Người Tình Đế Vương

Chương 56: NGOẠI TRUYỆN




Biên tập: Bột

Trình Yểu đứng ngoài nhấn chuông vài tiếng, cửa đã mở ra.

"Về rồi à?" Khuôn mặt mang ý cười của Trần Mịch Ngôn xuất hiện trước mắt cô.

Trình Yểu "ừ" một tiếng.

Trần Mịch Ngôn cầm lấy túi trên tay cô, khom người lấy dép ra rồi nhìn Trình Yểu thay giày.

"Cơm chín rồi." Anh nói.

"Ừ."

"Em ngồi một chút đi." Trần Mịch Ngôn xoay người vào phòng bếp. Nhưng vừa đi được hai bước, Trình Yểu đã ôm lấy eo anh từ phía sau.

Cô dán mặt vào tấm lưng rộng rãi của anh.

"Trần Mịch Ngôn."

Trần Mịch Ngôn bị giọng điệu ủ rũ của cô làm giật mình. Anh không dám động đậy, ấm giọng hỏi: "Sao vậy?"

Trình Yểu không nói chuyện mà chỉ lắc đầu, có điều Trần Mịch Ngôn không nhìn thấy, anh chỉ cảm nhận được mặt cô hơi xê dịch trên lưng mình.

"Đi làm mệt quá sao?"

Trình Yểu hàm hồ "ừ" một tiếng.

"Vậy đừng làm nữa." Anh tách tay cô ra, xoay người lại ôm Trình Yểu vào lòng.

"Anh nuôi em."

Trình Yểu hơi sửng sốt, sau đó cười khẽ: "Nuôi em tốn tiền lắm."

"Anh có tiền." Anh nói rất nghiêm túc: "Nuôi em không thành vấn đề."

"Phải không?" Trình Yểu kiễng chân, hai tay ôm lấy cổ Trần Mịch Ngôn, môi dán vào cằm anh.

Cô chế giễu anh: "Anh mới đi làm có mấy năm mà lớn lối vậy..."

Trần Mịch Ngôn dừng một chút, mím môi: "Tóm lại sẽ cho em sống thoải mái, không cần lo."

Trình Yểu không đáp lại, ánh mắt sâu kín nhìn anh.

Trần Mịch Ngôn cho là cô không tin, lại nói: "Tin anh."

Miệng Trình Yểu cong lên.

Cô cười: "Em đâu có không tin anh."

Nói xong lại hôn khóe miệng anh: "Có điều bây giờ em vẫn chưa chán đi làm đâu."

Cô chủ động thân mật, đương nhiên Trần Mịch Ngôn sẽ không cự tuyệt.

Hai người dây dưa không ngừng, hồi lâu mới tách ra. Trình Yểu liếm liếm đôi môi đỏ duyện, lại tiếp tục khiến lòng Trần Mịch Ngôn nóng lên.

Anh ôm chặt cô: "Chúng ta kết hôn được không?"

Mặt Trình Yểu cứng lại, nói: "Bây giờ cũng không khác gì kết hôn mà." Ở chung một chỗ, mỗi ngày đều thấy đối phương, đúng là không khác gì một cặp vợ chồng.

"Không giống." Giọng Trần Mịch Ngôn rất cố chấp.

Trình Yểu trầm mặc một hồi, sau đó than thở: "Trần Mịch Ngôn, em hơi sợ gặp người nhà anh."

Trần Mịch Ngôn sửng sốt, rõ ràng anh chưa từng nghĩ tới việc này.

Trình Yểu cúi đầu, lộ ra chút rối rắm khó thấy: "Anh cũng biết bây giờ em tệ thế nào rồi đấy, không phải tất cả mọi người đều tình nguyện tiếp nhận em như anh đâu."

Nói xong lời cuối cùng, giọng cô hạ xuống, tỏ ý không biết phải làm sao. Trần Mịch Ngôn nghe lời này mà đau lòng.

Anh nắm chặt tay cô: "Bố mẹ anh rất tốt, dù bọn họ quan tâm nhưng sẽ không can thiệp tới quyết định của anh. Hơn nữa, em rất giỏi, không tệ hại chút nào, đừng nghĩ như thế."

"Đó là trong mắt anh thôi." Trình Yểu ngửa đầu nhìn anh, trong mắt mang ý cười: "Anh phải khách quan một chút chứ. Trong mắt người khác, dáng vẻ bây giờ của em rất tệ hại, là gánh nặng lớn đấy."

"Không phải." Trần Mịch Ngôn vẫn kiên trì và cố chấp.

Trình Yểu không đả thông tư tưởng cho anh được, không thể làm gì khác đành phải gật đầu nhận thua: "Được, anh nói không phải thì không phải. Đi ăn cơm thôi."

Trình Yểu vốn tưởng cô đánh trống lảng thì Trần Mịch Ngôn sẽ tạm thời không nhắc lại. Không ngờ ăn cơm xong, Trần Mịch Ngôn bắt đầu nghiêm túc nói chuyện kết hôn với cô.

Thấy không thể tránh khỏi, Trình Yểu chỉ có thể đối mặt, sau đó đồng ý một tháng nữa về nhà cùng Trần Mịch Ngôn.

Kết quả sau khi gặp người nhà thế nào, Trình Yểu cũng lười nghĩ.

Không phải còn một tháng sao?

Hơn nữa, dù cho kết quả có tệ nhất đi nữa, cô nghĩ cô cũng có thể đón nhận được. Dù sao cô đã trải qua rất nhiều chuyện tồi tệ rồi.

Nhưng Trình Yểu không ngờ, luôn có rất nhiều chuyện đột nhiên phát sinh nằm ngoài dự đoán của con người.

Ví dụ như cô chưa từng nghĩ cách ngày khởi hành khoảng 5, 6 hôm, cô lại gặp được mẹ của Trần Mịch Ngôn.

Nhắc lại thì, tình cảnh lúc đó thật lúng túng.

Vì là thứ Bảy nên cả cô và Trần Mịch Ngôn đều không phải đi làm. Buổi sáng hai người làm ổ trong chăn tới 9 giờ mới dậy. Sau đó Trần Mịch Ngôn tới phòng bếp làm đồ ăn sáng, Trình Yểu thì loanh quanh trong phòng khách mấy vòng, sau đó cô nghe thấy tiếng gõ cửa.

Trình Yểu cho là Nhạc Lăng nên chạy ra mở cửa ngay.

Tới khi thấy rõ người phụ nữ xinh đẹp, đoan trang đứng bên ngoài, cô mới ngây người.

"Bác... tìm ai?"

Lương Du An cũng sững sờ, quan sát cô một lượt trên dưới, trong mắt dần có ý cười ôn hòa: "Tôi tìm Trần Mịch Ngôn, tôi là mẹ nó."

Trình Yểu ngây dại, chớp mắt một cái mới phản ứng lại được, cô há miệng nói: "... Mời bác vào."

Lương Du An gật đầu, nhìn Trình Yểu với ánh mắt dịu dàng: "Cháu là bạn gái Mịch Ngôn sao?"

"Vâng." Gò má Trình Yểu ửng đỏ, tầm mắt hơi rũ xuống. Vừa nhìn xuống đầu cô đã "ầm" một tiếng, mảng đỏ ửng lan tới tận mang tai.

Cô đang mặc sơ mi của Trần Mịch Ngôn!

Trình Yểu không biết mình vào phòng thay quần áo như thế nào. Từ lúc Lương Du An vào nhà, mặt cô vẫn luôn đỏ lựng.

Rõ ràng Trần Mịch Ngôn cũng không ngờ Lương Du An tới đột ngột như vậy, tới khi ba người ngồi xuống dùng bữa, anh vẫn còn hỏi: "Mẹ, triển lãm tranh xảy ra chuyện gì sao? Sao mẹ lại đích thân tới đây?"

Ngược lại, Lương Du An có biểu cảm tự nhiên nhất trong ba người.

Bà cười nhẹ rồi nói: "Không có việc gì lớn, mẹ muốn tới đây một chút, tiện đường thăm con."

Vừa nói bà vừa chuyển tầm mắt sang chỗ Trình Yểu, bên miệng vẫn là nụ cười đẹp mắt: "Lại nhắc tới chuyện đó, nếu mẹ không tới đây, e rằng không biết lúc nào mới được gặp CiCi."

Trình Yểu luôn nỗ lực giảm bớt sự tồn tại của mình lúc này càng không được tự nhiên, miếng cháo vừa nuốt vẫn tắc lại ở cổ họng. Cô ho hai tiếng, tầm mắt Trần Mịch Ngôn đã chuyển tới ngay.

"Sao vậy?" Vẻ mặt anh rất quan tâm.

"Không sao." Trình Yểu nhẹ giọng đáp lại.

Lương Du An ở đối diện nhìn hai bọn họ, cười đến ý vị thâm trường.

Mục đích chính của Lương Du An khi tới thành phố C là vì chuyện của triển lãm tranh. Buổi tối bà còn phải về thành phố C để tham gia dạ tiệc, vì vậy chiều sẽ rời khỏi nơi này.

Trước khi đi, bọn họ cùng ra ngoài ăn cơm. Sau đó Lương Du An kéo Trình Yểu đi dạo phố, còn chọn vòng tay cho cô. Trình Yểu không thể từ chối, chỉ có thể nhận món quà này.

Ba giờ hơn, Trần Mịch Ngôn lái xe đưa Lương Du An ra sân bay. Trình Yểu cũng đi cùng.

Vừa về đến nhà, Trình Yểu cho Trần Mịch Ngôn xem vòng tay Lương Du An tặng.

"Mẹ anh tặng em cái này."

Trần Mịch Ngôn hỏi: "Em không thích?"

"Không phải." Trình Yểu lắc đầu: "Nhưng em không có gì để tặng lại bà."

Trần Mịch Ngôn cười: "Không cần đáp lễ như vậy. Mẹ anh thích em nên tặng thôi, không cần để ý quá."

"Mẹ anh thích em?"

Trần Mịch Ngôn nhìn dáng vẻ lờ mờ của cô thì càng cười vui vẻ hơn. Anh đưa tay sờ đầu cô: "Sáng nay sợ hả?"

"Ừ." Trình Yểu thành thật gật đầu.

Cô có chút ảo não: "Em còn chưa thay quần áo."

"Không sao." Trần Mịch Ngôn dịu dàng trấn an cô: "Mẹ anh không phải người quá truyền thống, bà có cách nhìn khác người bình thường, sẽ không để ý chuyện đó đâu."

Dù Trần Mịch Ngôn nói vậy nhưng lòng Trình Yểu vẫn khổ sở vì lần chạm mặt này với Lương Du An. Đương nhiên vấn đề là ở cô, Lương Du An rất tốt. Có thể thấy Lương Du An là người ôn hòa, ưu nhã, không hề khó ở chung.

"Sau đó chúng ta còn tới nhà anh không?" Trình Yểu hỏi.

"Đương nhiên phải đi, không phải hôm nay em đồng ý với mẹ anh à?"

Trình Yểu nghĩ một chút rồi gật đầu: "Ừ, vậy thì đi."

Nghe nói Trình Yểu và Trần Mịch Ngôn trở về thành phố C, người hưng phấn nhất lại là Nhạc Lăng. Cách ngày lên đường ba hôm, Nhạc Lăng thu dọn xong đồ đạc liền chạy tới nhà Trần Mịch Ngôn.

"Chị Trình, tối nay em ngủ với chị. Em sẽ phổ cập thông tin về họ hàng nhà anh họ cho chị. Chị nắm rõ như lòng bàn tay rồi thì lúc đó sẽ không khẩn trương nữa!"

Cô ấy vừa dứt lời đã bị Trần Mịch Ngôn gõ đầu một cái.

Nhạc Lăng kêu đau, bất mãn trợn mắt nhìn Trần Mịch Ngôn: "Anh làm gì vậy? Em đang giúp anh đấy nhé."

"Làm xong chuyện của em đi, đừng hỗ trợ vớ vẩn." Trần Mịch Ngôn vừa nói vừa múc canh cho bọn họ.

Trình Yểu nhận lấy bát canh rồi để trước mặt Nhạc Lăng, nói: "Chị không khẩn trương quá đâu, em ăn canh trước đi."

Nhạc Lăng nhấp một ngụm canh, sau đó lại kéo tay cô: "Tối nay ngủ cùng em đi mà, em thực sự muốn tâm sự với chị."

Trình Yểu không biết phải làm sao, đành phải cười nói: "Được được được, ngủ với em."

Trần Mịch Ngôn ở bên cạnh đen mặt: "Còn anh thì sao?"

Hết chương 33.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.