Người Tình Thực Nghiệm - Quyển 2

Chương 10: Tập Doanh (2)




Khi trời hửng sáng, Vũ Tình đã thật nhẹ nhàng xuống giường và đi vào phòng tắm.

Dòng nước rơi trên người, hai mắt nhắm nghiền lại khóe miệng nhướng lên.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, một lòng hướng thẳng tới công ty, trong lòng đã tràn đầy kích động.

Ha ha, gần như cả đêm cô không ngủ, luôn nghĩ tới hình ảnh của những thiết bị sang trọng, những phòng làm việc gọn gàng, sạch sẽ trong công ty.

Mặc dù cô càng muốn trở thành mỹ nữ kinh doanh, mặc những bộ đồ sang trọng ngồi làm việc tron công ty, nhưng mà không có bằng cấp nên cũng chỉ là mong ước mà thôi.

Như bình thường, sau khi tắm xong, hướng tới tắt vòi hoa sen.

Nhìn thấy mình trong gương, hai gò má chợt ửng hồng.

Lúc này, toàn thân trên dưới của cô hiện đầy những vết thâm nhạt, nhạt màu đỏ, nhất là trên ngực và cổ, lưu lại đầy những dấu hôn.

Sau nhiều lần cự tuyệt yêu cầu của hắn, tối hôm qua cô cũng thuận theo nguyện vọng của hắn.

"Tên đàn ông thô lỗ, chẳng lẽ không biết hôm nay cô phải đi làm sao? những dấu hôn trên cổ này cô làm sao giấu đi đây?" quá ngượng ngùng, đôi môi đỏ mọng trể ra lầm bầm đầy tức giận.

Vừa bi thảm vừa nghĩ hôm nay nên mặc đồ gì đây.

Mở ra lục lọi bên trong tủ quần áo, đưa từng cái vào yếm trên người, xem qua xem lại, chỉ thấy vùng giữa đôi lông mày của cô nhăn lại càng chặt hơn, quần áo của cô đúng là không thích hợp để mặc đi làm tại công ty lớn.

Vì công việc trước đây, những đồ cô mặc đều rất bình thường, không chạy theo xu hướng thời trang, cũng hài lòng với quần áo của mình, giờ thật sợ là không có bộ nào phù hợp thật rồi.

Thoạt nhìn cũng không khác biệt lắm, quần jean với áo sơ mi màu trắng, cái này cũng có thể chấp nhận được.

Đứng trước gương nửa ngày, trong lòng vẫn rất không thỏa mãn lắm, ánh mắt cầu cứu đến người đàn ông đang nằm trên giường, kết quả hắn vẫn đang nhắm mắt ngủ say.

Vũ Tình quay lại đối diện với cái gương so sánh một chút, cuối cùng cũng quyết định chọn bộ đồ đang mặc. "Hey...khẩn trương cái gì đây? Chẳng qua là làm công việc vệ sinh thôi mà!"

Sau khi nói xong cũng tự giễu mình mà cười.

Bỏ đồ trang sức xuống, cột suối tóc dài lên cao, sau đó Vũ Tình nở nụ cười hài lòng, "ok! Rất ổn!"

Nghe tiếng ồn ào bên tai, thật sự là làm phiền giấc mộng của người khác, Thang Duy Thạc trở mình một cái, thật không tình nguyện mở mắt ra. Đập vào mi mắt chính là cái lưng đang đối diện với gương xoay đi xoay lại nhiều lần, nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên tường, mới 6h40. "Cô gái, em dậy sớm như vậy để làm gì thế?"

Nghe tiếng nói Vũ Tình liền quay đầu lại, vẻ mặt nôn nóng, bất an nhìn thẳng hắn. lúc này cô đã quên những khúc mắc tròng lòng, bất lực nhìn hắn ở trên giường: "Duy Thạc, anh nhìn xem, em mặc như thế này có được không?"

Vũ Tình lúc này, xem ra thật cẩn thận, hai tay cô nắm lấy nhau, bứt rứt dưới vạt áo sơ mi, đôi mắt bất an nhìn hắn, vẻ mặt lại càng khẩn trương đến cứng ngắc.

"Duy Thạc, anh nói xem em như thế này có được không?" thấy hắn không mở miệng, cô lại hỏi lại một lần nữa.

Quần jean màu lam nhạt, áo sơ mi màu trắng, nhìn như trang phục của học sinh, làm cho nàng thoạt nhìn càng nhỏ nhắn xinh xắn hơn nhiều, căn bản nhìn không ra là mẹ của hai đứa con.

Đơn giản nhìn cô một chút như thế này, thực sự không tồi. "Không tồi".

Có sự tán thành của hắn, Vũ Tình cũng đã thả lỏng một chút.

Bận rộn với bản thân xong, cũng nên đi quan tâm tới con rồi, hôm nay hai tiểu tử kia phải ở nhà chơi một ngày, ngày mai hẳn là có thể tìm được một nhà trẻ tốt.

Thang Duy Thạc ăn mặc chỉnh tề, vừa đi ra khỏi phòng, liền nhìn thấy người phụ nữ của hắn đang đi giày vào: "em định đi đâu à?"

Vũ Tình ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rất tự nhiên nói: "Em đi làm, không phải anh nói rắng hôm nay em đi làm hay sao?"

Thang Duy Thạc không nhịn được cong khóe miệng lên, trái lại, cô lại gấp gáp không khỏi chờ mong. Người phụ nữ này dường như vẫn chưa hiểu rõ tình hình, hắn vẫn chưa sắp xếp cho cô một vị trí.

Vẫy tay tới hướng cô, giọng điệu bình thản nói: "quay lại, một lát sau chúng ta cùng đi!"

Giống như có dòng điện chạy qua, cô kịch liệt lắc đầu: "không..."

Cô lùi lại ba bước, làm cho hắn có chút nổi nóng: "không cái gì? Một lát chúng ta cùng đi!"

"Nhưng mà, nhưng mà em đơn thuần chỉ là đi làm, cũng không muốn cho mọi người biết em và anh có quan hệ gì cả!"

Cô trực tiếp đem lo ngại ra nói.

Thang Duy Thạc hừ nhẹ một tiếng, đùa cợt nhìn chằm chằm vào bộ dạng của cô. "em cho rằng không cùng anh đi tới nơi làm việc, thì không ai biết chúng ta có quan hệ hay sao? em đừng quên lúc trước em đã từng tới đó!"

Tim Vũ Tình nhất thời kích động, trời ạ, không thể nào? Cô chỉ muốn làm một nhân viên văn phòng bình thường, chỉ nghĩ tới một cuộc sống bình thường mà thôi: "không phải chứ, bất quá chỉ mấy ngày rất náo nhiệt thôi, sau đó không phải không có động tĩnh gì hay sao?" dù sao cô cũng không phải là minh tinh, sẽ không vướng vào đủ thứ việc, thật lâu cũng không có cách gì để thoát khỏi.

Thang Duy Thạc không nói gì, chỉ nhún nhún vài bàng quang "tin anh, cùng anh đi ăn cơm, sau đó chúng ta cùng đi làm!"

Cô dừng lại 5 giây, sau đó bĩu môi: "cùng anh xuất hiện mới là cơ hội để người khác nghĩ tới cái gì đó? Bất quá em chỉ làm công việc vệ sinh, người khác mới không tò mò đối với một người làm vệ sinh!"

Giữa đôi mày của Thang Duy Thạc nhăn lại, xem ra người phụ nữ này vốn cho rằng mình làm công việc vệ sinh đây? Sự bướng bỉnh của cô tựa như là không có đủ tự tin.

"Anh ăn sáng đi, một lát nữa sẽ nguội đi đó!" Vũ Tình nhìn hắn rồi thúc giục mà nói.

Tối hôm qua hắn đích xác tiêu hao không ít thể lực, bây giờ chính là muốn lấp đầy cái bụng: "em ngoan ngoãn chờ anh, lát sau chúng ta cùng đi làm!" đó là ngữ khi ra lệnh.

Đứng trước cửa với vẻ khó hiểu nhưng cũng rất phối hợp, thật sự không mở cửa rời đi, mà là đứng ở nơi đó đợi...

Cùng đợi...

Sau khi đưa mắt nhìn hắn đi vào phòng ăn, cô đột nhiên cởi giày quay trở lại trong phòng.

Cô không phải ở lại là vì đợi hắn, mà đột nhiên nghĩ đến một biện pháp nhỏ, ha ha như vậy ... như vậy sẽ không có ai chú ý đến cô?

Sau khi ăn sáng xong, đi ra ngoài, người phụ nữ đó đến bóng dáng cũng không tìm thấy!

Rất nhanh bấm số điện thoại của cô, nhưng là dĩ nhiên là không có mở máy.

"Baba, mẹ chạy mất rồi sao?" Tiểu Bác và Nhạc Nhạc đi đến phòng khách hỏi baba.

Khuôn mặt ai oán của Thang Duy Thạc cùng bọn trẻ oán trách: "mẹ của các con rất không nghe lời, tối nay trở về Nhạc Nhạc cùng Tiểu Bác phải giúp ba dạy dỗ mẹ được không?"

Hai tiểu quỷ kia lập tực gập đầu, vốn dạy dỗ là nhiệm vụ của người lớn, nhưng mà bây giờ lại dạy dỗ mẹ, bọn nó đồng ý cùng phấn khích.

"Tốt lắm, baba phải đi bắt mẹ của các con đã đi rồi!" Thang Duy Thạc hôn lên mặt hai tiểu tử kia, cầm chìa khóa lên rồi đi ra khỏi nhà .

Trên mặt cô mang một cái kính mắt siêu cấp, trên người mặc bộ đồ hoa rất không hợp thời, đi vào đại sảnh của tập đoàn Thang Bách.

"chị này, cô tìm ai thế?" cô lễ tân trong ánh mắt tràn đầy giật mình, này...này... người này bao nhiêu tuổi rồi? xem da dẻ vẫn còn căng mịn, nhưng mà trang phục của 'bà cô', bà ngoại 80 tuổi cũng không ăn mặc như thế.

Hơn nữa thời tiết hôm nay rất nóng, 'bà cô' này còn quàng một cái khăn lụa! oh...trời ạ, cô ta không sợ bị cảm hay sao?

Vũ Tình cố ý phát ra thanh âm khàn khàn, sau đó cúi đầu rất nhẹ nhàng nói: "tôi đến đây nhận làm công việc vệ sinh, tôi nhìn thấy quảng cáo nói nơi này đang thiếu người làm vệ sinh đúng không?"

Cô lễ tân càng chú ý hơn là, quản lý của công ty có phải hay không thiếu người, mà không quan tâm việc giữ vệ sinh. Xem ra bộ dạng của chị này đúng là đến để làm nhận viên vệ sinh đây.

Vũ Tình nhìn xuyên qua kính mắt, nhìn cô lễ tân thanh lịch: "cô à, tôi đi đâu để nhận việc đây?"

Cô lễ tân giơ tay lên, chỉ theo một hướng rất khó chịu nói: "cô theo hướng đó đi là có thể đến nới".

"oh, cảm ơn..." Vũ Tình gật đầu nói lời cảm ơn, sau đó lập tức hướng tới hàng lang phía đó mà đi!

Hô... thì ra đến nơi này chỉ có gặp tổng giám đốc mới khó khăn, nói là đi làm vệ sinh thì cũng rất dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.