Người Tình

Chương 22




Tỉnh Hội, trong khu vườn ở Thuý Vi Sơn Trang.

Chu Lâm Nhã ngồi trên một chiếc ghế mây, trên chiếc kỷ trà bằng trúc trước mặt sủi bọt một tầng trà nóng, trà là tim sen thượng phẩm, cũng ngon lắm, ngon đến một hai lá trà cũng đủ bằng tiền sinh hoạt của một hộ gia đình thường thường bậc trung. Hương trà lượn lờ quẩn quanh, bồng bềnh chập chờn. Trên đầu gối của cô đặt một bức thư để mở, tầm mắt lại dừng ở chén trà trên kỷ trà, thần sắc có chút hoảng hốt.

- Đại tiểu thư, việc cô dặn dò đã làm xong rồi.

- Ừ.

Chu Lâm Nhã dường như có chút không an lòng, thuận tay cầm lấy điện thoại, nghĩ ngợi lại buông xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút mất mát.

- Bên phía Sở Ly Hoả đã nói rồi, Phong Đao nếu như đã tự đoạn cánh tay phải cũng sẽ không truy cứu nữa. Sau này nếu như là phát hiện làm điều ác lần nữa tất nhiên nghiêm trị không tha, quyết định của Chấp Pháp giả, cho dù là chúng ta cũng không cách thay đổi.

- Ừ!

- Còn có chính là, ngài sai tôi chú ý Lý gia ở thành phố Đông Đỉnh, tôi đã góp nhặt toàn bộ tư liệu, ngài muốn xem qua một chút hay không?

Khom người đứng ở trước mặt Chu Lâm Nhã là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, nét mặt của anh ta vô cùng cung kính, ánh mắt luôn nhìn mặt đất, trong tay của anh ta cầm một xấp tài liệu rất dày, rõ ràng từng cọng cây ngọn cỏ của Lý gia cũng điều tra không có bỏ qua.

- Nghe nói đã lôi Trác gia vào theo rồi?

Cô không có trả lời, mà là hỏi vấn đề khác. Thực ra gia tộc như Lý gia ở Đông Đỉnh này, vẫn thật đúng là không nhìn vào trong mắt của cô. Nếu không có liên quan đến hắn, cô làm sao có thể chú ý đối với một gia tộc địa phương như vậy.

Chu Lâm Nhã nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hương trà xông vào mũi.

- Đúng rồi, Lâm Cường kia…

Nhắc đến cái tên này, người trung nhiên ngưng một chút. Anh ta len lén quan sát thoáng qua thần sắc đại tiểu thư, sau khi nhìn thấy cô dường như không có biến động gì lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra tiếp tục nói:
- Không đơn giản!

Chu Lâm Nhã trong lòng cười khẽ, đương nhiên không đơn giản, nếu là đơn giản lại làm sao sẽ khiến cho mình nóng ruột nóng gan?

Trên mặt của cô nổi hẳn lên một vệt đỏ ửng, diễm lệ như hoa đào, rung động lòng người.

- Lý gia ở trước mặt Trác gia, hoàn toàn không đáng để nhắc tới, đại tiểu thư không cần phải lo lắng Lâm Cường. Có người Trác gia chống lưng, đừng nói một tên tiểu tử đời thứ ba Lý gia, cho dù là lão già gia chủ của Lý gia cũng không phải nể mặt. Người thanh niên đời thứ ba Lý gia tên gọi Lý Bát Nhất kia, quả thật quá cuồng vọng rồi. Cho hắn chút giáo huấn, cho hắn biết rõ cân lượng của mình cũng tốt.

Người trung niên nói.

- Nghe nói Trác Thanh Chiến muốn đi Đông Đỉnh phải không?

Chu Lâm Nhã cúi đầu uống trà, sau khi che giấu đi lửa nóng trên mặt của mình hỏi rõ ràng nhẹ nhàng, dường như không có ai liên quan đến mình.

- Chỉ là tin đồn, vẫn chưa có chứng thực.

- Nghĩ cách, nói cho Trác Thanh Chiến biết không nên đi Đông Đỉnh.

Chu Lâm Nhã nói.

- Tại sao?

Sau khi hỏi người trung niên kinh ngạc một chút, anh ta ý thức được sự thất thố của mình. Mặc kệ đại tiểu thư ra quyết định gì, cũng không phải điều mình có thể chất vấn.

- Ha ha, bởi vì hắn cần tôi luyện.

Chu Lâm Nhã nói ra, không có một chút biến động tâm tình.

- Ý của ngài là?

- Lâm Cường bây giờ cần một đối thủ, với thực lực tự thân bây giờ của hắn, còn có sức mạnh ở sau lưng hắn, hẳn cũng coi như là kỳ phùng địch thủ của tên Lý Nhất kia. Ừ, không đúng, Lâm Cường hẳn là cao hơn một bậc, dù sao thực lực tự thân của hắn chính là một bảo đảm. Một đối thủ đồng cấp nhưng không dễ tìm, so tài cùng đối thủ như vậy mới có thể khiến hắn lớn mau hơn. Hắn chuẩn bị thực lực, nhưng lại vẫn chưa thể phát huy hoàn toàn ra ưu thế của mình, đây không phải điều người khác nói cho hắn biết làm như thế nào hắn có thể nắm giữ, hắn cần phải tự mình nhận thức.

Chu Lâm Nhã đặt bức thư trên đầu gối lên kỷ trà, đứng lên đến bên ban công nhìn xem mặt trời lặn. Người trung niên ngẩng đầu nhìn bóng lưng của cô, liếc nhìn đường cong lả lướt nhưng không dám khinh nhờn.

- Chỉ có dựa vào chính mình, mới có thể lớn dần lên. Trốn dưới đôi cánh của người khác mặc dù an ổn, nhưng chỉ có thể mãi mãi là đứa bé chưa trưởng thành.

Người trung niên chỉ liếc nhìn cúi thấp đầu, trong lòng không có bất kỳ tạp niệm nào. Bóng lưng của Chu Lâm Nhã gần như hoàn mỹ, cái cổ thon dài trắng nõn, lưng eo thẳng thóm còn có váy dài xíu xiu chập chờn dưới bờ eo, có thể khiến cho tâm thần bất kỳ người đàn ông nào ảnh hưởng. Anh ta gần như là nhìn xem Chu Lâm Nhã lớn lên, ở trong lòng của anh ta, Chu Lâm Nhã vẫn là tiểu nha đầu đuổi theo sau mông anh ta đòi ăn kẹo, điều anh ta cho cô, vĩnh viễn chỉ có yêu thương.

Từ một tiểu nha đầu lòng thòng nước mũi lớn lên là một người con gái gần như hoàn mỹ, quá trình này anh ta luôn tận mắt thấy, hơn nữa cảm giác vui mừng sau sắc.

- Không thông qua tôi luyện, sẽ không lớn lên được hẳn hoi, hắn bây giờ thực lực tự thân đã không coi là thấp, khiếm khuyết chỉ là kinh nghiệm. Ta nghĩ, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Lý Bát Nhất kiên trì không được bao nhiêu thời gian nữa, một tên tự cao tự đại mà thôi, ếch ngồi đáy giếng, không thành được đại khí.

- Đại tiểu thư, Trác Thanh Chiến chỗ kia tôi tận sức lực, ngài cũng biết rõ tính tình người kia, quả thật không tốt.

- Ừ, ta biết rõ, cái tên kia… Coi như, tuỳ hắn đi, không chắc là một chuyện xấu.

- Hiểu rõ, đại tiểu thư tôi lui xuống trước, có tình hình gì tôi lại đến nói cho ngài biết nữa.

- Trần thúc thúc, cám ơn.

- Đại tiểu thư ngài quá khách khí, đây đều là việc trong bổn phận của tôi.

- Trần thúc thúc tạm biệt.

- Đại tiểu thư tạm biệt.

Mắt đưa tiễn người trung niên đi xuống lầu, thân hình của anh ta cũng không cứng cáp to lớn, còn có lưng còng không tương xứng với tuổi tác. Bóng lưng anh ta xuống lầu khiến người ta lo lắng, Chu Lâm Nhã cảm thấy Chu gia thiếu nợ anh ta, thiếu nợ vô cùng nhiều. Bóng lưng anh ta hơi còng xuống ở trong mắt Chu Lâm Nhã lại giống như một triền núi nguy nga.

- Cường Tử, cố gắng lên nha, tôi chờ cậu!

Chu Lâm Nhã thì thào tự nói với mình, trong ánh mắt có một tầng hơi nước hiện rõ.


Biệt thự Ly Hồ, trong phòng của Tiêu Lôi.

Tiêu Lôi:
- Nếu như sự tình đã kết thúc rồi, ta hy vọng các ngươi công bố ra ngoài, an toàn của Cường Tử như vậy cũng sẽ có đảm bảo! Cường Tử dưới tình hình không biết rõ làm kẻ chết thay gần một năm, bây giờ cũng nên giải thoát rồi nhỉ!

Một người đàn ông tay chân khéo léo mặc vét đen tuỳ ý ngồi ở trên ghế salon, cười ôn hoà.

- Tiêu Lôi, đừng xúc động như vậy, Cường Tử không phải rất tốt sao?

- Rất tốt? Trong khoảng thời gian này nó trải qua nhưng ngày chưa bao giờ gặp qua! Bị người ta tấn công không giải thích được, gần như chết cũng không biết bởi vì sao! Cường Tử chưa hề hỏi qua tôi, nó càng không hỏi, trong lòng tôi càng cảm thấy áy náy, tôi thiếu nợ nó! Các anh, các anh cũng thiếu nợ nó! Nói rộng hơn, đất nước này thiếu nợ nó!

- Anh yên tâm đi, chúng tôi đã xin xỏ qua với cấp trên rồi, sau này sẽ có một cả một tổ đặc công phụ trách an toàn của nó, cũng sẽ không xảy ra những việc bất ngờ trước kia nữa, tôi bảo đảm!

- Có ý gì? Các anh còn muốn để cho Cường Tử tiếp tục làm kẻ chết thay?

Tiêu Lôi rất kích động, lồng ngực của ông ta phập phồng không ngừng, rõ ràng đang kìm nén cơn tức giận cực đại. Nếu như nói kẻ chết thay đó là bản thân đến làm, ông ta cũng sẽ không phản ứng cảm xúc lớn như vậy, dù sao bản thân tiếp xúc đến mức độ đã khiến cho ông thân không làm chủ mình. Mà Cường Tử không giống như vậy, hắn hoàn toàn không biết gì cả, hắn vẫn là một đứa bé!

- Tiêu Lôi, anh hẳn là hiểu rõ, bây giờ người kia tuy rằng nhận được nhiều thành công hơn, nhưng chỗ người đó ẩn chứa giá trị rất lớn chúng ta vẫn chưa có hoàn toàn mở mang ra ngoài, hắn quan trọng đến cỡ nào anh hẳn biết rõ, đây không phải việc của một người hai người, cũng không phải việc một xí nghiệp một thành phố, mà là việc lớn của quốc gia! Ở trước mặt lợi ích quốc gia, bất kỳ kẻ nào đều phải sẵn sàng chuẩn bị hy sinh! Anh không ngoại lệ, tôi không ngoại lệ, Cường Tử cũng không ngoại lệ!

- Tôi không đồng ý! Cường Tử căn bản chính là người vô tội!

- Ai không vô tội?

Người đàn ông mặc vét đen đứng lên, ông ta vỗ bờ vai Tiêu Lôi, châm một điếu thuốc ra sức hút một hơi. Ông ta nhìn ngoài cửa sổ, trên đường phố xa xa người đến kẻ đi, thật là đông đúc.

- Người kia chẳng lẽ không phải người vô tội? Năng lực của hắn là thứ mỗi người đều tha thiết mơ ước, nhưng mang đến cho hắn cái gì? Là tiền tài mỹ nữ hay là quyền lợi tài phú? Cũng không phải! Tai hoạ! Nhưng hắn từng có oán hận qua chưa? Bảy năm trước hắn một mình tha hương nơi nước lạ, dùng thời gian bảy năm mới có được một tất cả tư liệu quý giá nhất, khó khăn nguy hiểm trong lúc đó gặp phải bao nhiêu? Bảy năm a, bảy năm trước hắn còn là đứa bé chưa đến mười tuổi. Điều hắn phải trả giá, chẳng lẽ không phải càng nhiều sao?

Rõ ràng, người đàn ông mặc vét đen cũng có chút kích động, lời nói của Tiêu Lôi xúc động dây tơ lòng của ông ta.

- Mỗi người đều lựa chọn quyền lợi phương thức cuộc sống của mình, nhưng lại có mấy người chân chính có thể trải qua những ngày thoải mái? Cuộc đời việc không như ý có đến tám chín phần mười, đây là đạo lý đời đời không thay đổi! Khó khăn Cường Tử bây giờ đối mặt không nhiểu, nhưng so với người kia mà nói, hắn đã rất hạnh phúc rồi! Có rất nhiều người quan tâm và bảo vệ, thậm chí còn có sự chú ý của cả nước, đây đã là cách biệt một trời một vực rồi!

Tiêu Lôi không nói lời nào, ông liếc nhìn người đàn ông trước mặt mánh khoé thông thiên này, lòng có chỗ xúc động.

- Tiêu Lôi, yên tâm đi, có người Lân Tổ che chở Cường Tử, sau này cũng sẽ không xảy ra nguy hiểm như trước đây nữa. Tìn tưởng tôi một lần, cho tôi một chút thời gian nữa, chờ chúng tôi giải mã tin tức người kia ngàn cay vạn đắng đưa đến, sẽ trả lại cuộc sống bình thường cho Cường Tử.

- Bao lâu?

Tiêu Lôi hít vào trong phổi một ngụm thuốc lá cuối cùng, giơ mắt nhìn người đàn ông trước mặt hỏi.

- Sẽ không lâu lắm, đầu óc của hắn chịu phải sự hư hại rất nghiêm trọng, bây giờ người rất nhiều nghành đang phối hợp toàn lực trị liệu, đã có đột phá rất lớn, tin rằng không lâu hắn đã có thể khôi phục lại.

- Ừ, vừa nãy anh nói Lân Tổ là làm thế nào?

Tiêu Lôi hỏi.

- Ha ha, Lân Tổ a! Đây là chiếu cố lớn lắm, anh phải biết rõ, dù là lãnh đạo cấp bậc phó thủ tướng, cũng không có đãi ngộ cỡ này! Anh phải biết rõ, Lân Tổ nhưng chỉ tồn tại đứng sau Long Tổ!

Long Tổ, Tiêu Lôi từng nghe nói qua trong nhạt nhoà, đó là tồn tại thần bí đặc biệt bảo vệ nhân vật số một, đặc công cấp cao nhất trong cả nước. Mà Lân Tổ nếu như chỉ đứng sau Long Tổ, nghĩ đến cũng đủ khủng bố rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.