lại hỏa tinh thôi….!

Nhìn những người khác lên tiếng trên kênh thế giới, Lâu Đồng Đồng trong lòng rất buồn phiền, nàng mở kênh phu thê, một chữ cũng đánh không ra. Rốt cuộc là vấn đề giữa bọn họ là bởi vì Giang Đình xen vào? Lâu Đồng Đồng kỳ thực cũng không phải là không tin hắn, nhưng trong lòng vẫn là buồn bực khó chịu.

Bởi vì quá để ý hắn, cho nên mới không dám hỏi, không dám nghe đáp án.

Lục Đồng triệu hồi Kỳ Lân thú, để hài tử theo phía sau, rốt cuộc cũng lắc lư đi xem cha của hài tử giết người ở chỗ nào.

Dịch Thủy Thanh Hàn cầm lấy một thanh quang hiệu vũ khí, mặt mày lạnh tanh, đứng ở chính giữa hỏi: “Tiếp tục giết?”

Hắc Báo: “Mẹ kiếp, chờ đại ca của ta, chém cho ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!”

Dịch Thủy Thanh Hàn: “Hắn ở đâu?”

Hắc Báo: “Lập tức sẽ tới! Hừ hừ!”

Lục Đồng trốn trong đám người, đang nhìn phu quân mình, vô cùng 囧 囧. Chuyện tình trong hiện thực, ở trong trò chơi có thể nói rõ ràng được sao? Thế nhưng vẫn muốn giáp mặt hỏi hắn, vừa rồi Lâu Đồng Đồng còn không có cái dũng khí này.

Trong lòng có bức tường chắn rất khó chịu, chỉ cần hắn nói cùng Giang Đình không có gì, Lâu Đồng Đồng nghĩ mình nhất định sẽ lập tức chạy vội tới trong lòng ngực của hắn đi.

Bình thường cũng không ồn ào gây mâu thuẫn cùng hắn, bây giờ nàng không biết tháo gỡ vướng mắc thế nào. Nếu tình cảm chỉ đơn giản như là hoàn thành một cái phó bản nho nhỏ, nàng cũng không cần 囧 囧 như thế.

Cuối cùng Hà Xử Bất Thính Phong không tới, nhưng Tư Thất Thất lại tới, nàng ngồi trên một con thú cưỡi rất chi là phong cách, ở bên cạnh Hắc Báo dừng lại.

Hắc Báo: “Đại tẩu!”

Tư Thất Thất: “Đã nói rồi, ta không còn là đại tẩu của ngươi. Ta là tới xem náo nhiệt.”

Chung quanh ầm ầm một mảnh, các nam ngoạn gia nhân cơ hội nói tiếng đùa giỡn trêu ghẹo Tư Thất Thất.

Thương nhân bắt đầu ở khu phụ cận bày bán, bát quái quần chúng vẫn chưa rời đi, Lâu Đồng Đồng rất muốn gửi thư cho Văn Hàn, muốn nói chuyện với hắn, nhưng lại không biết nói cái gì. Thói quen mỗi lần vào trò chơi là xem hắn có online hay không, gửi thư cho hắn, có đôi khi chỉ là một biểu tượng nét mặt, nói cho hắn biết mình cũng online, chờ hai người cùng rảnh rỗi, liền cùng đi hạ phó bản, làm nhiệm vụ phu thê, mang theo hài tử đi dạo ngắm phong cảnh. Ở cuộc sống kết hôn trong trò chơi, cùng trước kia là không đồng dạng như vậy, Lâu Đồng Đồng dường như đã quên mất ban đầu mình như thế nào một người xông pha giang hồ.

Lâu Đồng Đồng nhớ tới Giang Đình nói yêu hắn, cười chết người, nàng Lâu Đồng Đồng chẳng lẽ không yêu hắn sao?

Cùng nàng đoạt nam nhân, cũng không nhìn lại xem có đủ tư cách hay không.

Dịch Thủy Thanh Hàn đợi 5 phút đồng hồ, Hà Xử Bất Thính Phong vẫn không tới, Hắc Báo không còn mặt mũi nào, trốn logout. Chung quanh ngoạn gia ồn ào: “Dựa vào, đi thôi, không có trò hay để nhìn.”

Lục Đồng mang theo nhi tử đi ra khỏi đám đông, đợi bị hắn phát hiện.

Dịch Thủy Thanh Hàn nhìn thấy nàng, rất cao hứng, làm động tác đứng sững trong chốc lát.

『 phu thê 』 Dịch Thủy Thanh Hàn: “Lâu Đồng Đồng!”

『 phu thê 』 Lục Đồng: “?”

『 phu thê 』 Dịch Thủy Thanh Hàn: ” Máy vi tính của em vẫn còn ở nhà anh.”

『 phu thê 』 Lục Đồng: “Hôm nào anh đưa tới đây cho em?”

『 phu thê 』 Dịch Thủy Thanh Hàn: “Bây giờ anh đưa qua luôn, ngày mai anh phải cùng giáo sư đi học ngoại khóa, không ở thành phố M.”

Lâu Đồng Đồng sửng sốt, không nghe hắn nói qua a, hắn tại sao lại muốn rời khỏi thành phố M.

『 phu thê 』 Dịch Thủy Thanh Hàn: “Anh bây giờ lái xe đi qua, em mở điện thoại di động đi, anh đến nơi sẽ gọi cho em.”

Lâu Đồng Đồng do dự một chút, nàng không thể nào luôn dùng máy vi tính của Tiểu Vũ, không có máy vi tính nàng không thể chơi trò chơi, không thể chơi trò chơi liền mất đi niềm vui thú cuộc sống. Kết luận, phải đem máy vi tính về.

『 phu thê 』 Lục Đồng: “Ách, Được.”

Văn Hàn lái xe đến cổng trường đại học M đã hơn 12 đêm, Lâu Đồng Đồng thấy màn hình điện thoại di động sáng lên, cũng không nhận điện thoại của hắn, liền trực tiếp thay đổi y phục đi giầy xuống lầu.

Sau 12 giờ buổi tối xe không được phép đi vào trường học, Văn Hàn liền ở cổng trường chờ nàng, suy nghĩ xem tối nay nàng rốt cuộc làm sao vậy, chẳng lẽ là Giang Đình nói với nàng cái gì đó?

Ngô, hắn hoàn toàn chưa từng cùng Giang Đình có tiếp xúc thân mật, trước kia là bởi vì công việc phải gặp mặt. Buổi sáng hôm đó Giang Đình đến nhà quả thật làm cho hắn vô cùng kinh ngạc, hắn cho rằng mình đã tỏ thái độ làm cho đối phương hiểu rõ.

Lâu Đồng Đồng biết hắn không thể lái xe đi vào, chạy thẳng tới cổng.

Rất nhiều quán nhỏ bên cạnh cổng trường đã đóng cửa, đèn đường sáng ngời, Văn Hàn ngồi ở trong xe chờ đợi. Lâu Đồng Đồng gõ cửa sổ xe hắn, nói: “Máy vi tính.”

Văn Hàn chỉ chỉ chỗ ngồi phía sau, nói: “Ở phía sau, em tự lên lấy đi.”

Lâu Đồng Đồng kéo cửa xe ngồi vào trong, tìm hồi lâu không phát hiện laptop mình yêu mến. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là “bị gạt?” Nàng lập tức muốn trèo xuống xe, nhưng vẫn chậm một chút, Văn Hàn chen vào đem cửa xe khóa lại.

Lâu Đồng Đồng phẫn nộ, quay đầu, lưu cho hắn đối diện với cái gáy.

Văn Hàn đem đầu của nàng xoay lại, nói: “Vợ yêu, lúc này em tức giận có phải hay không quá vô lý? Cho anh biết nguyên nhân đi.”

Lâu Đồng Đồng trợn mắt nhìn hắn vài lần, tàn bạo nói: “Kỳ thực anh thích chính là Giang Đình cái loại sóng thần này sao?”

Quả thật là Giang Đình a. Văn Hàn đưa mặt sát lại người nàng, muốn hôn một cái, đáng tiếc bị nàng trốn rớt.

“Lời nói của cô ta em cũng dám tin, em biết rất rõ cô ta? Anh luôn chỉ thích em như vậy, anh chưa từng nói với em như thế sao? Cùng nhau chơi trò chơi, vừa biết điều lại thỉnh thoảng bốc đồng, lúc hung hăng sẽ rất đáng yêu. Quan trọng nhất là từ lâu anh đã để ý đến em, đáng tiếc khi đó tuổi còn nhỏ, không có ý niệm như bây giờ trong đầu. Ngô, chính là lấy về nhà, cùng nhau chơi đùa võng du, cùng nhau thực hiện cái ý niệm trong đầu này.”

Lâu Đồng Đồng suy nghĩ một chút, đột nhiên đẩy tay của hắn ra, đem hắn áp đảo ngồi ghế, bắt đầu xé rách y phục của hắn...

“Vợ yêu, chúng ta bây giờ là ở bên ngoài, làm sao em đột nhiên nhiệt tình như vậy, vi phu không thể thích ứng...”

Lâu Đồng Đồng bỗng nhiên cứng đờ, thu tay lại.

Nàng là bị lời nói của Giang Đình làm cho kích thích, hít sâu, cuộc sống vẫn tươi đẹp như thế, vọng động là không tốt không tốt.

Văn Hàn sửa sang lại y phục, nâng mặt của nàng mãnh liệt hôn xuống, vừa hôn vừa nói: “Không tức giận? Em bình thường rất thông minh a, thế nào bây giờ Giang Đình nói linh tinh gì đó em lại tin. Được rồi, chúng ta về nhà chơi trò chơi đi. Lần sau không cho phép không tiếp điện thoại của anh, anh sẽ rất lo lắng, tâm tình sẽ rất không tốt. “

Lâu Đồng Đồng yên lặng gật đầu.

Về sau Lâu Đồng Đồng cũng không gặp lại Giang Đình, nghe Tô Thanh Thanh nói Giang Đình xảy ra chút chuyện, không đi học nữa. Giang Đình hình như mang thai, làm gái bao của một ông chủ lớn. Lâu Đồng Đồng cảm thấy thế giới thật huyễn hoặc, luôn miệng nói yêu bạn trai của mình, thế nào lại chịu để người ta bao nuôi. Về sau Lâu Đồng Đồng mới biết được, gia cảnh nhà Giang Đình không tốt, em trai của nàng bị ung thư, Giang Đình rất cần tiền.

Lâu Đồng Đồng nghĩ, Giang Đình chẳng qua chỉ là một mắt xích nhỏ trong kiếp sống tình cảm của nàng, có thể không bao lâu nữa sẽ bị nàng quên mất. Bất kể sau này lại xuất hiện bao nhiêu Giang Đình, nàng cũng nên bình tĩnh đối mặt.

Bất kể là ở thế giới giả thuyết trò chơi hay là thế giới trong thực tế, nàng cũng muốn cùng hắn vững bước bên nhau.

Lâu Đồng Đồng ở nhà Văn Hàn nửa tháng, trở lại ký túc xá.

Trong nửa tháng Mạc Yến Yến đổi hai người bạn trai, có một sư huynh năm thứ tư cũng theo đuổi Tiểu Vũ, Tiểu Vũ dường như đối với hắn không có cảm tình gì, vẫn tránh né hắn.

Lâu Đồng Đồng đâm đâm Tiểu Vũ đầu, nói: “Thật không có ý định gặp mặt phát triển tình cảm sao?”

Tiểu Vũ gõ bàn phím, đang chơi trò chơi, thờ ơ nói: “Ta đã nghĩ thông suốt, chờ sau này tốt nghiệp ổn định lại sẽ tìm bạn trai, ta bây giờ không nói những thứ này, chơi trò chơi thật tốt, sung sướng mấy năm nữa.”

Lâu Đồng Đồng nhìn vào màn hình trò chơi một cái, nói: “Ngươi là vú em, không nên hướng phía trước đánh, phải nhớ kỹ chiếu cố vạch máu của đồng đội.”

Ngón tay Tiểu Vũ dừng một chút, để Băng Thượng Vũ lui về phía sau. Nàng nói: “Lại nói cái này, ngươi chơi võng du đã bao nhiêu năm?”

Lâu Đồng Đồng nhớ lại một chút, buồn bã: “Đại khái là từ tiểu học đã bắt đầu, khi đó đi theo ca ca chơi, năm đó võng du cũng không hay như bây giờ, không có kết hôn, hệ thống kết bái, nói chung rất không thú vị. Khi đó cha mẹ bận rộn việc buôn bán, không có thời gian trông nom ta cùng ca ca, ca ca trầm mê võng lạc không đường về, nhưng thành tích học tập của hắn vẫn rất tốt. Còn ta a, vẫn là ảnh hưởng của ca ca bắt đầu chơi võng du, bây giờ ngẫm lại, ta đã chơi nhiều năm như vậy.”

Tiểu Vũ thổn thức: ” Hai anh em các ngươi không đi trên con đường phạm tội, thật là hiếm thấy. Ngươi thậm chí bây giờ mới là lần đầu tiên ở trong trò chơi kết hôn, cũng thật là đóa hoa tuyệt thế.”

Lâu Đồng Đồng cười lên: “Bởi vì anh ta không để cho ta ở trong trò chơi kết hôn, chính hắn cũng chưa bao giờ kết hôn, hình như trước kia trong trò chơi huynh đệ của hắn bị lão bà lừa gạt rất nhiều tiền, cho nên hắn cảm thấy trong trò chơi quá nhiều tên lừa gạt, hắn sợ ta nhẹ dạ.”

Tiểu Vũ nói: “Vậy Lâu Thượng thế nào lại cho ngươi cùng Dịch Thủy Thanh Hàn kết hôn?”

Lâu Đồng Đồng nói: “Ách, hình như là sư phụ cùng anh trai ta thẳng thắn nói hắn chính là Văn Hàn, bọn họ biết nhau từ thời học trung học. Về sau Văn Hàn đưa cho anh ta một bản CD võng du tuyệt thế không còn xuất bản nữa để anh trai ta không nhúng tay vào chuyện của hắn, anh trai ta cũng rất vô sỉ đáp ứng.”

Tiểu Vũ: “...”

Lâu Đồng Đồng nhìn móng tay của mình lầm bầm lầu bầu: “Dường như móng tay của ta lại dài quá, cắt bỏ móng tay cắt bỏ móng tay.”

Tiểu Vũ nhìn máy vi tính màn không quay đầu, nói: “Để dài đi a? Đồng Đồng a, ngươi sơn móng tay màu đỏ tươi, sẽ rất quyến rũ.”

Lâu Đồng Đồng nói: “Văn Hàn không thích ta để móng tay dài, ta cũng không thích, chơi trò chơi không có phương tiện.”

Tiểu Vũ nói: “Được rồi, kỳ thực ta là muốn nói ngươi sơn móng tay màu đỏ, mặc váy ngắn đứng bên cạnh hắn, rất có tướng nhị nãi, Văn Hàn có nói hay không nói ngươi có cặp chân rất đẹp?”

Lâu Đồng Đồng bộ dạng tức giận: “Ngươi mới giống nhị nãi. Ngươi còn không kém a, từ năm thứ nhất đã có bao nhiêu nam sinh theo đuổi ngươi?”

Tiểu Vũ cười đùa: “Nếu không phải ngươi quá trạch, người đuổi theo ngươi nhất định cũng không ít.”

Lâu Đồng Đồng nói: “Cút.”

Tiểu Vũ nói: “Cắt, ta còn không hiểu ngươi sao, ngươi thích Văn Hàn như vậy, biết chơi võng du, thao tác tốt, khắp mọi mặt có thể so sánh với anh trai ngươi, ngươi mới có thể để mắt. Bất quá có một anh trai quá ưu tú cũng là một loại bi ai, tìm đối tượng tương đối khó khăn, mọi việc đều nhịn không được sẽ so sánh đối tượng với anh trai của mình.”

Lâu Đồng Đồng liếc về màn hình trò chơi, hảo tâm nhắc nhở: “Tiểu Vũ, đội trưởng của ngươi kêu ngươi phòng thủ, ngươi sắp chết.”

Tiểu Vũ: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.