Người Tình

Chương 21




Toà nhà Đông Đỉnh Quốc Tế, Văn Phòng Trinh Thám Chung Cực.

Bốp!

Một chiếc chén trà sứ Thanh Hoa tinh mỹ bị ném thành phấn vụn, mảnh vụn văng tung toé khắp mọi nơi. Dù rằng cái chén trà sứ Thanh Hoa này chẳng qua là chế phẩm hiện đại, nhưng là tác phẩm của đại tông sư gốm sứ Cảnh Đức Trấn, mặc dù không phải giá trị liên thành nhưng cũng có thể dễ dàng đổi lấy một chiếc xe hơi loại nhỏ. Loại chén trà này chỉ sản xuất một bộ cũng chỉ có năm cái, sau khi ném một cái bốn cái chén khác đã không còn đáng giá như thế nữa. Nhưng nếu như ném vỡ ba cái, nói không chừng chắc chắn năm sau sẽ trở thành vật báu vô giá.

- Tra tới tra lui, bọn mày tra ra cho tao kết quả như vậy hả?

Trịnh Kiến Huy đứng ở phía sau bàn ông chủ rộng lớn của mình, vung một xấp tài liệu vào mặt một gã đàn ông trung niên đứng ở trước mặt, sau đó tiện tay ném chén trà trong tay ra ngoài.

Sứ Thanh Hoa vỡ vụn, cả đất bi thương.

- Ông chủ, có thể tra được đều tra cả rồi, thật sự không nghĩ được có chỗ nào trêu vào Trác gia. Ngài đã biết, Trác gia… không thể trêu vào a!

- Con mẹ mày, thối tha!

Trịnh Kiến Huy quơ lấy điện thoại trên bàn đập tới, gã đàn ông kia do dự một chút, không dám trốn tránh. Điện thoại nện ngay giữa trán của anh ta, lực ném cực mạnh làm anh ta lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ. Máu mũi từng giọt chảy ra, theo gương mặt của anh ta chảy dài một đường xuống dưới cằm, nhuộm đỏ áo sơ mi trắng của anh ta.

Anh ta không có chùi, để máu chảy ròng.

- Ông chủ, ngài bớt giận, chuyện bây giờ phát triển thành như vậy đã vượt ra khỏi năng lực ứng phó của chúng ta rồi, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên dừng tay thôi.

Người trung niên nhíu mày, dòng máu nhỏ vào trong mắt, tầm mắt không thấy rõ. Nhìn Trịnh Kiến Huy cũng trở thành màu đỏ, hết sức dữ tợn. Anh ta biết mình nói thêm gì đi nữa, chỉ sợ Trịnh Kiến Huy phải giết người. Tính tình Trịnh lão hổ người cả văn phòng đều biết rõ lòng dạ, nhìn chỗ tốt không nhìn chỗ xấu, không cho phép có người chất vấn nghi ngờ uy tín của ông ta.

Nhưng, anh ta cần phải nói, sự tình bây giờ phát triển vượt ra ngoài dự đoán quá nhiều, đừng nó là văn phòng trinh thám Chung Cực, cho dù là chủ tịch đứng sau lưng ông chủ đứng ra, chỉ sợ cũng sẽ nghĩ lại.

Trác gia, một tên Trác Thanh Đế đã khó giải quyết, huống chi gã anh trai của hắn tiếng tăm lẫy lừng ở phương bắc, như diều hâu chiến đấu trên trời cao, thế không thể đỡ, đúng lúc đang như mặt trời buổi ban trưa, ai dám đắc tội? Chớ nói đến cái văn phòng trinh thánh nhỏ nhoi, cho dù ông trùm xã hội đen Đông Bắc Hách Liên Xuân Mộ cũng phải nhường y ba phần.

Hách Liên Xuân Mộ là ai?

Bạo chúa cả ba tỉnh phía đông! Nhân vật giậm chân một cái Tùng Hoa Giang, Hắc Long Giang đều sẽ cùng khô cạn.

Sở dĩ xã hội đen Liên Bang Nga mấy năm trước hành sự trở nên ngang ngược hơn, cũng không dám khinh dễ xâm nhập một bước ba tỉnh Đông Bắc, cũng là bởi vì có một người tên gọi Hách Liên vương gia là giang hồ mãng phu sơn dã được tôn xưng là một người giữ quan ải vạn người không thể mở.

Hách Liên Xuân Mộ, đại nhân vật chân chính, một tay che trời. Mà người trẻ tuổi gọi là Trác Thanh Chiến kia, là người gần mười năm trở lại đây ở trước mặt Hách Liên vương gia vẫn có thể nói cười không rơi vào thế hạ phong. Hơi thở tà ác trên người Hách Liên vương gia, đủ để doạ một người bình thường quỳ bái, đó là bá khí, sát khí chân chính, để đạt được mong muốn trong lòng tàn sát trăm vạn người cũng sẽ không tiếc!

Mà Trác Thanh Chiến cũng là một tên hậu bối duy nhất được Hách Liên Xuân Mộ không tiếc lời ca ngợi.

Sinh con phải như Trác Thanh Chiến, Hách Liên vương gia từng sau một ly rượu nhạt cảm thán như vậy. Một người khoẻ mạnh uống ba cân Thiêu đao tử mà còn chưa ngã, sau một ly lại có thể nói lời say như thế nào được?

Người trung niên gọi là Lý Mặc, phó quản lý văn phòng trinh thám Chung Cực, cũng là thân tín của Trịnh Kiến Huy, lúc trước khi Trịnh Kiến Huy không ở đây chính anh ta bày kế liên tiếp đánh lén Cường Tử, kế sách bày ra thực ra rất đầy đủ rất kỹ càng, không thể nói hoàn mỹ nhưng cũng coi như tuân theo pháp luật, nhưng kết cục lại khiến người ta không có lời nào để nói.

Lý Thập Chu, Lý thái tử khi làm tình cùng phụ nữ bị người ta bắn một phát súng nồng nặc mùi vị cảnh cáo, nếu như phát súng kia là nhắm vào đầu, ngực, bụng, thậm chí thằng nhỏ của Lý Thập Chu cũng không hề lo lắng trật mục tiêu.

Phản ứng Lý Thập Chu ngay lúc đó là nhảy xuống giường, trước tiên chui vào dưới giường.

Một người tự phong là Thái tử, việc hết sức nhục nhã như vậy nếu như hắn có thể nhịn được, cũng sẽ không tự phong làm Thái tử.

Ở thời Hán có một nước Dạ Lang, không biết Lý thái tử có biết hay không.

Sau khi hắn xác định đối phương cũng không phải muốn mạng của mình, từ dưới giường chui ra, rất tự nhiên một chút cũng cảm thấy lúng túng trong lòng, lúc ấy cũng chưa có cảm thấy giận dữ lắm, sỉ nhục lắm, bởi vì lúc ấy tâm cảnh của hắn rối tinh rối mù! Lặng lẽ không nói gì mặc quần áo vào, trồng vào quần dài, ngoại trừ chui vào gầm giường có chút hổ thẹn, biểu hiện của hắn trấn định tự nhiên.

Hắn cười khẽ ngựa gầy Dương Châu một đêm hai con trên giường dám trả giá một vạn đại dương, thần sắc tự nhiên rời đi.

Hắn đổi phòng, sau khi kéo bức màn lên nhốt mình vào phòng tắm mới phát hiện mình đã mồ hôi đầm đìa! Hắn run run hai tay muốn châm một điếu thuốc, lại đánh không được lửa. Hắn nổi điên đập vỡ cái gương của phòng tắm, mảnh vỡ trong bồn tắm thậm chí mảnh vỡ trên nắm tay của mình, máu chảy ra đông cứng lại hắn mới tỉnh táo lại.

Tử vong cách mình gần như thế, gần trong gang tấc. Nếu như đối phương là muốn giết mình, hắn không chút nghi ngờ mình đã nằm trong vũng máu trở thành một cỗ thi thể lạnh ngắt, còn có đại kế tương lai tiền đồ huy hoàng cũng chỉ vô nghĩa như cức chó!

Rốt cuộc sau khi châm một điếu thuốc Lý Bát Nhất tự gọi Lý Thập Chu, ánh mắt âm lạnh.

Lấy điện thoại di động gọi điện thoại, chỉ nói mười chữ.

- Bây giờ trở về, theo tao một tấc không rời.

Người đầu bên kia điện thoại ôm một cô gái Nhật Bản trong lòng ngực sờ soạng từ trên xuống dưới, sau khi nghe thấy sự lạnh lẽo trong giọng nói của Lý Bát Nhất ngây ra một lúc. Dạ một tiếng liền cúp điện thoại, hắn vỗ cái mông bự của cô gái nhố nhăng trong lòng ngực kia, cười mắng một câu con điếm, lão tử phải quay về tiếp tục làm tay sai, bây giờ nắm lấy thời gian còn có thể năm lần bắn trúng, qua hôm nay muốn để cho lão tử sủng hạnh ngươi cũng không có cơ hội, ta chờ không được nữa, đến đây!

Xoay người đè cô gái yếu ớt không xương mỉm cười dịu dàng dưới cơ thể, hắn một mặt thúc mạnh một mặt cảm thán.

- Con gái Nhật Bản các ngươi thật là tốt a, sai làm cái gì cũng làm thật nghe lời muốn chửi thề, lão tử hôm nay sẽ đại phát thần uy làm một lần một đêm bắn ra bảy lần, nói không chừng sau khi trở về muốn làm như vậy nữa cũng không còn cơ hội. Không phải đến lúc nguy hiểm cận kề, hắn sẽ gọi ta trở về làm kẻ chết thay hay sao?

Cô gái Nhật Bản phía dưới cũng không biết hắn lầm bầm lầu bầu đang nói cái gì, giả bộ ra vẻ như rất hưởng thụ rên rỉ ư ử. Ngược lại khẽ cau chặt lông mày, người đàn ông này thật sự đã là lần thứ năm đính thứ đồ như gốc cây dường như sẽ không bị mềm kia vào trong cơ thể của cô ta, trải qua bốn giờ ma sát còn có sung sướng tí chút nào, đều là khô rất đau đến tê dại.

Lý Thập Chu gọi xong cuộc điện thoại thở phào một hơi, hắn sau khi nghiêm túc suy nghĩ lại một chút rút ra được một cái kết luận, đó chính là bản thân vẫn là nhân từ nương tay, bằng không như thế nào sẽ xuất hiện chuyện bất ngờ như vậy? Quay số điện thoại lần nữa, sai Trần Chí Hưng mang người đến. Hắn sửa sang lại quần áo một chút sau đó tự mình băng bó nắm tay, máu tươi đã đông lại, thản nhiên đi về gian phòng còn vứt lại hai ả phụ nữ sợ điếng người kia.

Lúc trở lại, hắn đã che giấu mình rất tốt. Vầng trán thoải mái thản nhiên như không, dường như chẳng có thứ gì từng phát sinh qua. Khi trở về phòng, hai con ngựa gầy kia đã mặc quần áo vào rồi, dịu dàng ngồi ở trên ghế sa lon, như biết rõ hắn sẽ trở lại ra vẻ rất chỉnh tề, không hề thần sắc sợ hãi bối rối thét lên trước kia nữa, nhìn có vẻ rõ ràng còn phải trấn định hơn so với hắn.

Phần định lực này cả đêm một vạn, cũng đáng giá!

Lý Bát Nhất cầm ra năm xấp tiền lớn mới tinh ném ở trên bàn trà, cười ôn hoà.

- Để cho hai người bị sợ hãi rồi, tiền này cầm đi mua quần áo, coi như ta đền bù tổn thất đối với cả hai.

Cô gái tuổi tác lớn hơn một chút nhìn gương mặt Lý Bát Nhất cười khổ một tiếng, nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn hỏi:
- Tiên sinh, tiền này có thể mua hai cái mạng sao?

Lý Bát Nhất không ngờ được cô gái này thông minh như vậy, trong ánh mắt hắn có cỗ âm lạnh loé lên tức thì.

- Sao muốn nói gì? Cô không biết đây là đang đe doạ tôi sao?

Hắn lấy ra điếu thuốc, cô gái đang nói chuyện kia rất dịu dàng châm thuốc cho hắn.

- Tiên sinh, ngài biết rõ, hai chúng tôi đều là người nói quy tắc, hẳn điều thấy, không nên thấy coi như là bày ra trước mắt chúng tôi cũng nhìn không thấy. Giống như vậy, điều không nên nói chúng tôi cũng sẽ không nói, một chữ cũng sẽ không, chỉ để mục ruỗng ở trong bụng.

Tuổi tác nhỏ hơn một chút, nhìn cũng chẳng qua đứa bé gái mười sáu mười bảy tuổi đôi mắt hồng hồng, cô ta không dám nói lời nào, chỉ là cúi đầu nhìn góc áo của mình, ánh mắt hỗn loạn.

Đúng tuổi thanh xuân, mới vào cấp ba, hôm trước vừa mới hạ quyết tâm lấy tuổi thanh xuân đánh cuộc lần đầu, ngày hôm sau gặp phải loại chuyện này, khiến cô ta làm sao không sợ hãi? Nói thật, cô ta chẳng qua còn là đứa con nít mà thôi. Cô ta có thể coi cái gọi là màng trinh tiết không bằng tờ giấy, cầm lấy vài xấp tiền lớn mới là việc thực tế nhất. Nhưng chuyện đối mặt bây giờ, đã không phải là tách ra hai chân phối hợp với cái mông nhô lên liền có thể giải quyết.

Nếu như có thể giữ được tính mạng, cô ta cảm thấy bản thân có thể sinh con cho người đàn ông này cũng được.

Cuối cùng, Lý Bát Nhất không dám mạo hiểm, hắn giao hai nữ nhân này cho Trần Chí Hưng xử lý, kết cục chỉ có một.

Hắn sợ, thật sự sợ.

Một phát súng kia mặc dù không bắn trúng hắn, cũng đã phá thân vàng của hắn. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, địa vị Lý đại thái tử kia sẽ rớt xuống ngàn trượng!

Trần Chí Hưng bây giờ ngồi ở trên ghế salon của văn phòng Trịnh Kiến Huy, giống như xem kịch nhìn Trịnh Kiến Huy không ngừng phát tiết lửa giận. Trong mắt hắn, Trịnh Kiến Huy tức giận nóng tính như vậy đơn giản là đang diễn trò, biểu diễn sự trung thành, biểu diễn cho mình xem, cũng biểu diễn cho Thái tử gia xem.

Gã thật sự cảm thấy đáng thương thay cho Lý Mặc, bán mạng cho loại bại hoại như Trịnh Kiến Huy này, không đáng.

Rốt cuộc, sau khi nhìn thấy ánh mắt Trịnh Kiến Huy nhìn thoáng qua mình như có như không, Trần Chí Hưng cười đứng lên khỏi ghế salon, lấy ra khăn tay đưa cho Lý Mặc cười nói:
- Bỏ đi Trịnh ca, chuyện này không trách Lý Mặc.

Làm người hoà giải, ai không đồng ý? Cơ hội lôi kéo đưa đến tới cửa, ông đây không muốn mới là ngu ngốc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.