Người Tình Của Thuyền Trưởng

Chương 7-1




Tác giả: Lâu Vũ Tình

Dịch : ♥Vuoanhcn♥

Trong cuộc sống, Hà Tất Sinh rất ít khi tư duy những vấn đề sâu xa, ví dụ như tương lai, như trách nhiệm, hay cam kết. Trước đây, kẻ lang thang một thân một mình, “một người ăn no cả nhà ấm bụng” (ý nói nhà chỉ có một người, một người no tức là cả nhà no), thích làm gì cũng sẽ không có cảm giác tội lỗi, nếu muốn nói có gì đó ràng buộc, thì cũng chỉ có duy nhất một người mẹ già là đáng quan tâm. Nhưng anh vẫn còn hai đứa em trai tài giỏi hơn anh gấp bội, Hà gia không sợ tuyệt tử tuyệt tôn.

Vì vậy cho dù chảy máu, bị thương, thậm chí là mất mạng thì anh cũng không đặc biệt cảm thấy có lỗi với ai.

Nhưng hiện tại thì khác rồi, anh đã thuộc về Như Tranh, thực sự thuộc về Như Tranh.

Xem qua nhật kí trưởng thành của cô, tự dưng trong tim có một niềm thương xót không nói thành lời, những thứ cô có được quá ít, hạnh phúc lại biến mất quá nhanh, những người yêu thương cô đều lần lượt dời xa. Trong bệnh viện, màu đỏ của máu chính là nỗi sợ hãi ẩn sâu trong trái tim cô từ trước đến nay, cũng vì thế mà ngày trước nhìn thấy vệt máu trên trán anh mà cô lại có phản ứng mạnh như vậy. Là cô đang sợ, sợ máu sẽ lại một lần nữa cướp đi người cô yêu quý.

Càng hiểu rõ cô, anh lại càng không nhẫn tâm để cô phải tiếp tục nếm trải mất mát, khổ đau.

Anh cẩn thận suy nghĩ rất lâu, rồi cuối cùng quyết định xin ông chủ cho từ chức.

Những lời ấy quả rất khó nói ra, người này với anh ân nặng như núi, nếu ngày đó Đồng lão đại không kịp thời cứu vớt anh, thì một kẻ tuổi trẻ kiêu ngạo như anh năm ấy sợ rằng không thể rút chân khỏi con đường tội lỗi.

Không thể ngờ đc, Đồng lão đại lại không hề làm khó anh, ông còn ngạc nhiên rằng bây giờ anh mới nói tới chuyện này.

“Bọn Gấu Xám nói, cậu đã có đối tượng rồi? Vì vậy nên mới phải rời đi?

“Vâng, tôi nhất định phải nghĩ cho cô ấy.” Tranh Tranh không thích người anh bị thương, trên vai phải chịu trách nhiệm gánh vác che chở cho Tranh Tranh, càng phải biết quý trọng bản thân.

Anh nghĩ, ông chủ rồi sẽ hiểu thôi, năm đó, chính ông nói với anh, “Tự ta cũng hiểu rõ con đường này không dễ đi, tới một ngày cậu có một người để bảo vệ, sẽ thấy may mắn thay đã không thực sự bước chân vào con đường này.” Lúc đó, anh chỉ cảm thấy, Hà gia ít nhất cũng đã nuôi dưỡng được nhân tài, A Dương và A Vấn đầu óc rất tốt, trời sinh ra là để học hành, phương tức kiếm tiền nhanh nhất mà anh có thể nghĩ ra được chỉ có cách này, lấy một mình anh để đổi lấy thành công cho Dương và Vấn xem ra cũng rất hiệu quả, dù sao thì bản thân anh cũng chẳng có nổi một chút tiền đồ.

Hiện tại, anh cảm thấy rất cảm kích những lời của Đồng lão đại. Nếu như tới hôm nay anh vẫn chưa quen biết Tranh Tranh, thì nghĩ chỉ đến chuyện gặp cô thôi anh cũng không dám, bởi, có được một hạnh phúc vẹn toàn vốn không phải chuyện dễ dàng gì.

Đồng lão đại cười cười: “Cũng tốt, trước giờ ta vẫn cảm thấy cậu không phù hợp với công việc này.”

Anh rất dễ mềm lòng, không đủ tàn nhẫn, không đủ tuyệt tình, như vậy làm ăn rất bất lợi, rất nhiều chuyện Đồng lão đại biết nhưng không muốn phanh phui ra mà thôi.

Ông vui vẻ cho phép anh từ chức, còn hào phóng đưa cho anh một tấm chi phiếu.

“Đồng lão đại, tôi không thể!”

“Nhận lấy đi, coi như tiền mừng hôn lễ của ta, phải nhớ đối xử tốt với người ta.”

Số tiền mừng này … lớn quá!

“Cám ơn, tôi nhất định sẽ mời Đồng lão đại đến uống rượu mừng.”

——— ——————

Ngay sau đó, Phạm Như Thâm phải sống trong thời kỳ thảm khốc sầu não nhất từ trước đến nay, bởi gần đây có tên nam nhân thất nghiệp nào đó, chẳng có chuyện gì cũng cứ ngang nhiên chạy tới bám chặt lấy gấu váy người yêu, ngày nào anh cũng phải nghe một đống kinh tởm những lời đối thoại trẻ con rất vớ vẩn, những lời ấy ai mà nghe thấy thì đến cơm tối hôm kia cũng phải nôn ra hết. Thực ra, người này, nếu nói tao nhã một chút thì làm cho công ty tài trợ vốn, còn nói trắng ra thì chính là kẻ chuyên cho vay lạng lãi. Tuy cũng không thể coi là dân giang hồ, nhưng bất kì người anh trai nào trên thế giới này cũng không muốn giao em gái mình cho anh. Vậy mà trước khi Phạm Như Thâm còn chưa biết phải nói vấn đề này với anh như thế nào, thì anh đã tự mình rời khỏi môi trường đen tối ấy.

Anh vì lo lắng cho Tranh Tranh mà đã bắt đầu có ý thức trách nhiệm, thậm chí còn cẩn thận suy nghĩ cho tương lai của hai người. Anh đối với Như Tranh rất thật lòng. Phạm Như Thâm rất hài lòng khi thấy điều này.

“Tôi muốn cho Tranh Tranh một cuộc sống ổn định.” Lúc ở trước mặt Phạm Như Thâm và anh cả nói những lời này, thái độ của Hà Tất Sinh cực kì nghiêm túc.

Đương nhiên, nếu bỏ qua cho những lời đối thoại ngốc xít mà Sinh dùng để nói chuyện với Tranh Tranh, thì Phạm Như Thâm cũng phải thừa nhận rằng mình thực sự đã bị Sinh làm cho cảm động. Anh xoa xoa trán, vừa mới ra khỏi cửa phòng là lại nghe thấy tiếng ồn ồn trong phòng khách truyền ra: “Tranh Tranh, đoạn này em đừng xem nữa, nghe nói tí nữa nhân vật nữ chính sẽ bị sẩy thai, nam chính rất đau lòng, đi ra ngoài còn bị đụng xe, sau đó biến thành người tàn phế, quả là rất thảm đó, em xem rồi nhất định sẽ khóc, em khóc rồi tim anh cũng vỡ tan ra mất.”

Còn gì có thể buồn nôn hơn được nữa không?

Lại nói, mọi tình tiết khiến người ta cảm động thì Sinh hắn đều nói sạch cả rồi, người ta còn xem làm gì nữa?

“Ồn ào quá! Đi chỗ khác nhanh!”

Xem kìa, đến Như Tranh cũng chịu không nổi rồi, lấy tay nhỏ đẩy anh ra.

Phạm Như Thâm rót nước, về phòng tiếp tục đuổi theo tiến độ dịch bản thảo.

Dịch được một đoạn, lúc sau đi ra, lại nghe thấy tiếng rút khăn giấy.

“Không phải chứ? Khóc thật rồi à?”

Ra đến phòng khách, người đang rút khăn giấy không sai chính là cô em gái, còn kẻ cần lau nước mắt không ai khác lại chính là tên nam nhân kia, “Đừng khóc nữa, nước mắt của em khiến trái tim anh tan nát”, từ ti vi truyền tới một câu thoại rất thâm tình cảm động. Được lắm! Thì ra cái đống lời lẽ ân tình ướt át củ chuối kia là học được từ phim thần tượng. Người đàn ông đang ngồi trước ti vi kia còn cảm động đến nỗi rơi lệ.

Thật không tưởng tượng nổi một trang nam tử cao to khôi ngô như quả núi thế kia lại có một trái tim thiếu nữ mỏng manh dễ vỡ đến vậy, quả nhiên nhìn người không thể chỉ xem tướng mạo.

——— ————————-

Cuối tuần, một cơn bão tràn về, Hà Tất Sinh đã sớm chuẩn bị kế hoạch chống bão. Sáng sớm đã ôm đến túi lớn túi nhỏ, đồ ăn nhanh có, đèn pin có, ngoài ra còn có một túi lớn những quyển truyện tranh cho con gái, thậm chí cả bộ bài mạc chược cũng mang tới.

“Cậu cho rằng nhà tôi ai cũng biết đánh mạc chược sao?” Phạm Như Thâm lạnh lùng nhìn nam nhân một cái đầy ngờ vực.

Phạm Như Diễm rụt rè dơ tay lên, do dự phát ngôn: “Anh, anh biết…”, lòng băn khoăn như vậy có quá “cầm chân em trai kéo lại” không? (ý nói cản trở, làm hỏng chuyện người khác, có thể hiểu là “thọc gậy bánh xe”). Nhưng mà anh thật sự là biết đánh nha, làm người không nên thành thật sao? Thật là khó xử…

Phạm Như Thâm cười không được, khóc chẳng xong, “cứ coi như anh biết thì nhiều nhất cũng chỉ có ba người, Tranh Tranh không biết.”

Thế thì có gì là khó? Chỉ cần, rút Iphone, call một tiếng, là cặp bài trùng của anh đã tới – Nhạc Lão Nương và Hà Tất Vấn. Cuộc chém giết lẫn nhau trên bàn bài bắt đầu, nhưng đó không phải style của Phạm Như Thâm, ngay từ đầu đã ngồi thảnh thơi một bên đọc tạp trí, sau đó, cái người lúc bắt đầu thì hùng hổ hô hào mọi người đánh bài, đánh được một nửa lại rút lui trong hổ thẹn, rất vô liêm xỉ chuồn vào “khuê phòng mĩ nữ” cùng “nàng” xem truyện tranh. (đoạn này mấy từ tiếng Anh là của tác giả nha, không phải em sướng lên đánh bừa đâu nha^^!)

Truyện tranh là thuê về từ cửa hàng cho Tranh Tranh đọc, nhưng Phạm Như Thâm cảm thấy, anh chàng Hà Tất Sinh này còn mê đọc hơn cả em gái anh!

Nam nhân này, rõ ràng ngoại hình khỏe hơn gấu, thế mà… xem phim thần tượng thì khóc, lại còn thích đọc truyện tranh con gái.

Anh chỉ có thể nói rằng, Hà Tất Sinh là con người kì lạ nhất mà anh từng gặp.

Tối đó, mưa gió rất dữ dội, mấy người họ ăn no rồi ngồi uống trà tại phòng khách, Nhạc San San, Hà Tất Vấn và Tranh Tranh ba người lôi bộ bài tây ra chơi “Bệnh tim mạch” (tên một trò chơi dùng bộ tú lơ khơ của Trung Quốc), chốc chốc những tiếng cười vui vẻ lại truyền ra.

Hà Tất Vấn nói với mọi người, vì anh Sinh cho biết Tranh Tranh rất sợ tới bệnh viện, cũng lại không chịu gặp bác sĩ tâm lí, hai người họ đã thử rất nhiều lần đều không có kết quả, cho nên, Sinh đã nghĩ qua rồi, bản thân em trai mình chính là bác sĩ tâm lí, trong cuộc sống đời thường có thể từ từ giúp cô quen với sự tồn tại của mấy người ấy, vô hình chung làm trị liệu, nên không cần phải nhập viện nữa.

Phạm Như Thâm vô cùng bất ngờ, thì ra Hà Tất Sinh làm những chuyện này, sau lưng đều có dụng ý cả. Hà Tất Vấn còn nói, Sinh cũng đã thử đem cô tới nhà anh chơi, nhưng năng lực thích ứng với môi trường xa lạ của cô vẫn rất chậm, tất cả đều phải bắt đầu từ đầu, ví như mua đồ phải mua từng thứ từng thứ một, không thể thân thuộc bằng nơi đã từng sinh sống mười mấy năm.

Cho nên, Hà Tất Sinh đã nói chuyện với mẹ, bà cũng rất yêu quý Tranh Tranh, chuyện chuyển nhà bà không hề phản đối, sống ở nơi phụ cận cảnh vật hài hòa này, tương lai Tranh Tranh muốn về nhà, đi lại cũng thuận tiện.

“Anh yên tâm, em rể sẽ không lừa mất bảo bối mọi người đã bảo bọc suốt hơn hai chục năm đâu, haha!”

Phạm Như Thâm vừa cảm động, vừa cười mà đáp lời: “Tôi có nói sẽ cho tiểu muội lấy cậu sao?”

“Không cho cũng không được, Tranh Tranh đã đồng ý rồi, hahaha!”, lại thêm vào một giọng cười tiểu nhân đắc trí.

Cái đồ tiểu nhân vô liêm sỉ nhà cậu, lại đi dụ dỗ lừa phỉnh Tranh Tranh thuần khiết vô tư.

Vẫn còn một kế hoạch nữa, vừa nãy đọc truyện với Tranh Tranh anh mới nghĩ ra, anh muốn mở một tiệm cho thuê sách, như vậy vừa có thể chăm lo cho cuộc sống và vừa chăm sóc để ý đc Tranh Tranh.

Nói không chừng, lâu dần có thể khiến cho Tranh Tranh quen dần với mối quan hệ với mọi người.

———–

Thời gian sau đó, anh rất bận rộn để chuẩn bị cho “không gian hạnh phúc của hai người”. Chỗ ở mới anh vừa tìm được chỉ cách nhà cô có một tòa nhà.

Căn hộ này được xây dựng từ tám năm trước, nhưng cấu trúc ánh sáng anh đều rất hài lòng, lúc đưa Tranh Tranh đến xem, cô mê tít một gian phòng sơn màu xanh da trời, thế nên anh quyết định trong tương lai nó sẽ là phòng ngủ của hai người.

Người chủ trước của ngôi nhà là một họa sĩ, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến anh quyết định chọn mua ngôi nhà này. Ở đây có một phòng làm việc được thiết kế rất tuyệt vời, sau này cô có thể vẽ tranh ở đây, anh muốn lưu trữ lại từng bức vẽ của cô.

Ngôi nhà chỉ cần dọn dẹp qua là có thể chính thức dọn tới ở rồi, mấy anh em họ đều rất tốt bụng, ngày chủ nhật đều tới giúp sơn lại những bức tường.

Tranh Tranh vẽ lên trần phòng ngủ của hai người cả một bầu trời đầy sao, ánh sao sáng lung linh chiếu rọi căn phòng, chiếu rọi cả đôi mắt và trái tim anh.

Anh rất khoa trương chớp chớp mắt đầy kinh ngạc: “Oa! Sáng quá. Sau này không ngủ đc cũng chẳng cần đếm cừu nữa, đếm sao là được rồi í nhỉ? Có thể ước một điều ước không nhỉ? Anh ước Tranh Tranh mãi mãi đáng yêu như thế này, còn nữa, mong rằng sau này, mỗi tối đều được đếm sao cùng Tranh Tranh dễ thương.”

Cô bị anh chọc cứ cười mãi. Cô còn vẽ phòng ngủ của mẹ anh nữa, trên những bức tường là cả một cánh đồng hoa oải hương đung đưa đón gió, vì bà có từng nói với cô bà thích nhất hoa oải hương.

“Đây là con dâu tương lai giúp ta vẽ đó nha, đẹp quá!”

Tranh Tranh cười ngượng.

“Đến đây nào, chúng ta uống trà nói chuyện, những việc nặng nhọc còn lại để cho bọn nam nhân thối kia là được rồi. Luôn muốn sinh một đứa con gái xinh xắn, dịu dàng, biết nũng nịu, thế mà trời không toại lòng người, cho ta sinh liền ba tên tiểu tử thối, thật muốn dắt đứa “con gái muộn” _ bảo bối yêu quý Tranh Tranh, ra ban công uống trà, là trà hoa oải hương mà bà vừa mang đến.

“Dù sao cũng nhàn rỗi, chúng ta chơi một trò trắc nghiệm tâm lí nhé, thú vị lắm!” Hà Tất Vấn cũng vừa ra đứng dựa ban công.

——— ————–

Sau một thời gian tiếp xúc, mọi người đều đã quen thân, A Vấn nói gì, cô rất thường xuyên đáp lại, điều này khiến Hà Tất Sinh cảm thấy, liệu pháp trị bệnh vô hình rất có hiệu quả, anh rất tin tưởng A Vấn, cũng rất chắc chắn rằng, cách ấy sẽ khiến Tranh Tranh tốt hơn.

Ít nhất anh cũng cảm thấy, cách thể hiện cảm xúc của cô đã rõ ràng hơn, khả năng suy nghĩ logic đã cải thiện một cách đáng kể, quan trọng nhất là, cô giờ đã biết cười nhiều hơn, cô cũng biết chủ động mở miệng bày tỏ suy nghĩ của mình, so với Tranh Tranh thầm lặng của ngày trước, anh càng sung sướng ngắm nhìn Tranh Tranh biết cười biết làm nũng của bây giờ.

Quan trọng nhất là cô được vui vẻ.

Sau này, anh sẽ càng bận rộn, mở cửa hàng phải xử lí rất nhiều công việc, không có thời gian quan tâm cô, anh giao khoán cho tiểu đệ, thay anh chú ý đến cô, gợi chuyện để cô nói, không để cô trốn vào cái thế giới câm lặng u tối kia nữa.

“Yên tâm đi lão đại, anh nghĩ em ăn gì mà sống thế, loại trị liệu tâm lí đó làm khó được em sao?”

Em trai đã nhận lời, anh rất an tâm giao Tranh Tranh cho A Vấn, để cho họ thời gian sắp tới phải bận rộn một chút.

Những chi tiết lớn nhỏ để mở cửa hàng rất là phức tạp, phương diện này Hà Tất Sinh lại hoàn toàn không có kinh nghiệm, cũng may có Nhạc San San và Phạm Như Thâm giúp đỡ. Có lúc giải quyết công việc không thuận lợi sẽ cảm thấy rất phiền não, quay lại sẽ nhìn thấy ngay nụ cười yên bình và dịu dàng của Tranh Tranh, cô luôn ngồi ngay cạnh anh, do vậy, cứ một ngày mới bắt đầu là anh sẽ lại tràn đầy sinh lực.

Anh chỉ cần nghĩ rằng, “đây là để cho tương lai cô có một chỗ dựa vững chắc” thế là anh lại có thể tiếp tục kiên cường.

Có điều trước giờ anh chưa từng nghĩ, nếu cái tương lai mà anh dàn dựng đó, không có cô, thì phải làm sao?

Việc mở cửa hàng đã chuẩn bị gần như ổn thỏa, chỉ cần chọn một ngày tốt là có thể khai trương. Nhạc lão nương rất có đầu óc kinh doanh, thay anh lập ra vài kế hoạch ưu đãi dịp khai trương để mời chào nguồn khách.

——— —————-

Mấy ngày bận rộn cuối cùng cũng chấm dứt, chợt nghĩ tới thời gian vừa rồi không chăm sóc tốt cho Tranh Tranh, anh vội vàng chạy đến Phạm gia, Phạm Như Thâm đang chuẩn bị bữa tối, thuận miệng bảo anh: “Tranh Tranh đang ở trong phòng, đợi một chút, lát ở lại ăn cơm luôn thể.”

“Đương nhiên rồi”, điều này còn cần anh nói sao, lại còn điểm thêm, “tôi muốn một quả trứng luộc nữa.”

Phạm Như Thâm liếc anh: “Xin hỏi khách quan muốn lòng đỏ phải chín mấy phần?”

“Đừng khách khí, ta vốn rất dễ nuôi a.” Còn dám nói vậy! Sinh chẳng hề ngại ngần, ù một cái đã mở tủ lạnh lấy ra hai quả trứng.

Hà Tất Sinh đi tới phòng cô, thấy cô đang cúi đầu chăm chú vào bức vẽ, anh hỏi thăm dò: “Tranh Tranh, em đang vẽ gì vậy?”

Cô vô thức “á” lên một tiếng, rồi vội vàng đóng quyển tranh lại.

“Không cho anh xem được à?”

Cô lắc lắc đầu, dấu quyển tranh về phía sau.

Anh ngạc nhiên nhìn cô.

Tranh Tranh trước giờ chưa từng dấu anh điều gì cả.

Lúc đó, lại càng muốn tìm hiểu mọi thứ về cô, nên hỏi cô anh có thể mượn chồng tranh xếp trên kệ sách kia về nhà xem không?

Cô không hề băn khoăn, rất hào phóng đặt hết chúng vào tay anh: “Cho anh mượn hết đó”, còn hỏi anh đã đủ chưa, có cần mượn thêm không, tới tận quyển tranh cũ lắm rồi, nhét ở tận dưới cùng của chồng tranh cũng lôi ra đưa anh, cô gái mà cái gì cũng đưa hết cho anh ấy, từ khi nào lại biết giữ bí mật với anh?

Anh cũng chẳng nghĩ nhiều, rất nhanh đã đặt vấn đề ấy sang một bên.

“Không cho xem thì thôi vậy”, tay đưa ra muốn ôm lấy cơ thể thơm ngọt mềm mại của cô, một thời gian rồi chưa nói chuyện tử tế với cô, đang thèm được nêm ít gia vị tình yêu bằng mấy câu tình tứ, mà mỗi lần nghe thấy Phạm Như Thâm lại mặt đằng đằng sát khí chỉ muốn tẩn cho anh một trận.

Cô đẩy anh ra.

Một cái đẩy rất gấp gáp.

Anh, tâm trí trống rỗng, nhìn cô chằm chằm, trước giờ chưa từng bị cô cự tuyệt, nhất thời không kịp phản ứng.

“Tranh Tranh?” Anh nhìn cô nghi hoặc.

Tranh không được xem, ôm cũng không cho ôm?

“Em không khỏe à?” Cô hôm nay có chút … kì quái.

“Đâu, đâu có!” Cô không dám nhìn anh, trên mặt có chút bối rối và hoảng hốt không thể nhầm lẫn được. Nếu anh không nhầm, gương mặt đó còn toát lên vẻ tội lỗi, cô của anh_gương mặt luôn luôn chân thành tin tưởng, ánh mắt nhìn anh luôn không hề che dấu, so với cô hiện tại_ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng vào anh…. quả là không giống.

Thật sự không giống.

Không thể không thừa nhận, anh có chút phật ý.

“Em nói xem nào, dạo này có chuyện gì đặc biệt không?”

“Không, không có.” Cô cúi đầu, lí nhí đáp lời.

Cho nên, chắc chắn là có chuyện rồi, chỉ có điều không chịu nói với anh.

Thời gian vừa rồi, không có cách nào gặp mặt hàng ngày, ít thời gian tiếp xúc, vô phương tham dự vào mỗi chuyện xảy ra trong cuộc sống thường nhật của cô, mới có một tháng, lại đột nhiên cảm thấy, anh và cô, dường như trở nên xa cách rất nhiều, cô đối với anh, cũng không còn thoải mái vô tư như trước nữa.

“Nhưng mà anh muốn biết, rất muốn, rất muốn.” Anh tăng cường ngữ điệu, những lúc anh giả bộ nói bằng giọng điệu này, cô đều sẽ thỏa hiệp, trái tim mềm yếu ấy sẽ không nỡ nhìn thấy anh thất vọng, không nhẫn tâm để anh phải kêu lên “rất muốn, rất muốn”.

Cô khó xử tới mỗi trầm mặc – Đúng lúc ấy, Phạm Như Thâm gõ cửa: “Cơm tối làm xong rồi, hai người có cần ra ăn cơm trước không?”

“Được, tôi ra ngay đây…”

“Không, anh ấy phải đi rồi.”

Hai tiếng nói cùng lúc cất lên.

Bầu không khí phút chốc trở nên im lặng đến kì lạ.

Hà Tất Sinh quay đầu, biểu tình phức tạp nhìn cô.

Cô nhìn chằm chằm vào những đầu ngón tay xanh xám của mình, vặn vẹo chúng một cách hoàn hảo, giống như đứa trẻ làm điều gì sai trái…

Phạm Như Thâm cũng nhận ra không khí có chút không bình thường, bèn hỏi anh: “Sao thế?”

“Không có gì, tôi đi trước.”

Phạm Như Thâm theo anh ra ngoài, đứng trước bậc cửa hạ giọng hỏi: “Cãi nhau à?”

“Không có, chỉ là cảm thấy có chút kì quái, Tranh Tranh dạo này có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”

Phạm Như Thâm rất tập trung hồi tưởng lại những chuyện gần đây, “Chẳng có chuyện gì khác thường cả, cũng như bình thường, ở trong phòng đọc sách, vẽ tranh, có lúc đến nhà cậu, có thể là mẹ cậu hoặc em cậu dắt cô ấy đi đi về về…, cậu có thể đến hỏi Hà Tất Vấn, bọn họ quan hệ rất tốt, A Vấn thường đến đón Tranh Tranh ra ngoài đi dạo, có lẽ cậu ấy biết nguyên do. Hà Tất Sinh gật đầu, quay người định đi luôn.

“Đúng rồi, biểu hiện của Tranh Tranh gần đây rất tốt, cảm xúc phong phú, phảm ứng nhiều hơn, cũng tự biết suy nghĩ, cách thức hành vi không còn đơn thuần nữa, những tiến bộ ấy trước đây chỉ nghĩ thôi tôi cũng không dám, gặp em trai rồi cậu nhớ chuyển lời cám ơn giúp tôi, bắc sĩ tâm lí quả nhiên rất biết cách chữa trị.”

“Được, tôi biết rồi.”

——— ————

Rời khỏi Phạm gia, anh lập tức đến ngay bệnh viện. Hà Tất Vấn hiện đang làm việc trong một bệnh viện tâm thần lớn, anh đợi một tiếng đồng hồ, mới đợi được đến khi chuẩn bệnh xong cho bệnh nhân cuối.

“Anh cả!” Cả thân hình nhiệt tình ôm lấy anh.

Nếu là Tranh Tranh nhà anh, anh sẽ say sưa tận hưởng, những đổi lại là con gấu mèo hơn 90 cân thịt, anh lập lức tung một quyền cho “tiếp xúc thân mật” với bức tường ngay.

“A, anh cả, anh thật vô tình.”

Nhất định lưng đã gãy mất vài cái xương sườn rồi. Hà Tất Vấn vô cùng ai oán xoa xoa ngực tự mình chuẩn đoán chấn thương.

“Cậu có lớn mà chẳng có khôn.” Bộ dạng du côn như thế, hại anh không khống chế nổi phải tung một quyền.

Hà Tất Vấn nhún nhún vai: “Anh phải biết, làm việc trong môi trường như thế này, thu hoạch lớn nhất là học được cách sống như chơi, làm người quả nhiên không nên quá tích cực.

“Haizz, nhìn những người này xem, sống cả đời chỉ biết hăng say mê mải, cuối cùng thì nhận được điều gì?”

“Thôi không đùa nữa, anh hỏi cậu, Tranh Tranh có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Anh cảm thấy cô ấy kì lạ thế nào ấy.”

“Có, có sao? Kì lạ chỗ nào?”

Vẫn là một nụ cười ngây thơ vô (số) tội, biểu cảm cũng rất tự nhiên, thế nhưng…

“Cậu vừa nói lắp 0.1 giây”, chính xác đến từng chút một, “Lão tử ta từng bón cậu từng thìa cháo, giúp cậu thay tã, trong đầu cậu có trò quỷ gì chẳng lẽ ta không rõ?”

Người khác có thể bị lừa, nhưng tuyệt đối không lừa nổi anh!

“Anh cả, những chuyện thay tã bú sữa xưa như trái đất rồi, đừng nhắc đến nữa được không? Rất là tổn hại đến thanh danh của mĩ nam như đệ nha! Đám người ái mộ em mà nghe thấy thì…”

“Cho cậu chết!” Đáng đời, biểu cảm rõ ràng là có chuyện. Tranh Tranh dối anh, đến A Vấn cũng lừa anh nữa… bọn họ chắc chắn có chung một bí mật, nhưng lại không nói cho anh biết, gạt anh ra rìa…

Không thể không thừa nhận, cái cảm giác này, rất là không thoải mái nha!

“Cậu rốt cuộc đang dở trò quỷ gì thế hả?”

“Anh cả, anh hà tất phải hỏi (chơi chữ với tên Hà Tất Vấn).”

“Hà Tất Vấn chính là tên tiểu tử lớn lên cùng cậu, thân đến độ không thể thân hơn, không cần phải giới thiệu đâu.”

“_ _”

“Có nói không thì bảo!”

Hà Tất Vấn vẻ mặt đau khổ: “Anh cả, em quả thật là không thể nói, nhưng em có thể nói với anh một chuyện rất quan trọng liên quan đến Tranh Tranh.”

“Là chuyện gì?”

“Thời gian vừa rồi, em dùng rất nhiều phương thức thăm dò kiểm tra những tầng rào cản tâm lí của cô ấy, anh biết em phát hiện ra điều gì không? Thực ra, chính là cảm giác tội lỗi, tác động của những cảm xúc ấy khiến Tranh Tranh không thể chấp nhận, không thể đối mặt, cuối cùng đóng cửa cô lập cảm xúc, đồng thời cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài.”

Hà Tất Sinh càng nghe, sắc mặt càng nghiêm trọng: “Bởi vì cha dượng đã chết, anh cả lại ngồi tù, đều là vì cô ấy, có đúng không?”

“Không chỉ có thế, bởi vì cha dượng chết là do cô ấy chính tay ngộ sát, Phạm đại ca cũng chỉ vì bảo vệ cô ấy, nên mới đứng ra nhận tội.”

Hà Tất Sinh cứng lưỡi một lúc lâu, chẳng nói được lời nào.

Nội tình chuyện này quả khiến người ta kinh hoàng!

“Cậu, cậu chắc chứ?”

“Chắc chắn!”

Chả trách, điều này giải thích tại sao Tranh Tranh lại không cách nào chấp nhận, đóng mình lại, không nghe, không hỏi, không nhìn…

Trong lòng bùng lên một cơn nhức nhối. Anh không tài nào tưởng tượng nổi, một bé gái mới 12 tuổi mà đã phải trải qua những chuyện này.

Nghĩ tới điều gì, sắc mặt anh đột nhiên lạnh sắc, trầm giọng nói: “A vấn, chuyện này phải tuyệt đối giữ kín, không được phép nói một chữ với ai.”

Phạm Như Thâm không nói thật với anh là để bảo vệ Tranh Tranh, như vậy cũng coi như đã biết nội tình, phải giả vờ chưa hề biết chuyện này, khiến nó mãi mãi là bí mật.

Hà Tất Vấn gật đầu hứa hẹn. “Em cũng biết tầm nghiêm trọng của vấn đề, từ giờ trở đi sẽ không nhắc tới nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.