Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 26: Muốn cô chết tâm (2)




Tiểu ngân trùng ra ngoài, rốt cục thở ra một hơi nhẹ nhõm:

- Lão đại, mùi vị bị nhốt thật khổ sở!

- Chịu khổ sở là được rồi.

Tùy Qua nói:

- Trước đem ma đầu kia giam cầm một lát, sau đó chậm rãi thu thập nó. Nó làm nhiều chuyện xấu như vậy, ta phải ép ra điểm lợi tức mới được.

- Lão đại anh minh.

Tiểu ngân trùng không quên nịnh nọt.

- Anh minh cái rắm, lần này thiếu chút lật thuyền trong cống rãnh.

Tùy Qua thở dài:

- Nhưng chờ ta tới cảnh giới tỏa hồn, tinh thần lực hắn sẽ tăng cao. Đến lúc đó càng thêm dễ dàng thu thập nó.

- Vậy lão đại nhanh chóng đột phá đi.

- Không vội.

Tùy Qua nói:

- Gấp cũng không được. Huống chi cảnh giới tỏa hồn quan hệ đến vấn đề pháp thuật cao thâm ngày sau, hiện tại trải qua càng nhiều ma luyện tích lũy càng dày, ngày sau khi đột phá tinh thần lực sẽ gia tăng gấp bội.

- Lão đại anh…

- Anh cái đầu của ngươi!

Tùy Qua nói:

- Nhanh chóng đi làm việc!

Nghe được phải làm việc, tiểu ngân trùng có chút không vui:

- Lão đại, hiện tại cường độ lao động của ta tăng lớn, cho dù là công nhân cũng nên cầu tăng lương đi?

- Ngươi không phải công nhân.

Tùy Qua nói:

- Ngươi là người hầu của lão tử, không có tư cách cò kè mặc cả!

- Không phải chứ!

Tiểu ngân trùng cười khổ nói.

- Chính là như vậy.

Tùy Qua cười nói:

- Nhưng bản thân ta muốn nghe xem cường độ lao động gần đây của ngươi tăng lớn đến thế nào đã.

- Lão đại, ngươi không nhớ sao, mảnh đất này không phải mở thêm thật nhiều dược điền sao, ta dựa theo ý tứ của ngươi tản bộ một vòng trong những dược điền kia, cải thiện tính chất của thổ nhưỡng sao.

- A, là có chuyện như vậy.

Tùy Qua nói:

- Nếu như vậy mỗi khi ngươi đi một vòng, ta sẽ cấp cho ngươi một viên Tinh Nguyên Đan. Như vậy được rồi đi?

- Lão đại, ngươi thật sự là một lão bản vô cùng keo kiệt!

Tiểu ngân trùng thở dài, vèo một tiếng chui vào trong mặt đất đi làm việc.

Tiểu ngân trùng đi rồi, Ảnh Phong mới xuất hiện nhìn Tùy Qua nói:

- Chủ nhân, dựa theo phân phó của ngươi chúng ta đã đem phấn hoa của Nhân Mộc thu thập, hiện tại đã trữ hàng không ít.

- Nếu như ủ thành mật trấp có được bao nhiêu cân?

- Khoảng bảy tám cân đi.

- Vậy còn chưa đủ.

Tùy Qua nói:

- Tiếp tục thu thập, càng nhiều càng tốt.

- Dạ, chủ nhân.

Ảnh Phong đáp:

- Không biết rốt cục chủ nhận muốn bao nhiêu?

- Càng nhiều càng tốt.

Tùy Qua cười nói:

- Đây là đồ tốt, sau này nhu cầu sẽ càng lúc càng lớn. Xem ra chỉ một gốc Nhân Mộc chỉ sợ không thỏa mãn nhu cầu.

- Vậy chủ nhân trồng thêm nhiều gốc không được sao.

- Ta cũng muốn, nhưng không có linh điền.

Tùy Qua nói:

- Huống hồ ngươi cũng biết tiểu ngân trùng là một ăn hàng, có thể trông cậy được nó khai khẩn bao nhiêu linh điền?

- Vậy cũng phải.

Ảnh Phong cười nói:

- Hay là tìm cho tiểu ngân trùng một đầu mẫu trùng, sau đó chỉnh ra một đống tiểu trùng?

- Không nghĩ tới ngươi cũng hài hước như vậy.

Tùy Qua cười nói:

- Biện pháp không sai, nhưng đi đâu tìm một đầu mẫu Ngân Âm Khúc Thiện? Huống hồ có mẫu trùng thật sao?

Tiểu ngân trùng còn chưa biết lúc này Tùy Qua cùng Ảnh Phong đang đánh chủ ý với nó đâu.

Tùy Qua phân phó Ảnh Phong vài câu, sau đó nó lại tiếp tục đi lao động.

Tùy Qua cũng bắt đầu làm việc của mình.

Tùy Qua rất rõ ràng hiện tại có thật nhiều người âm thầm đánh chủ ý với hắn, chỉ riêng nhà ấm lần trước thiếu chút nữa bị người tận diệt, cho nên nếu muốn mở rộng linh điền, muốn bảo trụ bí mật sẽ càng khó.

- Thật là có chút khó giải quyết.

Tùy Qua nghĩ thầm:

- Mỗi lần đi xa nhà, phải đem linh điền cùng linh thảo thu vào Hồng Mông Thạch, sau khi trở về lại phải chuyển đi ra, thật sự là phiền phức. Như vậy hao phí nguyên khí không ít thì thôi, còn thật sự phiền toái, nếu có thể đem bản thân mình vào trong Hồng Mông Thạch làm việc, vậy đơn giản…di, tuy ý nghĩ này có vẻ kỳ lạ, nhưng không biết có được không.

Tùy Qua nói liền làm, nhưng không làm được.

Sau đó hắn hiểu được nguyên nhân bên trong.

Bởi vì Hồng Mông Thạch nằm trong cơ thể hắn, mà hiện tại hắn muốn đem cơ thể đi vào trong, đây rõ ràng là trái ngược, cho nên căn bản không thể thực hiện.

Duy nhất khả năng là đem tinh thần lực bỏ vào không gian Hồng Mông Thạch.

Nhưng tinh thần lực là vô hình, tự nhiên không thể giúp hắn lao động trong linh điền. Trừ phi tinh thần lực chuyển hóa thành nguyên anh, khi đó đã biến thành thực chất, có thể thao tác pháp bảo, tự nhiên có thể lao động chân tay.

Mà hiện tại cảnh giới của hắn không đủ, không thể thực hiện, nhưng mà…

Lúc này Tùy Qua chợt nhớ tới Tâm Ma.

Không nói chuyện khác, tu vi của Tâm Ma trong phương diện tinh thần lực thật sự không ai bằng.

Cho nên Tùy Qua quyết định thỉnh giáo phương diện tu hành tinh thần lực cùng cách vận dụng với Tâm Ma.

- Ha ha…

Nghe xong câu hỏi của Tùy Qua, Tâm Ma chợt cười điên cuồng:

- Có ý tứ! Thật có ý tứ! Lại có nhân loại thỉnh giáo kinh nghiệm tu hành với ma đầu như chúng ta, thật đúng là kỳ quái!

- Có gì kỳ quái.

Tùy Qua nói:

- Tuy rằng ngươi bại trong tay của ta, nhưng trong phương diện tinh thần công kích ngươi lợi hại hơn ta, cho nên ta khiêm tốn mời ngươi chỉ dạy, có gì là kỳ quái.

- Đối với Tâm Ma như chúng ta, các ngươi không phải muốn diệt sát hết sao?

- Đương nhiên.

Tùy Qua nói:

- Tâm Ma các ngươi cố gắng chiếm cứ thân thể người tu hành, lẽ trời khó chứa, tự nhiên phải tiêu diệt.

- Lẽ trời khó chứa?

Ma đầu cười lạnh:

- Ngươi có biết cái gì là lẽ trời sao? Thiên phú tu hành của thiên ma cực cao, cao hơn nhân loại không biết bao nhiêu, nhưng lại bị hạn chế, nếu không chiếm cứ được thân hình thích hợp không thể tăng nhanh cảnh giới. Cho nên thân thể nhân loại vốn nên đưa cho chúng ta sử dụng mới đúng!

- Mẹ nó, đây là tà thuyết ngụy biện kiểu gì?

Tùy Qua buồn bực:

- Các ngươi cướp đoạt thân thể người khác, ngược lại còn có đạo lý sao?

- Thiên địa vạn vật cho ta sở dụng, đây không phải quy củ của người tu hành nhân loại các ngươi sao?

Ma đầu nói:

- Nhân loại các ngươi vì tăng lên tu vi, có thể chém giết yêu ma, cướp lấy nội đan đề thăng tu vi, vì sao thiên ma không thể cướp thân thể nhân loại đề thăng tu vi đây?

Ma đầu này nói chuyện thật hùng hồn đầy lý lẽ.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại không phải không có đạo lý.

- Phải, nói như vậy lời của ngươi không phải hoàn toàn không đạo lý.

Tùy Qua thở dài.

Tâm Ma thoáng kinh ngạc:

- Vì sao ngươi không tiếp tục dùng đạo lý lớn thối tha của nhân loại các ngươi đến công kích lời của ta đây?

- Bởi vì ta không phải kẻ dối trá như vậy.

Tùy Qua nói:

- Có lẽ đứng ở góc độ của ngươi, ngươi làm hết thảy không có gì đáng trách. Nhưng hiện tại vấn đề là ngươi rơi vào trong tay của ta. Cho nên được làm vua thua làm giặc, ngươi không có quyền lợi gọi nhịp với ta. Ngươi chỉ có thể phối hợp ta, nói như vậy ngươi còn có thể có được chút ưu đãi.

- Ưu đãi? Chỗ tốt gì?

- Ta ít tra tấn ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.