Người Tình Thực Nghiệm - Quyển 2

Chương 30: Kế hoạch Nam tiến




Khách sạn quốc tế Kevil, phòng Pari.

"haha, Tổng Giám đốc Thang hân hạnh được ngài nhận lời mời, thật làm cho tôi tam sinh hữu hạnh!" Đoạn Hồng Đào đưa tay ra.

Thang Duy Thạc mỉm cười đưa tay ra bắt tay hắn. "đâu có, là Đoạn tiên sinh coi trọng vãn bối rồi!"

Đoạn Hồng Đào khẽ cười vài tiếng, bắt chuyện cùng Thang Duy Thạc rồi ngồi xuống.

Không kể là thương nhân hay chính khách, tiệc rượu buổi trưa hay buổi tối , giữa họ đơn giản chỉ là một cái cớ để bàn công việc!

Có thể tưởng tượng, bọn họ cũng không phải là bạn bè, thậm chí là đối thủ, làm sao có thể ngồi cùng một chỗ để ăn thức ăn đây?

Có Bữa cơm tây sang trọng này, bọn họ chỉ là giả bộ cầm dao nĩa, vẽ vời ở trên bàn một tí.

"Thì trường bách hóa của Thang tổng giám đốc ở Đài Loan rất có địa vị, thực sự rất cao, tuổi còn trẻ mà có thành tựu lớn như vậy, thật là tiền đồ rộng mở!"

"Đã coi trọng rồi" Thang Duy Thạc nhẹ nhàng vuốt cằm, các doanh nhân thành đạt cho thấy sự hạn chế nhất định

Hai người đôi bên cùng kính một chén rượu, sau đó Thang Duy Thạc tiếp tục nói vào đề tài. "Đoạn chủ tịch mới là thương nhân thành công, có tầm nhìn, người hoa tại nước Anh dường như chỉ có thì trường của "Hoa sa"

Haha, nói chuyện phiếm sao, trước cùng nhau khen ngợi một câu, sau đó lại cùng nhau thăm dò, "haha, có lẽ người hoa ở nước anh cũng cùng "Hoa Sa" có duyên đi? Quả thật tập trung rất nhiều nhân tài!

Uh, hơn nữa lựa chọn vị trí trên thương trường, tôi chung quy có thể lựa chọn không tồi! Có thể nói là thiên thời, địa lợi, nhân hòa tôi cũng không cẩn thận chiếm cứ được, cái này cho dù không nóng vội cũng rất khó!"

Đoạn Hồng Đào không chút đỏ mặt thừa nhận, hơn nữa ở vẻ mặt của Thang Duy Thạc không để lại dấu vết biểu lộ thực lực của chính mình!

Thang Duy Thạc chỉ cười khẽ, đưa chén rượu nhỏ lên uống một cái. "quả thật Đoạn tổng giám đốc ở nước anh rất được hoan nghênh, haha". Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ "nước Anh". "không chừng, tại Đài Loan..." muốn nói nhưng lại thôi.

" tại Đài Loan tôi đương nhiên muốn phải thận trọng từng li từng tí rồi!"

Lời này rất rõ ràng, chính hắn muốn vào chiếm lĩnh thị trường rồi.!

Ông ta muốn tới, hắn không có quyền lợi để ngăn cản, chỉ có điều, hắn muốn phân chia bát canh tại địa bàn Đài Loan, vậy phải xem hắn có cơ hội ghìm cương không!

Sau đó hai người cũng không hàn huyên được chút gì, chỉ thấy luôn mỉm cười, nhưng là càng cười nhiều càng giả tạo

"mẹ..."

"mẹ..."

Ăn xong cơm tối hai tên nhóc gọi tới gọi lui kia ở trong phòng khách, đột nhiên lại cùng bổ nhào ngồi vào trong ghế sa lon.

"uh, các con đều thông minh lắm!" Vũ Tình vỗ vỗ bên cạnh ý bảo bọn trẻ đi tới rồi ngồi xuống.

Tay chân hai đứa bé dùng sức bò lên ngồi ổn định, tiếp theo mỗi đứa một bên tựa trên người Vũ Tình.

Nhìn hai nhóc trên người, Vũ Tình khóe miệng không nhịn được nhướng lên. Ha ha, tình cảnh này từ trước tới giờ có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

"La la la la la la loo loo loo..." chuông điện thoại lại vang lên.

Vũ Tình chưa phản ứng, hai nhóc kia đã lớn tiếng gọi: "Mẹ, điện thoại, mẹ điện thoại..." bọn trẻ so với tiếng điện thoại, một tiếng kêu lên.

Vũ Tình nhanh chóng đưa điện thoại ra, nhìn thấy dãy số trên điện thoại, vẻ mặt ngẩn ra rõ ràng.

Thấy mẹ cầm điện thoại mà không nghe, hai đứa con lại lớn tiếng gọi. "mẹ, nhanh nhận điện thoại đi, có phải là baba không?"

Vũ Tình lựa chọn không nghe, sau đó tùy ý nói với bọn nhỏ: "Chỉ là gọi nhầm, được rồi, các con ngoan xem tivi đi, không nên kêu như thế!"

Vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại lại vang lên: "la la la la la la loo loo..."

Vũ Tình nhìn qua điện thoại bực bội tắt máy.

Tiếp tục mấy lần như thế, hai đứa trẻ không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn mẹ mình! Cùng một vẻ mặt, cùng một ánh mắt, cùng như vậy, một chớp mắt một nháy mắt!

"Mẹ tại sao không nghe điện thoại?"

"Mẹ tại sao không nghe điện thoại?"

Cùng một câu hỏi, như đã thương lượng trước mà cùng nhau mở miệng hỏi.

Vũ Tình bị hai đứa con hỏi đột nhiên lúng túng, lắp bắp nói: "là gọi nhầm mà, mẹ không quen, cho nên không nhận điện thoại!"

Hai đứa con dường như không tin, người nhìn ta, ta nhìn người. "Mẹ, ba lúc nào thì trở về?" Tiểu Bác đột nhiên hỏi, dùng ánh mắt không tốt nhìn Vũ Tình.

Toàn thân Vũ Tình không khỏi run lên, đàng hoàng trả lời: "ba con tối nay có tiệc xã giao, không rõ lúc nào mới về!" sau khi nói xong, cô mới cảm thấy mình giống như một học sinh nhỏ ngoan ngoãn?

Cô... cô lại bị chính con mình hù dọa? Vù che dấu sự xấu hổ của mình, Vũ Tình bắt đầu thúc giục con đi tắm rửa, lên giường đi ngủ.

Hai đứa con không ngừng lắc đầu, còn nói chưa đến lúc đó!

"la la la..." tiếng điện thoại di động vừa truyền đến. Ngực Vũ Tình không khỏi hoảng sợ, nhanh mở tin nhắn ra đọc.

"Cô gái xinh đẹp, có một số việc muốn thỉnh giáo cô, cô có thể nhận điện thoại được không? Tôi vừa mới đến Đài Bắc, rất không quen thuộc nới này!"

Tin tức làm cho người ta cảm thấy rất lịch sự, không có ý tứ làm phiền!

Dù sao, cô cũng không muốn gặp lại, bởi vì vốn là người hoàn toàn xa lạ, cô cũng không có thói quen liên lạc với người lạ.

Cô đang chuẩn bị ném điện thoại, thì điện thoại lại vang lên. "la la la..."

Con đang đi xe trong phòng, đều dừng lại nhìn cô.

Vũ Tình không có cách nào khác chỉ có thể nhận điện thoại: "Alo, xin hỏi cậu có chuyện gì vậy?" sợ làm cho con chú ý,giọng điệu Vũ Tình hỏi rất nhẹ nhàng: "Người đẹp, cô cuối cùng cũng nhận điện thoại! ha ha, cô liên tục ngắt máy mấy lần, thực sự là cho tôi bị đả kích rất lớn đó! Cô phải biết, tôi không phải loại người hay quấy rối. à, nên nói như thế đây? Thực ra phụ nữ vây quanh tôi, không đến một nghìn thì cũng tám trăm..."

"xin lỗi, nếu cậu muốn nói chuyện này cùng tôi, như vậy thật xin lỗi, tôi tắt máy đây!" lời của hắn, có quan hệ gì với cô sao?

"đừng...tôi và cô nói những thứ thú vị, tôi sẽ không giống con ruồi nhàm chán như vậy, tôi gọi điện thoại cho cô, chính là muốn hỏi một chút, tôi muốn hiểu rõ một chút về Đài Loan, không biết nên đi đâu, cô Hạ, có thể làm người hướng dẫn cho tôi không?"

"nếu cậu muốn đi ngắm cảnh, như vậy có thể đi tìm công ty du lịch, bọn họ nhất định sẽ giới thiệu chi tiết cho cậu!"

"không... tôi không thể theo đoàn du lịch, vì con người tôi tương đối kì quái, chính là không quen ở cùng với người lạ! cô ở chỗ này với tôi, là người quen thuộc duy nhất!" rất tủi thân nói như vậy qua điện thoại.

Không có thói quen ở cùng với người lạ? no, cô thấy hắn rất tự nhiên đến quen thuộc ý. " này nhóc, chúng ta bây giờ vẫn là người xa lạ? tôi cũng không biết cậu là ai!"

Đây ... chỉ biết hắn là một cậu chủ nhà giàu đi xe Lamborghini, cũng bị hắn éo biết tên mà thôi.

"Không!...chúng ta làm sao mà xem như người lạ được? ít nhất cô đã từng giặt qua quần áo cho tôi cảm giác thật thân thiết, rất cảm động, cô phải biết rằng, tôi lớn như vậy, ngoài người làm ngoài ý muốn, chỉ có cô và mẹ tôi đã giặt qua quần áo cho tôi thôi! Cho nên chúng ta không thể xem như người xa lạ được..."

"ha ha..." Vũ Tình đáp lại hắn bằng một cái cười lạnh, đột nhiên dừng lại. "nhưng tôi cảm thấy cậu là người lạ, giặt quần áo cho thì sao? trước tôi đã giặt quần áo trong cửa hàng làm thêm, giặt quần áo cho rất nhiều người..."

"ha ha... mỹ nữ nói chuyện hài hước nhá!"

"tôi không có thời gian dây dưa với cậu, mong cậu đừng nên gọi điện cho tôi, nếu không tôi báo cảnh sát bắt cậu!" cô hung dữ nói.

"không nên phiền toái các chú cảnh sát, công việc của bọn họ rất bận rộn! đúng rồi, người đẹp, tôi phơi quần áo cô giặt lên rồi, ai... thật không muốn mặc!"

"cậu bị điên à? Có phải cậu chui ra từ bệnh viện tâm thần không đấy!" Vũ Tình tức giận, gầm nhẹ với điện thoại một tiếng, sau đó cắt điện thoại, thuận tiện tắt máy luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.