Người Tình Bắc Hải

Chương 37




Bất luận là ai đều có nhược điểm.

Vấn đề con cái là vết thương Corrine vẫn không dám đụng vào. Hắn sợ Iven thích người khác, hắn sợ Iven đem toàn bộ cách đối tốt với mình cho một người khác.

Mỗi sáng sớm, Iven sẽ cười đưa người kia ra tới cửa, nhìn hắn đi làm; mỗi buổi tối, Iven sẽ làm cơm, chờ người kia trở về; lúc sinh nhật, Iven sẽ vì người kia mà chuẩn bị một cái bánh, cẩn thận mà tràn ngập kiên trì. Thế nhưng người kia không phải hắn, phần ấm áp kia cũng không thuộc về hắn nữa. Chỉ nghĩ như vậy, Corrine cảm giác trái tim từng đợt đau đớn, khổ sở đến cơ hồ thấy hít thở không thông. Vì thế, cho dù vết thương đã hư thối lâu như vậy, hắn tình nguyện chịu loại đau đớn này, cũng không dám đi hỏi.

Nhưng là vừa nãy, hắn hỏi, khả năng chỉ một phần vạn. Aldrich tiên sinh nói, đứa nhỏ này lớn lên giống hắn. Tóc vàng mắt xanh, đứa nhỏ rất khả ái, nếu quả như thật là con của hắn và Iven... Nhân sinh luôn tồn tại kỳ tích, vì thế hắn nghĩ, vạn nhất Ryan là một kỳ tích thì sao?

Iven ôm Ryan thật chặt, ở giây phút đó, y tựa hồ hóa thành một bức tượng, không nhúc nhích đứng ở đó chỗ. Cho dù chỉ trong nháy mắt, trong đầu Iven liền lóe lên vô số hình ảnh, sau đó y quyết định. Bất luận kẻ nào đều có quyền lợi chọn người nhà, chính như năm đó y quyết không thay đổi chọn kết hôn với Corrine, đến bây giờ, y cũng chọn sẽ không quay đầu lại. Nếu như Corrine đã biết Ryan là con của hắn, như vậy chỉ có hai lựa chọn, một là bọn họ phục hôn, hai là Ryan đổi họ Gris, mà y lẻ loi một mình rời đi. Vô luận là cái nào, đều cũng không phải là điều Iven mong muốn.

Iven trong năm phút nghĩ ra một lời nói dối, đánh cược kiêu ngạo cùng kiêu ngạo của Corrine hợp lại sinh ra tín nhiệm. Corrine quá kiêu ngạo, kiêu ngạo sẽ không dễ dàng hoài nghi người mình tin tưởng. Corrine là người có gen biến dị, thế nhưng y không phải, Iven không biết 85% là như thế nào đạt được. Có lẽ 15% còn lại quyết định đi, Corrine là thiên tài chiến đấu, mà y, cũng chỉ hơn người bình thường một chút ưu thế.

Iven thả Ryan trên mặt đất, ôn hòa cười nói: "Bảo bối, Aldrich tiên sinh tức giận, giúp ta dỗ ông ấy đi."

Ryan từ trước đến nay đều thông minh đáng sợ, nó đã nhận ra quái dị giữa Iven và Corrine, cho nên ngoan ngoãn gật đầu, xoay người đi vào tiểu biệt thự.

Iven ngồi xuống ghế gỗ trong sân, đang là buổi trưa, ánh nắng vừa đúng, trên mặt Iven cũng được đắp lên một tầng sáng. Corrine đứng yên, nghiêng đầu nhìn lại, mặt của Iven cũng có chút không rõ. Tựa như vô số lần nhìn thấy trong mơ, Corrine cảm thấy bất an.

Corrine ngồi xuống bên người Iven, hắn hơi ngẩng đầu lên, trên mặt anh tuấn lộ ra một chút mê man.

Iven hơi nheo mắt lại, tự chìm vào trong ký ức xa xôi: "Năm năm trước, tôi nghĩ anh sẽ có tình cảm với tôi, tôi cho là chúng ta sẽ vẫn như vậy, ở chung như người xa lạ vậy, nhưng ai cũng không rời ai. Nhưng mà biến cố tới quá nhanh, đầu tiên là phần hiệp ước ly hôn, sau đó là... Harry. Này khiến kế hoạch tốt từ trước của tôi đột nhiên bị rối loạn, hy vọng cũng biến thành một trò đùa."

Ngữ khí của Iven rất nhạt, tựa như đang kể chuyện của một người khác vậy. Corrine nhắm hai mắt lại, lông mi nhăn thành một đoàn. Đó là cảm giác đau lòng, từng đợt từng đợt, tựa hồ có vật gì bị xé rách vậy.

"Tôi rời khỏi thành Oss, muốn bắt đầu cuộc sống mới. Thế nhưng tình cảm không thể tính trước được. Đoạn ngày đó, tôi rất khó chịu, tôi chỉ cần nhắm mắt lại sẽ nghĩ tới anh, mất ngủ, phiền muộn, sau đó bắt đầu thôi mien chính mình. Tôi đột nhiên phát hiện rượu là thứ tốt. Rượu, quán bar, tiếng nhạc điếc tai nhức óc, tôi thường ngồi ở đó, tựa như một thiếu niên bất lương." Nói đến đây, Iven đột nhiên cười ra tiếng, kể chuyện cười cho một người tự cho là đúng, "Thiếu niên bất lương hơn ba mươi tuổi... Thời kỳ trưởng thành của tôi tựa hồ đặc biệt dài."

Corrine không cười, lời Iven nói giống như một thanh đao, từng nhát từng nhát cắt vào trái tim của hắn. Hắn biết hắn sai rồi, thế nhưng thật không ngờ lại sai nhiều như thế, tổn thương y sâu như vậy. Hắn vẫn cảm thấy Iven còn yêu hắn, thế nhưng hắn quên mất Iven cũng sẽ bị thương, cũng sẽ đau lòng. Hắn đem tình yêu của Iven đối với hắn từng chút từng chút tiêu hao hết.

Tự làm tự chịu. Buồn cười biết bao.

"Sau đó, tôi gặp hắn." Iven thanh âm đột nhiên thấp xuống, "Lần đầu gặp, tôi chỉ biết chúng tôi là người như nhau. Lòng muốn yêu, nhưng lại cầu mà không được, đáng thương. Tựa như hai người lẻ loi đi trong bóng tối, cùng một chỗ sưởi ấm."

Iven không nói nữa. Câu nói kế tiếp cũng không cần phải nói.

Corrine thẳng lưng, hai tay nắm chặt thành quyền, cả người đều căng thẳng. Nếu như Iven quay đầu, sẽ thấy hai mắt của nam nhân có chút đỏ lên, tựa như ác ma đến từ địa ngục.

Iven không có quay đầu, mà là đứng lên, đi về phía tiểu biệt thự. Corrine đột nhiên vươn tay kéo Iven, thanh âm khàn khàn đáng sợ: "... Vậy cậu yêu hắn sao?"

Ánh mắt Iven nhìn vào cây tùng duy nhất trong vườn, mùa hè, là tùng rất sum xuê, từng chút từng chút, che đi ánh nắng.

"Tôi đã nhanh quên cảm giác yêu." Iven nói xong cũng rút tay ra.

Iven đi vào biệt thự, cờ năm quân, trò chơi rất ấu trĩ, nhóc kia chơi với Aldrich rất vui vẻ. Iven đi tới, Aldrich chợt làm rơi một con cờ, dùng sức 'hanh' một tiếng, sau đó xoay người về phòng của mình.

Iven khom người xuống, phủng mặt của Ryan, ánh mắt xanh thẳm của Ryan đang nhìn y. Iven hôn lên gò má của Ryan.

"Bảo bối, ba ba yêu ngươi."

Ryan cũng cố sức hôn lên mặt Iven một cái: "Ba ba, cục cưng cũng yêu người."

Hai cha con nắm tay ra khỏi biệt thự, đi ra xa. Corrine như trước vẫn ngồi trên ghế, chờ ánh nắng yếu dần, chờ mặt trời lặn về phía tây.

Aldrich là một tiểu lão đầu cố chấp, hơn nữa thập phần thích mang thù. Trong thời gian dài, trừ phi là công việc cần, ông cũng sẽ không để ý đến Iven. Không nói chuyện với y, làm bộ không nhìn thấy y, hay là cố ý coi y như không khí.

Tình huống như vậy ngya cả Arthur cũng phát hiện.

"Iven, anh sao lại đắc tội lão già này?" Arthur hết sức tò mò, "Lão già này trí nhớ kém, tức giận cư nhiên có thể lâu như vậy."

Iven nghiêm túc xem sách trong tay, căn bản không có tâm tư đi giải thích tò mò của Arthur.

"Hanh!" Một tiếng hừ lạnh nặng nề, Aldrich tiên sinh từ phía sau bọn họ đi qua. Arthur lặng lẽ rụt đầu về.

Iven bất đắc dĩ buông sách xuống, đi theo sau Aldrich, đi vào phòng làm việc.

Aldrich cố ý thừa lúc Iven đi tới cửa đóng cửa lại. Nhìn cửa trước mặt năng nề đóng lại, Iven sờ sờ mũi, xoay người tựa trên tường.

Đúng lúc này, di động của Iven đột nhiên vang lên. Iven lấy di động ra, phía trên là một số xa lạ. Iven nhận điện thoại.

"Xin hỏi là Iven Winston tiên sinh sao?" Giọng nữ nhu hòa truyền tới, thập phần xa lạ.

"Đúng vậy, xin hỏi cô là?" Iven chần chừ nói.

"Xin chào, tôi là Angela, nghề nghiệp là cố vấn tâm lý, mạo muội quấy rầy, nếu như ngài rảnh, ta muốn gặp ngài."

"Xin lỗi, tôi không có bệnh tâm lý." Iven cười nói.

Điện thoại bên kia đột nhiên khẽ cười ra tiếng: "Winston tiên sinh, ngài thật hài hước. Tôi chỉ là muốn thảo luận với ngài một vài vấn đề."

Iven đi gặp Angela, bọn họ hẹn ở một quán cà phê. Angela là một nữ sĩ xinh đẹp, gặp lần thứ hai, Iven liền nhận ra vị này chính là nữ sĩ xem mắt với Corrine. Iven không thể không ác ý phỏng đoán ý đồ của vị nữ sĩ này.

Iven mỉm cười, nhìn nữ sĩ đói diện nói: "Tiểu thư Angela, xin chào."

Angela mặc váy đỏ liền thân, tựa như một đóa hoa diễm lệ, hấp dẫn vô số ánh nhìn.

"Winston tiên sinh, tôi là cố vấn tâm lý của Corrine tiên sinh." Angela cười nói.

Iven lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Winston tiên sinh, ngài có phải hiểu lầm cái gì không? Ngày ấy gặp, thật sự là vì công việc." Angela cười nói, không ngần ngại chút nào.

Năm năm trước, khi y thiếu chút nữa sụp đổ tinh thần, y cũng tìm đến cố vấn tâm lý. Chỉ là vì sao, Corrine cũng cần cố vấn tâm lý? Cái này như một vòng tuần hoàn kỳ quái.

Hai mắt của Angela đột nhiên chăm chú nhìn Iven, Iven vẫn mỉm cười nhìn cô. Angela thu hồi ánh mắt, khẽ nhấp một ngụm cà phê: "Winston tiên sinh, ngài và Corrine tiên sinh kỳ thực là người giống nhau."

"Tôi không rõ ý của cô." Iven thản nhiên nói.

"Các anh đều cố chấp như nhau, đều để ý quá khứ như nhau, đem tim của mình vây lại một chỗ, cho nên vĩnh viễn chạy không thoát." Angela sắc bén nói.

Nụ cười trên mặt Iven dần dần biến mất: "Tiểu thư Angela, cô là cố vấn tâm lý, thế nhưng cũng không có nghĩa có thể tùy ý phỏng đoán tâm tư của người khác. Lời cô vừa nói, tôi cũng không ủng hộ."

Angela đột nhiên chống cằm tới gần, thấp giọng chậm rãi nói: "Người chân chính đi ra, quay đầu nhìn lại, liền chỉ có vết chân do mình lưu lại. Sẽ không để ý người kia, cho dù đối phương đang ở trước mặt, anh cũng sẽ không muốn trốn tránh."

Iven chợt đứng lên: "Xin lỗi, tôi không trả lương cho cô, cho nên cũng không thể làm lỡ thời giờ của cô được, gặp lại."

Iven vội vã rời đi, lại có cảm giác chạy trối chết.

Angela nhìn thân ảnh của Iven biến mất, sau đó lấy di động, gọi một cú điện thoại.

Y không phải trốn tránh, y đã buông xuống, đã lạnh lùng chống đở. Thế nhưng sau đó, Corrine như một cái gai, ở trong lòng y, khiến y chán ghét ở cùng một không gian với hắn. Cách làm của Corrine luôn khiến y càng ghét hơn hắn.

Iven vội vã trở về nhà, Ryan đang cùng Byrnes chơi trò bác sĩ và bệnh nhân. Iven đứng tại cửa, nhìn bọn họ chơi đùa.

Byrnes đang giả làm một bệnh nhân bị bệnh nặng, nằm trên giường. Ryan cả người đặt trên người Byrnes, đang giúp hắn làm trái tim sống lại. Ryan làm đã lâu, thấy Byrnes còn chưa tỉnh lại, liền lấy ngón tay chọt vào mặt của Byrnes.

"James..." Iven lên tiếng nói.

Byrnes mở choàng mắt, ôm Ryan, để nó tuột từ trên người mình xuống, sau đó lấy gương ra soi.

"Không có tới." Iven nói câu kế tiếp xong, nhận được cái trừng phẫn nộ của Byrnes.

Iven bế Ryan lên, trở về nhà mình.

"Ba ba, chúng ta cũng chơi đi." Ryan mắt lóe sáng nói.

"Cục cưng muốn chơi cái gì?" Iven hỏi.

"Ba ba muốn chơi gì? Ba ba nói chơi cái gì, cục cưng sẽ chơi cái đó." Ryan nói.

"Người lớn phải nhường trẻ con."

"Thế nhưng ba ba không vui."

Iven bế Ryan lên: "Kỳ thực ba ba nhìn bảo bối, sẽ vui vẻ."

Ngày hôm sau ít tiết hơn, Aldrich tiên sinh như trước không để ý tới Iven. Sau khi tan học, Corrine tới tìm ông.

Iven nghĩ tới lời Angela nói, cô ấy nói Corrine không thoát khỏi quá khứ, thế nhưng quá khứ của Corrine là cái gì chứ? Quá khứ của Corrine, từng có y sao? Vì sao hiện tại hết lần này tới lần khác tìm tới y?

"Iven, chúng ta hảo hảo nói chuyện." Corrine lãnh tĩnh nói, mang biểu tình cao ngạo trên mặt, tựa như trở về Corrine của năm năm trước.

Iven gật đầu. Hai người chọn một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.

Trên mặt Corrine có vẻ uể oải nhàn nhạt. Mấy ngày nay hắn suy nghĩ rất nhiều. Đối với Iven mà nói, hắn không có hoài nghi. Con cái thành cái gai trong lòng hắn. Người kiêu ngạo như vậy, sao có thể chịu được người mình thích có con cùng người khác? Thế nhưng Corrine không có lựa chọn nào khác, hoặc là thỏa hiệp, hoặc là từ bỏ.

Corrine lựa chọn thỏa hiệp, mặc dù đây là một lựa chọn rất khó tiếp nhận, thế nhưng còn hơn từ bỏ, lại tốt hơn nhiều.

"Iven, tôi hôm nay tới tìm cậu, cũng không phải vì việc tư. Trước tôi cũng không nói dối, tôi cần một trợ lý, mà thầy Aldrich đề cử cậu. Ông rất coi trọng cậu, nghĩ cậu thích hợp với công việc này."

"Về sắp đặt này, tôi cũng không có ý gì khác, cậu cũng không nên suy nghĩ nhiều."

"Lương một vạn Oss tệ một tháng, đồng thời có thể học được thêm nhiều tri thức thực dụng, Iven, vô luận nhìn từ phương diện nào, công việc này đều rất thích hợp với cậu. Iven, mong cậu có thể nghiêm túc suy tính một chút." Corrine nghiêm túc nói.

Thái độ Corrine hoàn toàn là giải quyết việc công, nếu như là thái độ lúc trước, Iven sẽ cảm thấy phiền chán, thế nhưng hiện tại, Iven bắt đầu nghiêm túc duy nghĩ.

Trong đầu Iven hiện ra lời của Angela.

"Tôi sẽ suy nghĩ, hai ngày sau cho anh một câu trả lời thuyết phục." Iven nói.

Corrine đứng dậy: "Tốt, cậu có thể trực tiếp gọi cho ta. Vậy trước như vậy đi, gặp lại."

Corrine nói xong liền xoay người rời đi.

Thầy Aldrich tức giận vô bờ bến, lời của Angela, còn có sự thản nhiên của Corrine. Đây hết thảy cũng khiến y do dự.

Iven liệt ra toàn bộ điểm tốt và điểm xấu. Điểm tốt đó là tiền lương không tệ, kinh nghiệm phong phú, Aldrich không tức giận nữa, mà y cũng không có trốn tránh. Tiếp tục như vậy, có vẻ chỉ có một mình y còn chìm trong quá khứ. Điểm xấu là phải ở cùng một chỗ với Corrine.

Iven nghiêm túc cân nhắc một phen, cuối cùng tiếp nhận công việc này.

Iven nói cho Aldrich tiên sinh ý của mình, mười lăm phút trước còn làm bộ không nhìn thấy y, tiểu lão đầu lập tức đi tới bên cạnh y, từ trong lòng móc ra một quả táo đưa cho y.

"Iven, cậu tại sao lại ở chỗ này? Đến, ăn táo." Tiểu lão đầu hai mắt híp thành một đường, làm ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Iven không nói nhận lấy táo. Bất quá Aldrich rốt cuộc để ý đến y, Iven nghĩ bầu trời của mình trong nháy mắt sáng sủa hơn. Bị thầy giáp hoàn toàn coi như không thấy, cho dù sự nhẫn nại của Iven rất mạnh, cũng sắp không chịu nổi.

Corrine nói muốn y dời đến ký túc xá của nhân viên. Người nhậm chức ở quân bộ đều có phòng trọ thuộc về mình, tòa nhà xây ở hai bên quân bộ, thủ vệ nghiêm ngặt, ra ngoài mua sắm đều có xe đặc biệt đưa đón. Đây cũng là phúc lợi hạng nhất.

Thứ bảy, Corrine tự mình lái xe tới đón bọn họ. Hành lý của Iven cũng không nhiều, hai người cộng lại, cũng liền hai ba rương hành lý. Ryan đang kéo một rương hành lý nhỏ, bên trong chứa y phục của nó và đồ chơi bảo bối.

Byrnes khoanh tay đứng tại cửa, sắc mặt cũng không dễ nhìn. Hắn là người duy nhất biết chân tướng, cho nên độ hảo cảm với Corrine là số không, biết Iven muốn làm trợ lý của hắn, sắc mặt càng thêm khó coi. Còn một nguyên nhân khác là, hắn không muốn lại ăn cơm ở y viện...

"Byrnes, cám ơn cậu." Iven nghiêm túc nói.

Byrnes khoát tay: "Thân ái, chúng ta làm bạn bao nhiêu năm, những lời khách khí này không cần nói, sau này rảnh rỗi nhớ về làm cơm cho tớ." Ánh mắt Byrnes rơi trên người Ryan, "Ryan, quyển sách chú đưa cho cháu phải bảo quản thật tốt, nói không chừng chú ngày nào đó sẽ muốn lấy lại." Byrnes cố sức vỗ đầu mình một cái, "Cất kỹ, không thể suy nghĩ, không phải chú sẽ nhịn không được lấy lại!"

Ryan mở to hai mắt nhìn, sau đó buông rương hành lý nhỏ, chạy vào phòng, lúc đi ra, trong tay thêm một quyển sách, lén lén lút lút bỏ vào rương hành lý.

Byrnes: "..."

Bọn họ ở cửa đợi một hồi, Corrine liền đến. Corrine mặc một bộ tây trang màu trắng, đầu tóc gọn gàng, cả người đều có vẻ rất hoạt bát. Byrnes nhìn Corrine, hừ lạnh một tiếng liền xoay người vào nhà.

Corrine giúp Iven bỏ rương hành lý ra sau xe, sau đó cầm rương hành lý trong tay Ryan.

"Chú Corrine!" Ryan lễ phép kêu lên.

Corrine nhìn Ryan, chỉ là gật đầu.

Corrine mở cửa sau, để hai người ngồi vào, sau đó vào xe, lái đi quân bộ.

"Bởi vì cậu mang theo con, cho nên tôi xin một căn hai phòng ngủ một phòng khách, đồ dùng bên trong đầy đủ hết. Nếu như cậu muốn đi ra ngoài mua sắm, có thể bảo cho thủ vệ, sẽ có người đến đưa cậu ra ngoài. Phòng làm việc ở tầng tám phòng 815. Công việc cụ thể, ngày mai tôi sẽ nói cho cậu biết." Corrine nói.

Giải quyết việc công như vậy khiến Iven dễ chịu hơn rất nhiều.

"Tốt, cảm ơn." Iven nói.

Corrine không nói gì. Xe lái nhanh qua khu vực thành thị phồn nháo, tiến vào ngoại ô phía tây, vào trong rừng rậm. Xung quanh dần dần an tĩnh, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chim hót. Ryan đối với hoàn cảnh lạ lẫm này tràn ngập tò mò, ghé người trên cửa sổ, đưa ngón tay chọt trên cửa sổ.

Nơi ở mới ở tầng năm, ba người đi thang máy lên, mở cửa phòng, bên trong rất sạch sẽ, ngoài cửa sổ là một cánh rừng, hoàn cảnh u tĩnh, không khí trong lành. Iven thích chỗ an tĩnh, cho nên đối với chỗ này, y hết sức hài lòng.

Corrine đứng tại cửa, nhìn Iven đi tới bên cửa sổ, mở ra cửa sổ nhìn ra ngoài, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, đôi mắt đột nhiên trở nên tối đi.

"Ba ba, bên ngoài có tiếng chim." Ryan cũng ghé vào trước cửa sổ, vui vẻ nói.

Ánh mắt Corrine đột nhiên tối sầm xuống.

—-¤—-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.