Người Tình Bắc Hải

Chương 36




Iven ôm Ryan vội vã ra ngoài, bước chân của y rất nhanh, tựa hồ đang cực lực trốn cái gì. Y cảm giác được một ánh mắt, thâm trầm , mang tâm tình cực kỳ phức tạp. Ánh mắt như thế, trước kia, Iven chưa từng thấy trong mắt Corrine. Iven thấy qua lạnh lùng, chán ghét, còn có giễu cợt, hết lần này tới lần khác cũng không có loại này. Nhưng là từ lần trước gặp mặt ở nhà hàng, Iven lại cảm nhận được. Loại ánh nhìn này khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, có cảm giác hít thở không thông. Iven ghét cảm giác này, chán ghét gặp mặt Corrine, chán ghét ở cùng hắn trong một phòng.

Iven đi qua mấy khúc quanh, thẳng đến khi ánh nhìn kia biến mất, mới dừng bước. Ryan từ trong lòng Iven tuột xuống, nắm tay Iven.

"Cục cưng trưởng thành, sẽ đè lại ba ba." Ryan nhu thuận nói.

Nhóc con vĩnh viễn thân thiết như thế, thân thiết khiến người ta đau lòng. Iven cúi đầu, sờ sờ đầu Ryan.

Arthur đang tựa trên tường ở đối diện, thấy Iven liền chậm rãi đi tới, liếc Ryan, mang chút vẻ ghét bỏ.

"Đây là con của anh?" Arthur hỏi.

Iven gật đầu, kéo tay Ryan đi đến phòng nghỉ. Arthur tựa hồ không cảm thấy mình không được hoan nghênh, đi theo thật sát, trực tiếp vào phòng nghỉ.

"Con lớn như vậy, anh còn chưa tốt nghiệp đại học đã có con?" Arthur tiếp tục hỏi.

Ryan cũng không thích Arthur, cách biểu đạt không thích của nhóc rất hữu hạn, lúc này, Ryan chán ghét nhìn Arthur.

Arthur nhìn nhóc con trước mắt, hai mắt xanh thẳm, tóc vàng hơi quăn, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi phồng lên, cậu không có đọc hiểu biểu tình của Ryan, mà là đưa tay chọt mặt của Ryan: "Nhìn kỹ, tựa hồ cũng không xấu như vậy."

Ryan khẽ hừ một tiếng, cuối cùng lựa chọn quay lưng lại với Arthur.

"Iven, qua nhiều ngày quan sát, tôi phát hiện anh cũng không ngu xuẩn như tôi tưởng." Arthur nghiêm túc nói, "Anh chỉ thiếu một người bạn chỉ dẫn..."

Iven rốt cục thỏa hiệp: "Có chuyện mời nói thẳng."

Đối với phản ứng của Iven, Arthur cũng không hài lòng. Thế nhưng cậu ta suy nghĩ một chút, vẫn nói: "Bài tập ngày hôm qua thầy Aldrich đưa ra, chúng ta cùng nhau hoàn thành đi."

Iven rốt cuộc biết ý đồ của vị đại thiếu gia này. Suy nghĩ của Aldrich rất quái dị, lịch học và phương pháp dạy của ông đều không giống người thường, thậm chí ngay cả bài tập yêu cầu học sinh hoàn thành cũng rất biệt. Học chỉ đạo chiến đấu cần chính là sự phối hợp giữa chỉ huy và chiến sĩ, thế nhưng Aldrich ngày hôm qua giao nhiệm vụ yêu cầu hai người chỉ huy cùng nhau phối hợp hoàn thành. Arthur kiêu ngạo như chim công, nhìn ai cũng coi thường, vì thế không có bạn bè, càng không người nào nguyện ý cùng cậu ta hoàn thành bài tập.

Arthur nói xong nhìn Iven, trong mắt vẫn mang vẻ cao ngạo như trước, lỗ tai lại dựng lên, chờ Iven trả lời.

Iven đang suy nghĩ. Arthur quá kiêu ngạo, người kiêu ngạo bình thường ngay cả tổn thương người khác cũng nghĩ đó là một loại ân huệ. Iven không thích người như vậy. Thế nhưng không thể phủ nhận, Arthur quả thật có thiên phú, cho nên hợp tác với cậu ta, nhiệm vụ này sẽ giản đơn hơn rất nhiều. Iven vẫn chưa hoàn toàn dung nhập trường này, bởi vì phải chiếu cố Ryan, ngoại trừ thời gian đi học, y sẽ không tham gia bất kỳ hoạt động ngoại khóa nào. Ở phương diện khác mà nói, Iven và Arthur tương tự nhau, bọn họ đồng dạng là người bị coi thường.

"Được." Iven nói.

Arthur một bộ 'coi như anh thức thời', giống như một con công kiêu ngạo, hất đầu đi ra ngoài.

"Ba ba, con không thích hắn." Ryan bĩu môi nói.

Iven ở hôn lên mặt Ryan một cái, sau đó trải thảm xong, dọn tất cả đồ chơi của Ryan xong, mới xoay người rời đi.

Arthur ở trong phòng học chờ y.

Bọn họ cần cùng nhau khống chế một chiến sĩ cơ giáp, với hình thức mỗi người hai phút thay nhau mà tiến hành. Chiến sĩ cơ giáp là chiến sĩ cơ giáp ảo máy tính tạo ra. Arthur đã mở máy tính, bắt đầu tiến vào trạng thái chiến đấu.

Arthur đem bản điều khiển đầy nút ném cho Iven. Trận chiến bắt đầu, Iven tiến hành thao tác trước. Qua hai phút, Iven lập tức đem bản điều khiển đưa cho Arthur, động tác trung gian không thể dừng lại chút nào. Nếu như chiến sĩ ngã xuống, như vậy hợp tác thất bại, bọn họ phải làm lại một lần nữa. Trận chiến càng lúc càng hung hiểm, hai người hoàn toàn tiến nhập trạng thái, vô tình dựa vào nhau.

Vì thế lúc Corrine từ phòng làm việc của Aldrich đi qua cửa phòng học, nhìn thấy một cảnh như thế. Hai người kia dựa quá gần, Arthur đưa tay khoát lên vai Iven, mang vẻ ăn ý khó tả. Corrine đột nhiên muốn xông tới hất cái tay kia ra, thế nhưng hắn nhịn xuống. Hắn chỉ đứng ở cửa lặng lẽ nhìn hai phút, sau đó xoay người rời đi.

Iven đã hoàn toàn tiến vào trạng thái quên mình, mục tiêu của y bây giờ chỉ có một, chính là đánh bại đối thủ. Đến lúc sau, lòng bàn tay của Iven đã toát mồ hôi, hai mắt như cũ gắt gao nhìn chằm chằm màn hình.

"Đã chết!" Arthur đột nhiên đứng lên, quát to một tiếng.

Iven cũng đứng lên, kích động ôm Arthur. Arthur vẻ mặt không được tự nhiên, nhưng vẫn vươn tay, vỗ vỗ Iven.

Đây là trận đấu vui vẻ.

Iven buông Arthur ra, nhìn vẻ mặt của cậu ta, mới ý thức tới sự thất thố của mình, vừa định xin lỗi, Arthur đã xoay người rời đi.

Arthur mới vừa ra khỏi phòng học, liền nhận được điện thoại.

"Arthur · Gris, tôi ở dưới lầu chờ cậu."

Arthur nhìn hiển thị người gọi, trên khuôn mặt cao ngạo đột nhiên lộ ra tâm tình vui vẻ. Corrine là niềm kiêu hãnh của gia tộc Gris, cũng là tấm gương cho cả gia tộc Gris. Arthur rất sùng bái Corrine, lúc này nghe Corrine nói, gần như chạy xuống lầu.

Trong rừng cây rất an tĩnh, một người đứng dựa vào cây, dáng người cao ngất, mũ đắp lên mặt của hắn.

Arthur thả chậm bước đi, tốc độ đột nhiên chậm rì rì, trên mặt mang vẻ bực mình.

"Tìm tôi có chuyện gì?" Arthur cũng cảm giác giọng mình quá không tốt, nói lần nữa, "Anh tìm tôi?"

Corrine cầm lấy mũ, nghiêng đầu, ánh mắt u lam nhìn cậu ta, thanh âm rất nhạt nói: "Không được sao?"

Arthur hừ một tiếng: "Đương nhiên có thể, thế nhưng tôi hiện tại bề bộn nhiều việc."

"Mẹ cậu để tôi đến xem cậu." Corrine mặt không chút thay đổi nói, "Quan hệ của cậu và bạn học tựa hồ rất tốt?"

"Anh nói Iven? Ai thích y? Đồ ngu!"

Màu mắt Corrine đậm hơn một chút, trong lòng lại có cảm giác ê ẩm chua chua, trước kia Corrine không hiểu, thế nhưng hiện tại hắn đã biết, đó là đố kị. Đố kị những người đó tới gần, thế nhưng hắn hết lần này tới lần khác không có biện pháp nào. Bởi vì hắn và Iven, đã ly hôn.

"Arthur, phải nghiêm túc học hành, nếu như luôn do dự rất khó mà học giỏi. Tuổi của cậu cũng không còn nhỏ, không nên vẫn như đứa trẻ." Corrine nói xong cũng đội mũ lại, sau đó xoay người rời đi.

Mắt Arthur trợn tròn, nhìn bóng dáng Corrine biến mất, mới văng tục một câu.

Nhiệm vụ hoàn thành, cũng là lúc tan học. Iven đến phòng nghỉ đón Ryan, liền xoay người rời khỏi trường học.

Sibia cách chỗ bọn họ ở cũng không xa, vì thế Iven sẽ chọn đi bộ về. Đi dọc con đường quen thuộc không bao xa, đã nhìn thấy phía trước có một chiếc xe. Iven lúc đầu không có chú ý, Ryan đột nhiên dừng bước, nhìn về phía chiếc xe kia, Iven cũng nhìn sang.

Mặt trời lặn xuống, nắng chiều nhiễm đỏ nửa bầu trời. Dưới trời chiều, nhìn từ một bên, khuôn mặt của nam nhân tuấn mỹ phi thường. Iven kéo tay Ryan tiếp tục đi về phía trước.

"Iven." Corrine đột nhiên kêu lên.

Không thể lại tiếp tục làm như không thấy. Iven xoay người nhìn Corrine: "Thật là khéo."

Corrine nhíu mi: "Tôi ở chỗ này chờ cậu."

Iven lộ vẻ kinh ngạc: "Tôi không rõ ý của anh."

"Lên xe, gần đây có một nhà hàng, mùi vị rất tốt." Corrine nói.

Iven đứng tại chỗ, mặt không thay đổi nhìn Corrine, không nói gì. Corrine từ trên xe đi, mở cửa sau. Iven vẫn thờ ơ, ánh mắt Corrine rơi trên người Ryan, dừng một chút, sau đó lộ ra một nụ cười ôn hòa: "Ryan, lại đây, chú dẫn nhóc đi ăn."

Ryan nhớ lại lần trước ba ba tức giận, cho nên lúc này rất nhanh trốn ra sau Iven, không để ý đến Corrine.

"Corrine, này căn bản không cần phải thế." Iven nói xong, liền kéo Ryan xoay người rời đi.

Ánh mắt Corrine dần dần trầm xuống, nắng chiều đem bóng của hắn kéo ra rất dài.

**

Iven nhận được lời mời của Aldrich tiên sinh, vị tiên sinh này mời y cuối tuần cùng ăn cơm.

Sáng sớm thứ bảy, Iven sớm rời giường, dẫn Ryan ra cửa. Nhà của Aldrich là một biệt thự hai tầng. Vợ của ông đã qua đời, đứa con trai cũng không ở bên người, cho nên hiện tại đang sống một mình.

Trước biệt thự có một vườn hoa nhỏ, lúc Iven và Ryan đến, Aldrich mặc áo ba lỗ màu xám tro, đang ngồi xổm trong vườn hoa, trong tay cầm cuốc, xới đất cho hoa cỏ của ông.

"Aldrich tiên sinh, buổi sáng tốt lành." Iven gọi.

Aldrich quay đầu lại nhìn bọn họ, sau đó lộ ra một hàm răng trắng noãn, hướng Ryan vẫy vẫy tay, Ryan vui sướng chạy tới, trong tay cũng cầm thêm một cuốc nhỏ, một già một trẻ vui vẻ xới đất.

Iven mang thức ăn mình mang tới đi vào, lúc vừa đến cửa, liền đụng phải một người. Biểu tình trên mặt Iven trong nháy mắt trở nên rất quái dị.

Là Corrine, quan trọng hơn là Corrine cũng mặc áo ba lỗ như Aldrich, lộ ra cơ thể cường tráng, trên khuôn mặt anh tuấn còn dính chút bùn đất, Corrine như vậy thật vượt ra khỏi hiểu biết của Iven. Corrine vẫn luôn mặc tây trang, cho dù mặc áo ngủ, cũng sẽ như một quý tộc.

Vì thế Iven ngây ngẩn cả người. Corrine cũng nhìn về phía Iven. Sau lần thứ hai gặp mặt, Iven thấy ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng mà xa cách, đây là Corrine không muốn thừa nhận cũng không phải không thừa nhận. Lúc này nhìn bộ dạng ngốc lăng của Iven, trong mắt tất cả đều là vô cùng kinh ngạc, tâm tình của Corrine không khỏi tốt hơn chút.

Corrine đột nhiên vươn tay, Iven theo bản năng lui về sau một. Tay của Corrine liền dừng giữa không trung, hắn chậm rãi thu hồi lại.

"Trên vai cậu có một lá rơi xuống." Corrine nhắc nhở, xoay người vào vườn, gia nhập với hai người kia.

Iven bỏ thức ăn vào bếp, trong lời mời của Aldrich bao gồm cả cùng nhau ăn cơm, bây giờ còn quá sớm, còn chưa đến lúc ăn trưa. Vì thế Iven tựa vào ở cửa, nhìn ba người trong vườn bận rộn.

Xem ra Aldrich tiên sinh không chỉ mời y, còn mời Corrine. Về phần đây là trùng hợp hay là cái gì khác, Iven cũng không biết. Sự việc đã biến thành như vậy, chọn lưu lại, hay rời đi. Iven do dự chốc lát, vẫn là chọn lưu lại. Aldrich mời, mặt mũi này, hắn vẫn phải cho.

Ryan hiển nhiên rất thích hoạt động này, chơi đến đầu đầy mồ hôi, bắt đầu cẩn thận giữ khoảng cách với Corrine, lúc nãy liền quên mất, hai người hợp tác xới đất cho một thân cây.

Aldrich cũng lắc lư đến một bên, dùng khăn lau sạch mồ hôi trên mặt.

"Nhóc con nhà Gris, con trai của cậu lại lớn như vậy nha?" Aldrich cười híp mắt nói.

Những lời này đều khiến hai người chấn động. Corrine quay đầu nhìn về phía nhóc con bên người, tóc vàng mắt xanh, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng phồng, trong tay cầm cuốc. Nếu như đây thật là con của hắn... Trong nháy mắt đó, lòng Corrine đột nhiên mềm nhũn ra...

"Aldrich tiên sinh, đây là con của tôi." Iven nhắc nhở, "Dường như ngài nghĩ bộ dạng giống nhau, trẻ con tóc vàng mắt xanh, trên đường có rất nhiều."

Lời Iven nói như một gáo nước lạnh, khiến Corrine thanh tỉnh lại.

Trí nhớ của Aldrich từ trước đến nay luôn không tốt, nhưng là lại rất mang thù, ngữ khí của Iven cũng không tốt, Aldrich tức giận, lúc đi qua Iven, cố ý đưa lưng về phía y.

Cuối cùng vẫn là Ryan ôm chân của Aldrich làm nũng, Aldrich mới miễn cưỡng tha cho Iven.

Aldrich tiên sinh trí nhớ không tốt, thậm chí không phân rõ đường và muối, Corrine sợ là đời này cũng không có vào bếp, vì thế cuối cùng nhiệm vụ làm cơm rơi vào người Iven.

Corrine thay một bồ đồ thể thao màu trắng, lúc này nằm trên ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần. Aldrich bu lại, đam chọt mặt của Corrine. Corrine chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn động tác Aldrich thu tay về sau đó giấu sau lưng, biểu tình không khỏi đen lại.

"Aldrich tiên sinh, ngài đang làm gì?"

Aldrich đưa tay chỉ nhóc con đang ngồi xổm trước thau rửa rau: "Thực sự rất giống cậu."

Ánh mắt Corrine nhìn vào nhóc con, môi mím thật chặt, không nói gì.

Mùi hương từ phòng bếp bay ra, lực chú ý của Aldrich rất nhanh bị hấp dẫn, ngửi thấy mùi thức ăn ngồi chổm hổm xuống bên người Ryan, làm bộ rửa rau.

"Aldrich gia gia, này là muốn lấy đậu bên trong, vì sao ông ném đậu đi, bỏ vỏ vào!" Ryan nhỏ giọng kêu lên.

Aldrich ngượng ngùng thu tay về.

Tài nấu nướng của Iven quả thực rất tốt, nhìn các loại thức ăn trên bàn, Aldrich và Ryan trơ mắt nhìn thức ăn trên bàn chảy nước bọt. Corrine mặc dù không có biểu hiện rõ như hai người kia, thế nhưng cũng xít tới.

Nhìn thức ăn này, Corrine đột nhiên nhớ đến rất nhiều năm trước, khi đó hắn mỗi lần về nhà, trong nhà đều bày một bàn đầy thức ăn. Corrine gần như sắp quên mất này mùi vị của món ăn đó, lúc này nhìn, Corrine mới biết mình có bao nhiêu nhớ mùi vị món ăn này.

Iven cởi tạp dề, bới cho Ryan và Aldrich mỗi người một chén cơm, sau đó bới cho mình một chén, nhưng không bới cho Corrine. Corrine không nói gì, mà tự mình bới cơm. Lúc gắp thức ăn, Corrine phát hiện tay mình có một chút run.

Một bàn thức ăn cuối cùng bị quét sạch, một già một trẻ đứng trong phòng khách chậm rãi vận động tiêu thực.

Iven ở trong bếp rửa chén. Corrine ngồi trên ghế sa lon mọt chút, liền đi vào bếp. Iven biết có người tới gần, thế nhưng không quay đầu lại.

"Iven, cậu tìm việc làm ở đây?" Corrine hỏi.

Iven đem từng chén lau khô, sau đó đặt trên kệ, xoay người nhìn Corrine.

"Đúng vậy." Iven nói, sau đó ra khỏi bếp.

Aldrich theo tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm chạp nhún nhảy, Ryan học bộ dáng của ông, hơi khom người, giơ cái mông lên.

Âm nhạc cuối cùng kết thúc, Aldrich nhìn hai người ngồi trên ghế sa lon đối diện nhau không nói gì, sau đó xít tới, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

"Iven, ta nhớ rõ cậu xin trường học công việc có lương, Corrine vừa vặn cần một trợ lý."

"Tôi đang cần một trợ lý có hiểu biết về chỉ đạo chiến đấu, tiền lương một tháng một vạn Oss tệ." Corrine nói.

Iven tựa trên ghế sa lon, sau đó dùng tay phải che mắt, hít thật sâu thở ra một hơi. Y mệt mỏi, không bao giờ muốn dây dưa cùng một chỗ với Corrine nữa. Y cho rằng năm năm trước đã kết thúc rồi, thế nhưng sự thực cũng không phải là như vậy.

Một lát sau, Iven mỉm cười: "Không cần, Aldrich tiên sinh, cảm tạ ý tốt của ngài."

"Iven, cậu trở thành học trò của ta cũng đã một tháng, cậu là một học sinh có thiên phú. Trợ lý cũng không phải chỉ là trợ lý, cậu sẽ tiến vào quân bộ, còn có thể học được thao tác thực tiễn." Aldrich khuyên nhủ.

Iven nhìn về phía Corrine, khóe miệng kéo ra một đường cung: "Tôi không hiểu ý của anh. Corrine, anh làm như vậy đến tột cùng là vì cái gì?"

"Iven, cậu hà tất suy nghĩ nhiều như vậy?" Corrine lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, "Bởi vì tôi cần một trợ lý, sau đó Aldrich tiên sinh đề cử cậu. Sự thực là như thế."

"Tôi nghĩ tôi cũng có quyền cự tuyệt, xin lỗi." Iven nói.

"Iven, ta phải tức giận!" Aldrich trung khí mười phần nói.

Iven: "..."

"Aldrich tiên sinh, cảm tạ ý tốt của ngài."

"Ta không nghe!" Aldrich nói xong cũng trở về hòng của mình, tiếng đóng cửa rất vang. Đó là một tiểu lão đầu cổ quái, vì thế hành vi của ông không thể hiểu theo cách bình thường.

Iven nhìn Corrine, trên mặt lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ: "Corrine, anh đây là đang bố thí sao? Anh muốn xin lỗi tôi, cho nên muốn bồi thường cho tôi sao? Corrine, anh luôn như vậy tự cho mình đúng. Lúc ly hôn, anh nói đây là việc tốt đối với tôi, hiện tại lại muốn dùng cách này bồi thường cho tôi sao? Thế nhưng Corrine, anh có biết không, tôi không cần những thứ này." Iven hít một hơi thật sâu, đứng lên, "Xin lỗi, tôi vừa có chút vô cùng kích động. Gặp lại."

Iven nói xong cũng bế Ryan lên, đi ra ngoài.

"Iven, tôi muốn hỏi về chuyện của cha Ryan." Corrine đột nhiên hỏi một câu không liên quan. Những lời này lại khiến Iven ngây ngẩn cả người.

—-¤—-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.