Người Tình Bắc Hải

Chương 26




Iven về đến nhà, đêm đó, Daniel gọi cho y.

"Daniel, xin lỗi."

"Tôi ở dưới nhà anh, xin mở cửa."

Thanh âm từ hai hướng đồng thời vang lên, Iven sửng sốt một chút, không có sử dụng cảm ứng mở rộng cửa, mà là trực tiếp xuống lầu. Daniel mặc áo khoác, gần như cùng bóng đêm hòa làm một thể. Daniel đứng ở cửa không tiến đến, Iven đi ra ngoài.

Bóng đêm tràn ngập trên đường nhỏ, hai người vai sóng vai đi, đó là một đêm yên tĩnh, tiếng bước chân của hai người đều hết sức rõ ràng, càng lộ rõ sự trầm mặc giữa hai người.

"Iven, hắn là ai vậy?" Daniel phá vỡ trầm mặc, trong đêm tối mặt của hắn có chút không rõ, thế nhưng ánh mắt lại sáng đến đáng sợ.

Daniel là người tốt, Iven cũng không muốn lừa hắn.

"Chúng ta từng kết hôn, sau đó lại ly hôn." Iven đàng hoàng nói.

"Cho nên, hắn là cha của Ryan?" Trong thanh âm của Daniel mang chút mất mát không nói nên lời. Chồng của Iven, cha của Ryan, người đàn ông này đã từng có điều hắn mơ ước, khiến Daniel rất đố kị.

Iven không phủ nhận: "Daniel, tôi hiện tại cùng hắn không có quan hệ, cũng không cần nói cho bất cứ ai chuyện của Ryan, giúp tôi giữ bí mật này."

"Được, tôi đảm bảo." Daniel nghiêm túc nói, trong thanh âm khô khốc mang vẻ khẩn trương, "Iven, anh còn thích hắn sao?"

Iven chậm rãi lắc đầu: "Hắn cũng không yêu tôi, hôn nhân này vốn là một sai lầm."

Khẩn trương trong lòng Daniel rốt cục buông xuống một chút.

"Chuyện của Ryan, nếu như hắn điều tra, cũng sẽ biết." Daniel lo lắng nói.

"Ryan mang danh là con nuôi, theo pháp luật đế quốc, cậu biết mà, nếu như Ryan là đứa con hợp pháp của tôi, như vậy đế quốc sẽ cho người cha kia biết."

Daniel rốt cục yên lòng.

"Iven..." Daniel dừng một chút, sau đó nói, "Anh có nguyện ý nghe chuyện của tôi không?"

"Cậu nguyện ý nói, tôi tự nhiên sẽ nghiêm túc lắng nghe."Iven ôn hòa nói.

"Tôi không biết bọn họ sao lại xa lánh tôi, chính như lúc tôi mới vào làm ở y viện trung ương thành Klims, là đề tài thảo thuận của bọn họ, cuối cùng tôi cũng tham gia, thế nhưng sau đó đều khiến mọi người tan rã trong không vui." Thanh âm của Daniel có chút buồn bực.

Iven cơ hồ có thể tưởng tượng bọ dạng Daniel mặt lạnh kể chuyện cười, người khác nghe vào thì không phải là chuyện cười, mà là giễu cợt.

"James bọn hăn cũng cảm thấy như thế, vì thế cho dù mỗi lần đi bar đều sẽ gọi tôi, thế nhưng mỗi lần tôi đều giống như người ngoài đứng nhìn."

Iven nghĩ đến lúc trước ở quán bar nhìn thấy bộ dạng của Daniel, nam nhân ăn mặc nghiêm túc, gương mặt lạnh lùng, không giống đi phiêu bar, ngược lại như một người giám sát nghiêm túc, nếu có người dám đi tới đến gần mới là lạ.

"Iven, sau đó tôi gặp anh. Anh là một người rất tốt, nguyện ý nghe tôi nói, giống như bây giờ. Những lời này tôi giấu ở trong lòng rất nhiều năm rồi." Bị cô lập, không ai để tâm sự, cho dù là mặt than cũng sẽ cảm thấy cô đơn.

Trong bóng đêm, sắc mặt của Iven cứng lại một chút. Kỳ thực có lúc y cũng tán thưởng không được sự hài hước của Daniel, thế nhưng mỗi lần vì không đả kích hắn, cho nên đều rất phối hợp. Y không nghĩ tới cuối cùng sẽ biến thành kết quả như vậy, lại bị Daniel cho rằng là người duy nhất hiểu hắn.

"Iven, tôi có thể theo đuổi anh không?" Daniel nghiêm túc hỏi.

Iven sửng sốt một chút.

"Daniel, cậu có thể chỉ coi tôi như một người bạn." Iven nói.

Daniel không nói gì, một trận gió thổi qua, xen lẫn khí lạnh như băng. Hai người trầm mặc chốc lát, Daniel đột nhiên nói: "Gió càng lúc càng lớn, đi về trước thôi."

Hai người đi về, sau đó cáo biệt. Cửa đóng, thân ảnh của Iven biến mất, thế nhưng Daniel không lập tức rời đi, mà là nhìn chăm chú vào cánh cửa đã đóng.

Cuộc sống của Iven lại khôi phục yên tĩnh như trước. Corrine không có tìm y. Corrine là người kiêu ngạo, hơn nữa lúc Iven nói rõ ràng mọi thứ, Iven chỉ biết, Corrine không bao giờ ... sẽ tìm y nữa, có thể đã đem y xếp vào 'sổ đen', cả đời không qua lại với người này nữa.

Bắt đầu giữa bọn họ vốn là sai lầm, nếu quả thật kết cục như vậy cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt.

Ryan tuổi còn nhỏ, thế nhưng tâm tư lại rất mẫn cảm, chỉ hỏi qua chuyện của người cha khác một lần, nhận thấy Iven không muốn nói liền không hỏi nữa. Nhìn cặp mắt kia cực kỳ tương tự Corrine, Iven có lúc sẽ hổ thẹn, thế nhưng đây toàn bộ là lựa chọn của y, vì thế y sẽ tận lực cho Ryan cuộc sống tốt nhất.

Đảo mắt liền qua hơn mười ngày.

Roy đến nói từ biệt. Roy đã bắt đầu nghỉ, mấy ngày nữa, cậu sẽ đi cùng Corrine đến thành Oss, thành một thành viên của trung tâm chỉ huy quân sự hàng đầu đế quốc, từ nay về sau tiền đồ vô lượng.

Roy dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, có hơi bốc đồng. Thiếu niên yêu ghét phân minh quá rõ, cậu tới trường, cũng không phải là tìm giáo viên chỉ đạo của lớp cậu, mà là Iven. Nhưng mà không người nào dám chỉ trích hành vi của cậu.

Thiếu niên mặc một bộ đồ thoải mái màu trắng. Bỏ qua vẻ chán chường lúc trước, trở nên hăng hái hơn.

"Thầy, con vẫn muốn tìm người, nhưng đến vài lần đều không có thấy." Roy có chút ngượng ngập nói.

"Cậu có thể gọi cho tôi." Iven nói.

"A? Còn có thể gọi!" Thiếu niên ảo não gãi đầu, cậu cư nhiên quên còn có thể gọi điện.

Iven bị Roy ngốc chọc cười, mang cậu đến phòng họp nhỏ sát vách. Trong phòng họp chỉ có hai người bọn họ. Iven rót cho Roy một ly nước, thiếu niên có chút luống cuống tiếp nhận.

"Gần đây đang làm gì?" Iven hỏi.

"Giúp đỡ ba ba làm việc, sau đó tìm hiểu một số thứ ở thành Oss, con cũng không muốn bị bạn học mới coi như nông dân mới lên thành!" Roy cười đến xán lạn, "Thầy, người trước kia từng ở thành Oss sao? Người sao lại quen tướng quân Corrine?"

"Thầy người thực sự là thâm tàng bất lộ." Mắt thiếu niên lóe sáng, hiếu kỳ bát quái, thấy Iven không đáp, liền tự mình suy đoán nói: "Thầy thật ra là trợ lý của tướng quân Corrine, bởi vì một ít tranh chấp, cho nên người đã tới Klims?"

"Hay là người bị thương khi làm nhiệm vụ, sau đó tới đây dưỡng thương?"

"Không, người trước kia nhất định là một chỉ huy chiến đấu, chẳng lẽ là bởi vì cộng sự của ngài xảy ra chuyện? Người thương tâm cho nên đến đây?"

Suy nghĩ của thiếu niên thiếu có chút thiên mã hành không, trước khi thiếu niên nói ra lời kỳ quái hơn, Iven rốt cục mở miệng: "Thân ái, cậu không bằng nói tôi là người sắt trong phim đi! Cậu phải biết, tôi ngay cả giấy chứng nhận chỉ huy chiến đấu cũng không có."

Roy ngầm thè lưỡi, động tác khả ái do thiếu niên cao tráng làm ra, ngược lại cũng không có cảm giác vi hòa.

"Thành Oss là trung tâm đế quốc, nơi đó có toàn bộ kiến trúc đẹp nhất đế quốc, trung tâm thương nghiệp phồn hoa nhất, trường học tốt nhất, chiến sĩ lợi hại nhất, Roy, đó là một nơi để thực hiện ước mơ, cậu phải cố gắng lên."

Roy sắc mặt của cũng nghiêm túc: "Thầy, con sẽ không khiến người thất vọng."

Iven lại nhắn nhủ một ít chuyện, thẳng đến khi tiết học tiếp theo của Iven sắp bắt đầu, thiếu niên mới rời đi.

Iven nhìn thân ảnh của thiếu niên, không khỏi nghĩ tới bộ dáng của chính mình lúc mười sáu tuổi, khi đó y mới trúng tuyển vào Cyperlise, cũng hăng hái như vậy. Khi đó y thế nào cũng không nghĩ ra sau này sẽ phát sinh những chuyện kia, trước khi thay đổi quỹ đạo cuộc sống của y.

Đảo mắt liền qua mười tám năm, y mười tám năm... Iven dừng suy nghĩ, đi đến phòng làm việc.

"Iven, nhà trường muốn mở tiệc chiêu đãi tướng quân Corrine, tên của cậu đã ở trong danh sách nhân viên tham gia." Trong phòng làm việc, những người khác đã đi rồi, chỉ có Elise ngồi ở chỗ Iven, thấy y tiến đến liền mở miệng nói.

Iven kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: "Có tớ?" Y cho rằng Corrine cũng không muốn gặp lại y.

"Thân ái, cậu bây giờ lại là tâm phúc của Wriston, lão ác ma cũng không dám tới tìm cậu gây phiền toái. Tướng quân Corrine tự mình chỉ định cậu làm hướng dẫn viên, đám cao tầng của trường đều giác nhìn thấu tướng quân Corrine đối với cậu khác thường. Iven, cuộc sống an nhàn của cậu tới rồi." Elise trừng mắt nói.

Danh sách do lãnh đạo Wriston định ra, những lãnh đạo kia âm thầm phỏng đoán tâm tư của Corrine, vì thế tên của Iven nằm trong danh sách.

"Có thể không đi không?" Iven cũng không vui, hai ngày trước y mới vừa nói với Corrine mong muốn không nên gặp lại.

"Vậy cậu đi tìm hiệu trưởng nói đi." Elise cho rằng Iven đang nói đùa.

Thẳng đến khi Iven thực sự muốn đi tìm hiệu trưởng, Elise mới đã nhận ra quái dị, liền vội vàng xông tới kéo Iven lại.

"Thân ái, mặc kệ nguyên nhân gì, đây chỉ là dạ tiệc chia tay, đám cao tầng của trường đều tham gia, cậu nhất định phải đi, còn phải thật vui vẻ mà đi, sau đó lão ác ma cũng không dám tìm cậu gây phiền toái nữa." Elise nói.

Iven suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu. Không nói nhiều người, Corrine căn bản không chú ý đến y, cho dù thấy y, chỉ sợ cũng trực tiếp coi như không thấy. Thế nhưng này đối với mình mà nói, dù sao cũng là một cơ hội, bớt một Colin khó dễ, cuộc sống của y sau này sẽ tốt hơn rất nhiều.

Buổi tối đến rất nhanh, lúc chưa ly hôn với Corrine, Iven thường xuyên tham gia một số yến hội do Downton tổ chức hay một số yến hội mời Corrine, sau khi đến Klims, Iven đã rất nhiều năm không tham gia yến hội. Thế nhưng Iven cũng không hoài niệm, y thấy, ở nhà với Ryan và phu nhân Mary, một nhà yên tĩnh ăn một bữa cơm, đều thú vị hơn yến hội rất nhiều.

Iven đón Elise, liền chạy tới chỗ dạ tiệc. Hôm nay Elise mặc váy màu trắng đoan trang thanh lịch, thoạt nhìn cực đẹp.

Dạ tiệc được đặt tại nhà hàng lớn nhất trấn Johan. Có lẽ là bởi vì mị lực của tướng quân Corrine quá lớn, rất nhiều người đều sớm nhập cuộc, Elise kéo tay Iven đi vào, tuấn nam mỹ nữ, rất nhiều người đến trêu ghẹo. Iven vốn muốn chọn một góc an tĩnh ngồi xuống, ai biết Elise trực tiếp kéo y vào chính giữa, nơi đó dễ nhìn thấy, hơn nữa lại gần chỗ chủ nhân bữa tiệc.

"Thân ái, cậu để tớ nhìn tướng quân Corrine nhiều hơn đi, sau này sẽ không thấy được." Elise làm nũng nói.

Cánh tay bị Elise gắt gao kéo, Iven chỉ có thể nở một nụ cười bất đắc dĩ. Khách nhân lục tục ngồi vào vị trí, bầu không khí của yến hội lúc Corrine đến đạt tới cao trào.

"Thân ái, mau nhìn!" Iven bị Elise kéo lên, theo ánh mắt của cô nhìn lại, liền thấy Corrine mặc một thân tây trang thuần trắng, đối lập với phía dưới, đầu tóc màu vàng càng thêm diễm lệ vài phần. Ánh mắt của Corrine đảo qua một vòng, lúc rơi trên người Iven, đột nhiên dừng một chút. Thế nhưng Iven đã cúi thấp đầu, vì thế cũng không nhìn thấy ánh mắt của Corrine.

"Thân ái, vừa nãy tướng quân Corrine liếc mắt nhìn tớ! Lẽ nào tướng quân Corrine đã không còn thích trang phục khiêu gợi, hiện tại thích nghiêm chỉnh sao?" Elise kích động nói, sau đó tương nút trên cùng của y phục cài lại.

Iven muốn nói lại thôi, nhìn Elise.

"Thân ái, cậu đang trách tớ bỏ rơi cậu sao?" Trong đôi mắt đẹp của Elise lộ ra một tia ưu thương. Không thể không nói, hành động cô nàng này hết sức tốt.

"... Tớ chỉ là muốn hỏi cậu chẳng lẽ không nóng sao?" Bên trong nhà hàng có hệ thống điều hòa, bất đồng với cái lạnh bên ngoài, thập phần ấm áp. Iven chỉ mặc áo sơmi màu trắng, mà Elise lại ăn mặc váy dày như vậy, còn muốn cài nút, chỉ cần nhìn, liền thấy nóng.

"..." Elise nghiêng đầu, hướng ót về phía Iven.

Iven sờ sờ mũi, một lần nữa cúi đầu.

Tiệc chia tay tướng quân đế quốc vốn là hình thức yến hội, Corrine đến gây nên chấn động, thế nhưng lúc hiệu trưởng nói cảm ơn quả thực khiến người buồn ngủ.

Yến hội bắt đầu, Iven trong tay cầm ly, vẫn tập tring vào cái ly trước mặt. Ở yến hội này đây, Iven vốn chính là một tiểu nhân vật, ngoại trừ Roy đến mời rượu, rất nhanh liền bị người quên lãng. Elise phỏng chừng cũng nóng không chịu nổi, chỉ có thể an tĩnh ngốc tại chỗ.

"Avera cái con mụ lẳng lơ kia, lúc mời rượu ép cả bộ ngực lên người tướng quân Corrine." Elise ghé vào bên tai Iven nói.

"Thân ái, ngực của cậu lớn hơn cô ta." Iven an ủi.

"Iven, cũng chỉ cậu tinh mắt, " Elise lại sít gần chút: "Trời ạ, tớ thực sự nóng muốn chết."

Iven rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, Elise hung hăng trừng y. 'Thân mật' giữa hai người kko coi ai ra gì này rốt cục lôi kéo tầm mắt người xung quanh.

"Elise, cô rất đẹp." Elise nghe được thanh âm này, vội ngẩng đầu lên, liền thấy Corrine đang đứng ở bên người cô, hai mắt xanh thẳm đang nhìn cô chằm chằm. Thanh âm của tướng quân Corrine rất ôn nhu, thế nhưng chẳng biết tại sao, cô lại cảm giác được địch ý không rõ. Corrine sao lại căm thù cô chứ? Elise nghĩ, đây nhất định là ảo giác.

"Cảm ơn, tướng quân Corrine, chúng ta tới uống một ly đi." Elise cười nói, sau đó đắc ý nhìn thoáng qua Avera.

Chạm cốc, Corrine đối nữ sĩ biểu hiện đủ tôn kính, uống một hơi cạn sạch. Elise phát ra tiếng kinh hô.

Iven vẫn cúi đầu, trong tay cầm ly rượu, thỉnh thoảng nhấp một ngụm.

"Rượu Vodka độ cồn rất cao, tôi nhớ kỹ tửu lượng của cậu không quá cao để có thể từng chút từng chút uống hết ly Vodka." Corrine đột nhiên nói.

Nhìn ly rượu Vodka trong tay, Iven bắt đầu rũ mi, thế nhưng Corrine vẫn không rời đi, Iven rốt cục ngẩng đầu. Bốn mắt nhìn nhau, chẳng biết tại sao, Iven luôn cảm thấy ánh mắt của Corrine có chút lạ, Iven lặng lẽ dời tầm mắt đi, lễ phép nói: "Cảm ơn đã quan tâm."

Corrine đưa một ly rượu đỏ đến trước mặt Iven, mới xoay người rời đi.

"Iven, tướng quân Corrine quả nhiên đối với cậu khác thường, sau này xem lão già Colin kia còn dám nói cái gì!" Elise thấp giọng nói.

Iven cười cười không nói, thế nhưng vẫn không uống ly rượu đỏ trong tay.

"Iven, cậu cũng không nên uống say." Elise nói.

"Thân ái, tửu lượng của tớ rất tốt." Iven ý vị thâm trường nói. Mà quan hệ tự cho là đúng của Corrine lại khiến Iven thấy buồn cười.

Nhân khí của Corrine quả thực rất cao, hiệu trưởng dài dòng lên tiếng cuối cùng cũng kết thúc, Corrine bắt đầu nói chuyện. Cho dù là máy móc nói chuyện, cũng được rất nhiều tiếng vỗ tay, trong đó còn lẫn cả tiếng thét chói tai của mấy cô nàng.

Bầu không khí yến hội càng ngày càng tốt, Iven vẫn đang nhìn chằm chằm ly Vodka trước mặt. Tửu lượng của Iven quả thực hết sức tốt, di chứng sau uống rượu cũng chỉ có cảm giác ở bàng quang. Iven đứng lên, đi về phía toilet.

Iven đi tới cửa toilet, thấy một người đứng ở cửa, tướng mạo của người kia có vài phần quen mắt, Iven không khỏi nhìn kỹ hơn.

"Winston tiên sinh, tôi là Kach Lanner." Người kia nói.

Iven lễ phép gật đầu, liền đi vào. Trong toilet tràn ngập mùi rượu, một người đang chống trên bồn rửa tay, Iven quay đầu nhìn lại.

Là Corrine.

Nước dọc theo sườn mặt cường tráng của nam nhân chảy xuống, trên lông mi dài cũng dính bọt nước, nam nhân hai mắt nhắm nghiền, môi cũng mím thật chặt, trán hơi nhăn lại, hình như có chút khó chịu. Tửu lượng của Corrine cũng không tốt, vì thế hắn ghét tham dự yến tiệc tiêu khiển như thế này, cho dù hắn tham gia, mỗi lần cũng lễ phép uống một chút, chưa từng say. Chỉ là ngày hôm nay, Corrine tựa hồ ai đến cũng không cự tuyệt, cho mọi người mặt mũi, thân thiện đến gần như khác thường, phóng túng, sau đó... Uống say.

Iven nhìn thoáng qua, liền vào WC bên cạnh.

Lúc Iven đi ra, Corrine dựa vào tường, đôi mắt u lam đang nhìn y chằm chằm. Iven gật đầu, liền xoay người ra ngoài. Còn chưa đi tới cửa, tay đột nhiên bị Corrine kéo lại. Khí lực của Corrine rất lớn, kéo y lại, hai tay đặt ở hai bên, vây y ở góc tường.

Iven không thích tư thế này, không khỏi nhếch mi: "Corrine, anh uống say."

"Iven, cậu vì sao không đến thăm tôi? Tôi ở Scott mười ngày." Thanh âm của nam nhân mang sự chất vấn, hô hấp ấm áp pha lẫn mùi rượu nồng đậm phả lên mặt Iven.

"Kỳ thực... Tôi muốn gọi cho cậu." Corrine híp mắt nói, "Thế nhưng tôi đợi cậu tới."

Lời Corrine nói khiến Iven thấy có chút hỗn loạn.

"Corrine, tôi đã nói rất rõ ràng." Iven nói.

"Rõ ràng? Không, Iven, cậu cũng không rõ lắm. Rất nhiều chuyện không thể nói quên liền quên, chúng ta kết hôn năm năm, tình cảm của cậu đối tôi không thể dễ dàng biến mất như vậy." Corrine nói, tựa hồ đang thuyết phục chính mình.

Iven cười một tiếng: "Corrine, tôi đúng là yêu anh, vốn những chuyện ai đúng ai sai này tôi không muốn nói, bởi vì tôi yêu anh, cho nên tôi lựa chọn chấp nhận kết quả này. Thế nhưng anh đã làm cái gì, anh lén cho tôi dùng thuốc tránh thai, anh chế tạo người cải tạo gen, mà tất cả những thứ này, tôi đều không hay biết gì!"

"Thuốc tránh thai?"

"Bây giờ nói những thứ này cũng vô ích, Corrine, tôi không biết anh tột cùng đang suy nghĩ gì, thế nhưng những thứ này tôi cũng không hứng thú. Xin lỗi, tôi cần phải trở lại." Iven nói xong liền muốn đẩy Corrine ra.

Ánh mắt xanh thẳm của Corrine sâu hơn vài phần, ngữ khí ghen tỵ nói: "Cho cậu trở lại cùng cô nàng kia tình chàng ý thiếp?"

Iven tính tình ôn hòa, thế nhưng cũng không phải không thể nổi giận: "Corrine, giữa chúng ta đã không còn quan hệ, tôi chưa từng hỏi đến chuyện của anh, chuyện của tôi cũng không quan hệ gì với anh!"

Iven giãy dụa trái lại càng khiến Corrine tức giận thêm, nhìn người trong ngực mình không ngừng giãy dụa, vốn có hơi say, sợi dây lý trí trong đầu Corrine đứt.

"Iven, tôi không biết qua năm năm, cậu lại biến thành người như vậy!"

Trong thanh âm của Corrine mang vẻ trào phúng.

"Ba!"

Iven gần như dùng hết toàn bộ khí lực, một tiếng thập phần thanh thúy. Mặt nam nhân trong nháy mắt đỏ, Corrine che mặt, đứng ở đó chỗ, hiển nhiên còn chưa rõ xảy ra chuyện gì.

Nếu so về khí lực, Corrine hơn Iven rất nhiều. Thế nhưng hiện tại Corrine uống say, mà câu nói kia của hắn quả thực chọc giận Iven.

Ở một khắc kia, Iven toàn thân đột nhiên tràn đầy khí lực, cố sức đẩy, liền đẩy Corrine ngã trên mặt đất.

Nam nhân cao to cường tráng ngã trên mặt đất, đáng giận lại đáng thương.

Iven trực tiếp đi tới cửa, trước cửa có hai người, đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn y.

Kach và Elise.

Kach sửng sốt một chút, vội vã vọt vào.

Elise chịu kích thích hiển nhiên không nhỏ.

"Thân ái, này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Cậu với Corrine..."

"Như cậu nghĩ." Iven thản nhiên nói, không chờ yến hội kết thúc, liền rời đi.

—-¤—-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.