Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 8: Diệp Vi




- A, tôi muốn báo cho chị biết, Nhân Mộc nở hoa rồi.

Tùy Qua nói.

- Thật sao?

Thẩm Quân Lăng vui vẻ nói:

- Đóa hoa của nó có phải rất giống mặt người không?

- Chị đến xem sẽ biết.

Tùy Qua nói:

- Nhưng, đừng lái xe nhanh quá, cẩn thận một chút.

- Yên tâm đi, với thân thủ của tôi, cậu cho rằng có xe tông chết tôi được sao?

Thẩm Quân Lăng cười nói.

- Tôi là sợ chị đâm người khác!

Tùy Qua nói.

- Đáng ghét!

Thẩm Quân Lăng hờn dỗi, cúp điện thoại.

Mười mấy phút sau, Thẩm Quân Lăng đã đến cửa trụ sở đào tạo thực vật.

Thẩm Quân Lăng mặc một bộ chiếc áo khoác trắng của phòng thí nghiệm, nhưng khi nàng xuống xe, lại làm cho ánh mắt Tùy Qua sáng ngời. Không ngờ Thẩm Quân Lăng mặc đồng phục lại hấp dẫn như vậy.

Hơn nữa, đồng phục trên người nàng, tựa hồ cũng có thể phát ra mùi vị phong tình.

- Cậu làm gì thế?

Thẩm Quân Lăng nhìn Tùy Qua:

- Tại sao lại nhìn người ta mê đắm như vậy.

- Thưởng thức mà thôi.

Tùy Qua nói:

- Thuần túy chỉ là thưởng thức một vẻ đẹp.

- Bớt giả bộ đi, cậu là người thế nào, Thẩm tỷ tỷ này biết rất rõ.

Thẩm Quân Lăng nói:

- Người có sắc tâm nhưng không có can đảm. Cậu cũng thật là, mấy hôm trước tôi đã len lén quan sát Đường tỷ tỷ của cậu, phát hiện cô ấy có cơ thể rất hoàn mỹ, cậu thật sự làm tôi quá thất vọng. Tùy Qua, nếu không phải cậu đã không còn là sơ nam, tôi thật sự lo lắng cậu có chút vấn đề ở phương diện này.

- Này, chị nói gì vậy.

Tùy Qua nói:

- Bằng không hiện tại hãy theo tôi đi luyện một chút?

- Luyện cái đầu cậu.

Thẩm Quân Lăng nói:

- Đợi cậu có kinh nghiệm rồi nói sau. Đi, dẫn tôi đi xem hoa Nhân Mộc. Hiện tại, tỷ tỷ ta có hứng thú với vật đó còn nhiều hơn cậu.

Vừa nói, Thẩm Quân Lăng vừa uốn éo đi vào nhà kính, thấy vậy Tùy Qua trợn mắt sửng sốt.

- Ài, xem ra sau khi mất đi thân đồng tử, định lực của mình thật sự càng ngày càng giảm xuống.

Tùy Qua thầm thở dài nói.

Rất nhiều bằng hữu sơ nam cho rằng, một khi làm chuyện kia, cũng sẽ không thấy mỹ nữ là chảy nước miếng. Trên thực tế, loại ý nghĩ này cực kỳ trẻ con.

Loại chuyện này, giống như ma túy, khi chưa thử qua thì tò mò. Một khi thử qua rồi, đó chính là không thể tự thoát ra được.

Cho nên, trước kia Tùy Qua thấy Thẩm Quân Lăng hấp dẫn, ngược lại vẫn có thể chống đỡ, nhưng hiện tại, mặc dù tu vi và tâm tình đề cao, nhưng dục vọng trong cơ thể cũng càng ngày càng không áp chế nổi.

Thẩm Quân Lăng cũng không để ý Tùy Qua nghĩ như thế nào, sau khi đến nhà kính, ánh mắt đã bị gốc cây Nhân Mộc hấp dẫn.

- Quá thần kỳ!

Hồi lâu, Thẩm Quân Lăng mới không nhịn được cảm thán một tiếng.

Lá cây trên đầu cành cây Nhân Mộc rất ít, nhưng hoa lại khá nhiều, lớn bằng miệng chén, màu trắng. Mỗi đóa hoa, thoạt nhìn giống như mặt người, ngũ quan đầy đủ, hơn nữa những “khuôn mặt” này trông rất sống động, phong tình, hơn nữa mỗi đóa một vẻ.

- Thật là thần diệu!

Thẩm Quân Lăng lại nói.

- Thần diệu còn ở phía sau.

Tùy Qua đi tới phía dưới gốc cây Nhân Mộc, sau đó gọi một tiếng:

- Này ——

- Khanh khách ~

- Hì hì ~

- Ha ha ~

- . . .

Những đóa hoa trên đầu cành Nhân Mộc, loáng thoáng phát ra âm thanh giống như tiếng cười của con người.

Đủ loại tiếng cười, tựa như đang phát hình một bộ phim hài. Chẳng qua, đóa hoa đang cười, lại có cảm giác của phim kịnh dị.

Một lát sau, những đóa hoa này mới ngưng tiếng cười.

- Thật không thể tin được.

Thẩm Quân Lăng sợ hãi nói:

- Thật không thể tưởng tượng. Linh mộc đích xác là có linh tính, ngay cả những đóa hoa này, cũng có linh tính. Này…..

Thẩm Quân Lăng hướng về phía những đóa hoa trên đầu cành gọi một tiếng.

- Đừng gọi nữa.

Tùy Qua vội vàng ngăn lại:

- Nếu những đóa hoa này liên tục bật cười, sẽ rơi xuống!

Còn chưa nói xong đã thấy hai đóa hoa nhẹ nhàng rớt xuống.

- Xem đi, biết cái gì gọi là cười run cả người không?

Tùy Qua cười nói:

- Đây chính là điển hình của cười run cả người.

Thẩm Quân Lăng triển khai thân pháp, nhẹ nhàng linh hoạt nhặt hai đóa Nhân Mộc trên mặt đất lên tay.

- Đây thật sự là kiệt tác thần diệu nhất của tự nhiên!

Thẩm Quân Lăng nhìn đóa hoa trong tay nói:

- Cho dù là hoạ sĩ kiệt xuất nhất, cũng không vẽ nổi thần vận của những đóa hoa này.

- Nhãn lực của chị cũng không tệ.

Tùy Qua tán dương, Thẩm Quân Lăng nói không sai, đóa hoa Nhân Mộc này, mặc dù nhìn giống như mặt người, nhưng bởi vì có một loại thần vận bên trong, cho nên mới có cảm giác trông rất sống động.

- Nói nhảm, cậu cũng không nghĩ xem Thẩm tỷ tỷ là nhân vật nào.

Thẩm Quân Lăng nói:

- Chẳng qua, cậu vất vả trồng ra gốc cây Nhân Mộc này, dĩ nhiên không phải tìm cách dành được tiếng cười của người đẹp chứ?

- Không phải.

Tùy Qua gật đầu:

- Là để dành được tiếng cười của rất nhiều người đẹp.

- Cậu cứ há miệng là đê tiện.

Thẩm Quân Lăng nói.

- Chị khoan hãy mắng tôi.

Tùy Qua cười nói:

- Mặc dù tôi muốn dành được tiếng cười của rất nhiều người đẹp, nhưng mấu chốt vẫn nụ cười của chị. Không phải chị muốn tạo ra sản phẩm làm đẹp thiên nhiên tinh khiết sao. Muốn thực hiện lý tưởng vĩ đại này, tôi có thể giúp chị một tay.

- Giúp làm sao?

Thẩm Quân Lăng nói:

- Cậu không đinh nói, dùng đóa hoa Nhân Mộc này làm mặt nạ chứ? Như vậy là thiên nhiên tinh khiết rồi, nhưng, có bao nhiêu người dám dùng loại mặt nạ này chứ?

- Chị đừng có đoán mò.

Tùy Qua nói:

- Không phải dùng đóa hoa, mà là phấn hoa, mật hoa. Chị thấy không, những con ong mật vất vả cần cù đang hái phấn hoa, chế riêng thành mật ong cho tôi. Mật hoa Nhân Mộc mới là thứ trọng yếu nhất.

- Nó có ích lợi gì?

Thẩm Quân Lăng tỏ ra hứng thú.

- Biết cái gì gọi là hoa nhường nguyệt thẹn không?

Tùy Qua cố ý tỏ ra bí mật.

- Thôi đi ba ơi..., cái này người nào không biết.

Thẩm Quân Lăng nói:

- Hoa nhường nguyệt thẹn chính là nhắc tới mỹ nữ Điêu Thuyền và Dương Ngọc Hoàn. Đương nhiên là chỉ mỹ mạo của bọn họ siêu phàm thoát tục, có thể làm cho trăng sáng, đóa hoa cũng cảm thấy xấu hổ, ghen tị. Nhưng, điều này cũng đủ khoa trương. Ở thời đại này, đoán chừng bọn họ cũng chỉ cùng cấp bậc với tỷ tỷ ta. Nhưng, chuyện này có liên hệ gì đến phấn hoa Nhân Mộc? Hai mỹ nữ này, hình như không có liên hệ với phấn hoa Nhân Mộc.

Tùy Qua có chút lúng túng nói:

- Ta dùng sai từ ngữ rồi. Thật ra, có liên quan đến phấn hoa Nhân Mộc không phải là hai vị mỹ nữ này, mà là mỹ nữ Tây Thi thời Xuân Thu chiến quốc.

- Được, vậy cậu nói xem có quan hệ gì với Tây Thi.

- Tây Thi, đẹp nhất là cái gì?

- Tôi chưa từng xem hình của nàng, làm sao tôi biết.

Thẩm Quân Lăng liếc nhìn Tùy Qua.

- Cái này phải dựa vào điển cố. Chị từng nghe nói đến những điển cố “Tây tử thổi tâm”, “bắt chước bừa” rồi chứ? Đây là giải thích, Tây Thi chính là nhíu mày, ưỡn ngực…đều vô cùng tuyệt đẹp. Hơn nữa còn trở thành động tác kinh điển cho người khác tranh nhau noi theo. Như vậy cũng đủ để nói rõ, nhất cử nhất động của nàng, một cái nhăn mày một nụ cười của nàng, khẳng định cũng vô cùng tuyệt đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.