Người Tình Bắc Hải

Chương 35




Học viện đào tạo chiến đấu Sibia là học viện đào tạo công lập, mặc dù không có thực lực và nổi tiếng như trung tâm chỉ huy quân sự hàng đầu đế quốc, thế nhưng cũng có ưu thế của mình, bộ môn chỉ đạo chiến đấu ở đây tốt nhất cả đế quốc.

Ngày thứ ba sau khi gửi bưu kiện đi, Iven liền nhận được thư báo trúng tuyển của Sibia. Cầm thư báo trúng tuyển phẳng phiu, Iven vui sướng không nói nên lời, tựa như năm đó y nhận được thư báo của Cyperlise, y lấy được tấm vé bước vào con đường ước mơ. Iven ngồi trên ghế sa lon, mắt híp thành một đường, ý cười hiện nơi khóe mắt, hai lúm đồng tiền bên khóe miệng càng lúc càng sâu, sau đó cười ha hả. Ryan cũng nghe thấy được tiếng cười, từ phòng khách chạy vào, vẻ mặt tò mò nhìn Iven. Iven ôm Ryan, dùng sức hôn nó hai cái.

Ryan vươn tay, vỗ vỗ vai Iven.

Sau khi Iven vừa nhận được thư báo trúng tuyển không lâu, liền nhận được điện thoại của James.

"Iven, nghe nói anh trúng tuyển vào Sibia?" James trực tiếp hỏi.

Lúc thư báo đưa tới chỉ có Byrnes thấy, bất quá nửa giờ, James sẽ biết...

"Byrnes nói cho em biết?" Iven hỏi.

James bên kia dừng một chút, sau đó hừ lạnh một tiếng: "Sao lại là hắn nói chứ?" Đề tài câu chuyện đổi rất nhanh, cũng rất tận lực, "Iven, mẹ gần nhất rảnh một chút, bà muốn gặp anh, cũng muốn nhìn Ryan một chút."

Iven đột nhiên có chút hổ thẹn: "Anh hẳn là nên đến thăm bà."

"Iven, vì mẹ quá bận rộn. Không bằng hẹn cuối tuần này cùng nhau ăn một bữa cơm đi." James nói.

"Tốt, đến lúc đó gặp lại."

Cúp máy, Iven nhìn thư báo trong tay, liền bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc của Ryan. Lớp học của thầy Aldrich nửa tháng sau bắt đầu, y không thể để Ryan ở nhà một mình, vì thế hiện tại y có hai lựa chọn, một là mang Ryan cùng đi học, hai là đưa Ryan đến trung tâm chăm sóc. Trung tâm chăm sóc đế quốc đã từng có vụ ngược đãi trẻ con, vì thế Iven cũng lo lắng, tựa như nói, y có khuynh hướng chọn cái đầu hơn.

Đã quyết định, Iven liền lấy máy tính, gửi cho nhà trường một đơn xin phép, hy vọng có thể mang theo con trong khi học tập. Chuyện hiếm như vậy đã ít, thế nhưng cũng không phải không có tiền lệ.

Nghe nói muốn đi thăm phu nhân Mary, Ryan liền trở nên hưng phấn, vẫn mong mỏi đợi ngày đó. Cuối tuần rất nhanh đến, Ryan mặc y phục tự mình chọn.

"Bà Mary thích nhất bộ đồ thỏ này." Một bộ đồ thỏ bao lấy Ryan, thập phần khả ái.

Iven và Ryan mới ra cửa, liền gặp bác sĩ Byrnes mặc áo ngủ. Byrnes hiển nhiên vừa tỉnh ngủ, trên trán dính vài lọn tóc, ánh mắt mơ hồ, Byrnes đi thẳng tới trước mặt Iven: "Tôi muốn làm gì?"

Iven: "..."

Byrnes thanh tỉnh chút: "Các cậu đi đâu?"

"Chúng tớ muốn đi ăn cơm." Iven nói.

Byrnes có chút không hứng thú lắm: "Dậy sớm vậy chỉ vì ăn? Cùng ai?"

"James, còn có mẹ của em ấy."

Byrnes cố sức suy nghĩ, mắt sáng rực lên: "Đi ăn nhất định phải mang tớ theo." Nói xong liền cấp tốc vào cửa, lúc đi ra đã thay một bộ tây trang.

Vì vậy hai người biến thành ba người, Byrnes tự mình lái xe, Iven tiết kiệm được tiền xe.

Lúc đến chỗ đã hẹn, James đã ngồi ở đó, thanh niên một tay chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút thờ ơ.

"Chú James!"

Ryan gọi kéo lực chú ý của James về, James đầu tiên là vui vẻ, khi nhìn đến Byrnes, lông mi đột nhiên nhíu lại.

"Ngày hôm nay thoạt nhìn hoạt bát." Ánh mắt của Byrnes quét qua James, tiếp tục nói, "Buổi tối là thời gian dùng để ngủ, mà không phải dùng để suy nghĩ lung tung."

James trực tiếp bỏ qua lời của hắn, bế Ryan lên: "Ryan, có nhớ chú không?"

"Tôi nãy quên nói, cũng chỉ là thoạt nhìn. Trang điểm cũng không che được vành mắt đen của cậu." Byrnes tiếp tục nói.

James tiếp tục coi như không nghe thấy, nói chuyện với Ryan.

"Bất quá tật xấu không nghe khuyên bảo một chút cũng không đổi." Byrnes nói.

Byrnes đi toilet, James cả người nhất thời thoải mái một chút: "Iven, em có đắc tội hắn sao?"

"... Có thể hắn thực sự quan tâm em." Iven nói.

James vẻ mặt không nhịn được: "Cái miệng của hắn quá độc, thật muốn chết."

Byrnes trở lại rất nhanh, hai người ngừng xì xào bàn tán. Đợi khoảng chừng nửa giờ, phu nhân Mary rốt cục đến. Đảo mắt liền qua hơn nửa năm, phu nhân Mary tựa hồ gầy đi một chút, tinh thần cũng không kém. Ryan thấy phu nhân Mary liền xông tới, trực tiếp nhào tới trong ngực bà. Phu nhân Mary giang hai tay ra đón, có điều nhóc con nặng hơn rất nhiều, đụng phải phu nhân Mary khiến bà lui về sau vài bước. Ryan chợt lui về phía sau mấy bước, kinh hoàng chớp chớp đôi mắt xanh thẳm, sau đó caarn thận dựa sát vào, kéo góc áo của phu nhân Mary.

"Ryan..." Phu nhân Mary nắm thật chặt tay của nhóc con, viền mắt lại nhịn không được đỏ lên.

Ryan cọ cọ vào gò má của phu nhân Mary, sau đó từ trong túi đeo nhỏ của mình lấy ra thật nhiều thứ, từng cái từng cái đưa cho phu nhân Mary. Những thứ này đều là nửa năm qua nó thu được, muốn tặng cho phu nhân Mary.

"Phu nhân, mẹ của người có khỏe không?" Iven hỏi.

Phu nhân Mary cười cười: "Mấy ngày này bệnh tình ổn định hơn một ít. Iven, cậu muốn học tiếp?"

"Đúng vậy, phu nhân."

"Đây là chuyện tốt, Ryan thì sao? Nếu như cậu không có thời gian, có thể để Ryan theo ta."

Iven biết phu nhân Mary thực có ý tốt, vị phu nhân này một bên phải chăm sóc cho mẹ, nếu như còn phải chăm sóc thêm Ryan nữa, khẳng định sẽ rất mệt. Iven cũng không định phiền phức phu nhân Mary nữa, nhưng vẫn hết sức cảm động: "Phu nhân, cảm ơn người, người quá bận rộn, con nghĩ mang Ryan theo bên người."

Ryan vẫn ngoan ngoãn ngồi trong lòng phu nhân Mary, lúc nghe Iven muốn mang nó theo bên người, đôi mắt xanh thẳm sáng lên một cái.

Sau khi phu nhân Mary đến, Byrnes đột nhiên yên tĩnh lại, thỉnh thoảng khích lệ vài câu, vì thế phu nhân Mary đối với Byrnes ấn tượng cũng không tệ, James càng thêm buồn bực, tựa hồ trong mắt mọi người, Byrnes đều là thân sĩ, chỉ có ở trong mắt cậu, Byrnes là một tên lưu manh.

Ngoại trừ những vấn đề nhỏ này, nói chung, bữa cơm này rất ấm áp.

**

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đến ngày phải nhập học rồi. Iven cuối cùng vẫn nhận được phê chuẩn của trường học, y có thể mang theo Ryan cùng đi học, thế nhưng khi đi học, Ryan phải ngồi ở phòng nghỉ.

Khai giảng ngày đầu tiên, Iven mặc một tây trang được là phẳng, cũng mặc cho Ryan một tiểu tây trang. Ryan trên lưng mang một túi nhỏ, bên trong chứa sách truyện và mô hình cơ giáp, tất cả đều là cho nó giết thời gian .

Ngày này trường học rất náo nhiệt, trong trường học đầy người. Trong các học sinh lớn tuổi đều từ hai mươi tư đến hai mươi tám tuổi, Iven đột nhiên cảm thấy mình cũng trẻ hơn rất nhiều. Iven không biết, cho dù y mặc tây trang màu đen, thế nhưng khuôn mặt thanh tú, nhìn qua tuổi tác so với những người đó cũng lớn hơn không được bao nhiêu.

Iven mang theo Ryan trực tiếp đến phòng thực nghiệm của Aldrich. Uy danh và thực lực của Aldrich rất cao, vì thế có phòng thực nghiệm riêng. So với sân trường náo nhiệt, tòa nhà này lại an tĩnh rất nhiều. Học sinh mới của Aldrich lục tục đến báo cáo, nhưng là vì ít người, cả tòa nhà có chút cảm giác vắng vẻ.

Đi qua một rừng cây rộng lớn, leo lên cầu thang dài, hai cha con cuối cùng đã tới nơi.

"Yêu, đây không phải là vị tiên sinh làm cha kia sao?" Tiếng giễu cợt vang lên.

Iven quay đầu, liền thấy thanh niên nói năng lỗ mãng ngày đó. Thanh niên mặc tây trang quý phải, trong mắt mang vẻ cao ngạo, cơ hồ là dùng mũi nhìn bọn họ.

Iven thu hồi ánh mắt, kéo tay Ryan vào phòng nghỉ.

"Này! Ngu xuẩn! Tôi đang nói với anh đó!" Thanh niên hổn hển nói.

Iven cũng không quay đầu lại.

Trong phòng nghỉ có rất nhiều phòng nhỏ, Iven chọn một phòng, quét dọn một chút, sau đó liền để Ryan ngồi ở đó: "Ba ba ở cách vách, có chuyện gì thì gọi cho ba ba."

Ryan ngoan ngoãn gật đầu, sau đó hôn lên mặt Iven một cái. Iven đứng dậy đi gặp Aldrich, thầy giáo mới của y.

Lại một lần nữa nhìn thấy Aldrich tiên sinh, ông đang dựa vào ghế, hai chân bắt chéo, nhắm mắt dưỡng thần.

"Aldrich tiên sinh." Iven gọi.

Aldrich hoàn toàn không có phản ứng.

Iven đứng ở một bên, không có lên tiếng. Qua hồi lâu, Aldrich tiên sinh mới mở hai mắt ra.

"Sau khi cậu tới, có mười người qua cửa, lúc hai người đi qua nâng tay phải, một người chân bị thương, còn có một người, hẳn là đầu óc có vấn đề, ở cửa đi tới đi lui."

Arthur đầu óc có vấn đề: "..."

Ánh mắt của Iven đột nhiên sáng: "Aldrich tiên sinh, tôi đã hiểu, cảm ơn!"

Thanh âm cũng là một thứ kỳ diệu, hơn nữa là một yếu tố trong chiến đấu có thể lợi dụng.

Aldrich đứng lên, ôm lấy Iven: "Hoan nghênh tới Sibia." Đây là một hình thức thu nhận, cuộc sống học sinh mới của Iven sắp bắt đầu.

Iven lại một lần nữa cảm nhận được bầu không khí của trường học. Phương thức Aldrich dạy học rất đặc biệt, ông càng coi trọng năng lực lĩnh ngộ của học sinh. Vì thế chương trình học, chính là xem nhiều hơn, mà không phải là nghe. Trong lúc video liên tục không ngừng được chiếu, Iven nghiêm túc xem vừa ghi chép.

Thanh niên tóc hồng kia đột nhiên nhích lại gần, ngồi xuống bên người Iven, ánh mắt khinh miệt nhìn thoáng qua ghi nhớ của Iven bút ký.

"Chữ thật khó xem." Thanh niên hừ lạnh nói.

Iven: "..."

Sau sso, Iven mới biết được thanh niên này gọi là Arthur, sinh ra trong quý tộc, vì lần gặp đầu tiên, Iven cho là cậu khó chịu, vì thế cậu lúc nào cũng muốn tìm y gây phiền phức. Iven làm lơ càng khơi dậy ý chí chiến đấu của cậu, mỗi ngày đều muốn tìm cơ hội chê y vài câu. Tính cách của Arthur kiêu ngạo cực đoan, vì thế trên cơ bản không có bạn bè, người khác thấy cậu liền trốn rất xa. Chê bai Iven thành thú vui của cậu.

Bởi vì tách khỏi thời đi học quá lâu, lúc Iven bắt đầu học có chút cật lực, vì thế thành tích vài lần khảo nghiệm cũng không tốt. Sau đó dần dần theo kíp những học sinh kia. Bởi vì ưu thế ở phương diện khác, năng lực lĩnh ngộ của Iven rất mạnh.

Những ngày kế tiếp trôi qua rất yên bình, Iven thừa dịp nghỉ ngơi liền đi nhìn nhóc con, nhóc kia mỗi lần đều chơi cơ giáp rất hưng phấn.

Thẳng đến có một ngày, cái lớp rất yên tĩnh này đột nhiên có chút không giống. Iven cũng đã nhận ra, tinh thần của các nữ sĩ tựa hồ thập phần tăng vọt.

"Iven, anh biết ai tới tìm thầy Aldrich không?" Nữ sĩ ngồi bên người Iven hỏi.

Iven lắc đầu.

"Thầy , người đep trai nhất Sibia." Nữ sĩ cười nói.

Iven đối với suất ca không có hứng thú, nữ sĩ có chút không thú vị quay đầu nói chuyện với những người khác.

"Ngu ngốc, anh cư nhiên không mê gái?" Arthur ngạc nhiên nói.

Iven trực tiếp bỏ qua, trong phòng học đột nhiên phát ra một tiếng huyên náo lớn, Iven cũng theo thanh âm kia ngẩng đầu, nhìn một người từ ngoài phòng học đi vào.

"Là thầy Carey!"

"Thật là đẹp trai!"

Các nữ sĩ kinh hãi thét liên tục, Iven mở to hai mắt nhìn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người kia. Gương mặt đó Iven nhớ rất rõ, bởi vì người kia thiếu chút nữa giết y!

Trong đầu Iven hiện ra một cái tên — Kontanstin.

Người nọ đột nhiên quay đầu lại hướng bên trong nhìn thoáng qua, ánh mắt thập phần xa lạ, không giống ánh mắt đọc xà của Kontanstin, ngược lại là một loại thâm trầm mà cơ trí. Lúc ánh mắt của người kia rơi trên Iven đột nhiên dừng lại một chút. Chỉ là dừng lại một chút, Iven cũng không nhận ra.

"Thích, tôi đánh giá cao anh!" Arthur hừ lạnh một tiếng, "Lớn tuổi như vậy, còn mê trai!"

Iven căn bản không có nghe cậu ta nói cái gì, mà vẫn như cũ đắm chìm trong khiếp sợ. Có thể chỉ là vì hai người quá giống nhau thôi, nếu không Kontanstin sao có thể xuất hiện ở nơi này chứ.

"Này, ngu ngốc! Tôi đang nói chuyện với anh đấy!"

Iven đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái.

"Ngu ngốc, anh trừng mắt với tôi làm gì!"

"Xin lỗi, tôi là Iven · Winston, không gọi là ngu ngốc." Iven nói xong, liền xoay người đi ra khỏi phòng học.

"Ngu xuẩn..."

Lúc Iven đi tới phòng nghỉ, đột nhiên phát hiện bên trong trống không, trong lòng kinh hoảng, vội vàng gọi cho Ryan.

"Ba ba, con đang ở với Aldrich tiên sinh!"

Iven đến phòng làm việc của thầy Aldrich, mới phát hiện Ryan đang ngồi trong lòng Aldrich, hai người đang xem ảnh chụp.

"Kẹo bị người ta đoạt, vì thế uất ức khóc! Xem, cái miệng chu lên này!"

"Bị bệnh, chê đồ bệnh nhân khó coi, cho nên giấu ở góc phòng."

"Tức con mẹ nó giận, cho nên trốn trong chăn, không chịu đi ra."

Aldrich sống động giải thích.

"Người này thoạt nhìn rất ngốc!" Ryan chỉ vào hình nói.

Iven đi tới, sắc mặt nhất thời trở nên rất đặc sắc. Đứa nhỏ trong hình cùng tuổi với Ryan, mặc dù có bảy phần giống, thế nhưng cũng không phải là một người. Cho nênn chỉ có một khả năng, những hình này đều là Corrine.

Iven không biết Aldrich lấy những tầm hình này từ đâu, chỉ là một già một trẻ này chỉ vào hình của Corrine bình phẩm từ đầu đến cuối, có cảm giác hài hòa kỳ dị.

"Thật ngốc nha, cư nhiên ngồi trên đất!" Ryan ghét bỏ nói.

Ryan thấy Iven, vui vẻ nói: "Ba ba, mau đến xem ngu ngốc!"

Iven: "..."

Aldrich nhìn Ryan: "Tiểu bảo bối, đây là nhóc nha!"

Ryan: "..."

Aldrich lại không phân rõ Corrine và Ryan.

"Cục cưng mới không phải ngu ngốc." Ryan ghé vào lòng Iven, thấp giọng nói.

Lúc này tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Iven quay đầu nhìn lại, thấy người đứng ở cửa, sửng sốt một chút.

Chủ nhân của ảnh chụp đến.

Corrine mặc một thân quân trang, tôn lên dáng người thon dài, trên đầu đội mũ, tóc màu vàng từ vành nón chìa ra, tay mang găng tay trắng, mặt không thay đổi đứng tại cửa. Ánh mắt của Corrine dừng trên người Iven một chút, lúc nhìn đến Ryan liền nhíu mi.

Mắt Ryan sáng lên, rướn cổ lên muốn chào Corrine, thế nhưng nghĩ đến ba ba không thích nó đến gần chú Corrine, vì thế rụt trở lại.

Ở thành Oss, cũng tránh không khỏi gặp lại. Lần trước ở nhà hàng tây đã gặp một lần, lần thứ hai gặp mặt, Iven đã không có bất ngờ gì. Quan hệ của Aldrich và gia tộc Gris tựa hồ rất tốt, hơn nữa còn có ảnh chụp khi còn nhỏ của Corrine, cho nên Corrine tới tìm ông không tính là kỳ quái.

Aldrich nhìn người ở cửa một chút, đầu tiên là nghi hoặc, sau đó tựa hồ đột nhiên tỉnh ngộ. Tiểu lão đầu rụt cổ một cái, sau đó lén đem ảnh chụp bỏ vào trong ngăn kéo.

"Thầy, tôi đi trước." Iven ôm Ryan xoay người rời đi, đối với Corrine thậm chí ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không có.

Corrine nghiêng đầu, ánh mắt nhìn theo Iven rời đi, tựa hồ có chút ngốc lăng.

"Nhóc con nhà Gris?" Aldrich hai mắt trừng tròn trịa.

Corrine đi vào, sau đó đóng cửa lại, đi tới trước mặt Aldrich, hắn ngồi xuống đối diện.

Aldrich vươn tay vào trong ngực móc móc, lấy ra một thanh kẹo đưa cho Corrine. Nhìn kẹo đủ mọi màu sắc, Corrine không khỏi nhíu mày. Corrine không có nhận.

"Đây là kẹo cậu thích nhất, cậu còn nhớ rõ cậu vì ăn quá nhiều..."

"Đó là chuyện mấy năm trước." Corrine đen mặt lại nói, sau đó hít sâu một hơi, "Thầy Aldrich, về chuyện công việc, tôi cần một trợ lý, có thiên phú về chỉ đạo chiến đấu."

—-¤—-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.