Người Tình Bắc Hải

Chương 11




Sau giờ ngọ ánh dương quang xuyên qua cửa sổ chiếu vào, chiếu vào gian nhà ấm áp. Nam nhân mặc áo ngủ màu trắng, tựa trên ghế sa lon, tay phải giữ đầu, vài lọn tóc tán lạc xuống, lại không che được gò má anh tuấn. Áo ngủ của nam nhân hơi mở rộng, lộ ra xương quai xanh kiêu gợi và lồng ngực cường tráng, đùi tùy ý khoát lên trên bàn, lười biếng nhưng lại tựa như cất dấu một sức mạnh cường đại.

Mắt của nam nhân hơi nhắm lại, rơi vào giấc ngủ nông, khóe miệng kéo ra một đường cung đẹp mắt.

"Tướng quân Corrine, tôi là Iven · Winston, học viên của học viện Cyperlise khoa chỉ huy chiến đấu năm tám, rất hân hạnh được biết ngài." Thanh niên mặc sơmi trắng, trên khuôn mặt thanh tú mang vẻ e lệ và kính ngưỡng.

Thanh niên cười đến rất hàm súc, cười nho nhã lễ độ, có vị như ánh dương quang vậy. Đột nhiên, mặt thanh niên càng ngày càng không rõ.

"Corrine, gặp lại." Nụ cười trên mặt thanh niên đột nhiên biến mất, phức tạp nhìn hắn một cái, liền xoay người rời đi.

Corrine muốn vươn tay, lại phát hiện cái thân ảnh kia trong nháy mắt liền biến mất.

"Corrine!"

Corrine đột nhiên nghe một tiếng gọi, mở choàng mắt. Bốn phía trống rỗng, bảo mẫu quét dọn xong cũng đã rời đi, trong biệt thự lớn như vậy một người không có. Corrine một lần nữa tựa trên ghế sa lon, lại nghĩ cảm giác vắng vẻ trong lòng càng thêm rõ ràng.

Ánh mắt Corrine nhìn vào rèm cửa sổ, mắt hơi nheo lại. Corrine đột nhiên trở nên phiền não.

Corrine đem thư mời trong di động toàn bộ xem một lần, yến hội, mô phỏng chiến đấu, đại hội thể dục thể thao, không có cảm thấy hứng thú với cái nào cả. Sáng sớm mười giờ, một ngày vừa mới bắt đầu, Corrine vào thư phòng, gỡ mũ giáp kim loại trong tủ xuống, sau đó ngồi xuống ghế, đem mũ giáp đội lên.

Corrine nhấn nút trên mũ giáp, kế tiếp là tia hồng ngoại quét qua võng mạc, nhận thân phận của Corrine xong, chỉ chốc lát liền tiến nhập một sân ảo rộng lớn. Sân ảo này là một trận chiến đấu, cũng không phải là một mảnh vắng vẻ, bốn phía có rất nhiều chướng ngại vật, chướng ngại vật này có thể che khuất tầm nhìn, địch nhân có thể liền ẩn mình trong đó.

Corrine lựa chọn hình thức huấn luyện là độc chiến, cũng liền có nghĩa toàn bộ trong sân ảo ngoại trừ chính hắn, còn lại đều là địch nhân. Corrine ngồi trong phòng điều khiển, điều khiển tầm nhìn, đem tình huống xung quanh đều quét một lần. Corrine tổng cộng nhìn thấy hai cơ giáp, nhưng mà cơ giáp trốn sau chướng ngại vật không thể nhìn thấy.

Ở dưới tình huống không thể hoàn toàn phát hiện địch nhân...

Corrine trong nháy mắt liền quyết định, cơ giáp của Corrine mang tên Herlius trong nháy mắt nhảy lên, trên không trung xẹt qua một đường cung duyên dáng, liền rơi vào chỗ trống trải nhất trên sân ảo.

Xung quanh trong vòng khoảng 100m không có chướng ngại vật, ở chỗ này, chỉ cần địch nhân tiến gần một chút, liền lập tức có thể thấy. Ngay trong nháy mắt đó, Corrine lựa chọn địa hình có lợi nhất.

Toàn bộ sân huấn luyện thập phần an tĩnh, chiến tranh ẩn giấu trong an bình là hết sức căng thẳng.

Mười cơ giáp đem Corrine vây ở giữa. Lấy nhiều địch ít, này là phương thức tấn công duy nhất địch nhân có thể chọn. Phàm là người biết Corrine, đều biết cơ giáp Herlius của hắn. Trong giây phút quan trọng nhất của đại chiến, đều có thể thấy Corrine và thân ảnh của Herlius. Corrine và cơ giáp của hắn hợp tác khắng khít chặt chẽ, thân kinh bách chiến, là đại biểu cho thắng lợi.

Mười cơ giáp đồng thời cẩn thận tiến công về phía trước. Herlius đột nhiên bắt đầu tập kích, nhảy tới phía sau một cơ giáp, hướng phía đầu của nó đá một cái thật mạnh, cơ giáp liền ngã trên mặt đất. Bị Herlius làm rối loạn, vòng vây lộ ra kẽ hở cực lớn, Herlius chạy vào trong đó, động tác mẫn tiệp, sức mạnh cường đại, địch nhân thậm chí không thể thấy rõ liền ngã trên mặt đất!

Địch nhân ban đầu còn tiến công, đến lúc này biến thành phòng vệ. Corrine đơn phương tiến công chỉ giằng co mười phút, đối thủ liền toàn bộ ngã trên mặt đất.

Đây cũng là Corrine và Herlius, thần thoại bất bại của đế quốc! Một lát sau, hệ thống tuyên bố huấn luyện kết thúc, tên người chiến thắngchỉ có một người.

Corrine rời khỏi sân ảo, mồ hôi từ mặt của hắn rơi xuống, trượt vào trong áo ngủ, có một loại gợi cảm khó diễn tả được. Chiến đấu cơ giáp tuy rằng tiêu hao chính là tinh thần lực, thế nhưng tinh thần mệt mỏi cũng sẽ ảnh hưởng đến thể lực, lúc này Corrine hơi mệt chút. Hắn đi tắm một cái, lúc mặc áo choàng tắm đi ra liền nghe một trận chuông cửa.

Corrine cột chặt áo choàng tắm, đem cơ bụng và xương hông xinh đẹp dấu vào trong, vừa lau tóc, vừa đi tới mở cửa.

"Thân ái, sáng tốt lành."

Đứng ở ngoài cửa chính là phu nhân Margaret xinh đẹp ưu nhã, lúc này đang mỉm cười rực rỡ nhìn Corrine.

"Phu nhân thân ái, sáng tốt lành." Corrine ôm Margaret một cái.

"Ác, thân ái, mau buông, nước trên đầu con dính lên người ta!" Margaret liền vội vàng kêu lên.

Corrine không chỉ có không buông ra, còn cố ý ở chà chà trên người Margaret vài cái rồi mới thả bà ra. Margaret bất đắc dĩ nhìn hắn, Corrine anh tuấn đẹp trai, có lúc lại ngây thơ đáng sợ.

"Hôm nay là cuối tuần, con lại ngây ngô ở trong nhà, Corrine, con càng ngày càng trạch."

"Nhà triết học nói qua, an tĩnh khiến người suy nghĩ, phu nhân thân ái, con chỉ là đang suy tư." Corrine vẻ mặt chính kinh.

Margaret ở trong phòng đi dạo một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi trên rèm cửa sổ màu xanh.

"Con lại đổi rèm cửa sổ về màu xanh nhạt." Margaret như lơ đãng nói.

Khoang thí nghiệm đều là màu xanh nhạt, có thể vì trải qua một thời gian dài trong màu xanh, vì thế Harry cũng không thích màu xanh. Corrine sủng Harry, bố trí biệt thự này từng dựa theo sở thích của Harry mà thay đổi toàn bộ một lần. Nhưng mà năm năm sau, những bố trí này lại khôi phục bộ dạng lúc đầu.

"Màu trắng quá chói mắt, màu xanh tương đối nhu hòa hơn." Corrine giải thích.

"Harry đến Cyperlise?"

"Vâng, phu nhân, hôm qua vừa đi báo danh."

"Corrine, học viên của Cyperlise không thể kết hôn. Ta muốn biết, con tại sao muốn đưa Harry đến Cyperlise, mà không phải là cùng cậu ta kết hôn?" Margaret trực tiếp hỏi.

Năm năm này, Corrine từ trước đến nay cùng Harry ở một chỗ, nhưng là lại không có kết hôn. Corrine bản thân là một nam nhân cực kỳ xuất sắc, có năng lực tự phán đoán, không thích chịu quá nhiều hạn chế. Vì thế Margaret và gia tộc Gris không tạo áp lực cho Corrine. Thế nhưng hiện tại, Corrine cư nhiên đưa Harry đưa vào Cyperlise, một khóa học mất tám năm, cũng có nghĩa trong vòng tám năm, Corrine cũng sẽ không cùng Harry kết hôn. Margaret phát hiện mình càng ngày càng nhìn không thấu con mình.

"Harry cùng người bình thường là bất đồng, cậu ấy không trải qua đào tạo cơ sở và đào tạo trung cấp. Lúc cậu ấy tỉnh lại, nhận thức đối với thế giới này là hoàn toàn trống rỗng. Con mất năm năm giúp cậu ấy có kiến thức cơ bản, thế nhưng những thứ này cũng không đủ, cậu ấy cần phải có sở thích của mình và sở trường đặc biệt, cậu ấy thích cơ giáp, vì thế con để cậu ấy đến Cyperlise." Corrine nghiêm túc nói.

"Thân ái, ta biết con muốn cho Harry giống như những người khác, thế nhưng cái này cùng việc con và cậu ấy kết hôn cũng không có xung đột. Corrine, con và Harry kết hôn, sau đó sinh con, việc này càng có thể thích hợp cho Harry dung nhập thế giới này, nhận thức thế giới này." Margaret thẳng tắp nhìn vào mắt của Corrine, "Con của ta, con đến tột cùng là đang trốn tránh cái gì?"

"Con không có trốn tránh cái gì. Từ lúc giao hạng mục người cải tạo gen cho phòng thí nghiệm, con liền chờ đợi, con chờ mười năm, chờ Harry lấy bộ dạng niên thiếu tỉnh lại, con dùng năm năm, để Harry trở thành một người bình thường. Thế nhưng thân ái, con cần chính là một người vợ, chứ không phải một tình nhân. Bây giờ Harry không thích hợp làm vợ."

"Corrine, vậy con nghĩ vợ hẳn là là như thế nào? Mỗi người đều có tính cách của mình, Harry nhu thuận, ngoan ngoãn, lại đẹp, lẽ nào những thứ này vẫn không đủ để cậu ấy trở thành một người vợ đúng nghĩa sao?"

Margaret từng bước ép sát khiến Corrine có chút phiền toái.

"Phu nhân thân ái, con nhớ kỹ người trước đây rất thích Iven, vì sao hiện tại lại muốn con nhanh chóng kết hôn với Harry?" Corrine cau mày nói.

Margaret bất đắc dĩ nhún vai: "Thân ái, này là lựa chọn của con, vì thế ta tôn trọng lựa chọn của con. Thế nhưng hiện tại, ta muốn ôm cháu, cực kỳ muốn nhanh ôm cháu. Thằng nhóc của phu nhân nhà Smith kia, bộ dáng tròn vo mềm mềm, vô cùng khả ái, ta cuối cùng nhịn không được đến xem, sờ sờ. Thế nhưng niết một trăm cái cũng vô dụng, vậy cũng không thể là cháu của ta. Ta ghen tỵ đến điên rồi, Corrine, ta van con."

Margaret có chút thất thố, con trai của nàng không thể nghi ngờ là ưu tú nhất, thế nhưng nữ nhân cùng tuổi với bà đều đã ôm cháu, mà bà chỉ có thể đố kị. Margaret vội sắp điên, một khắc kia, bà không còn là nữ nhân thông minh ưu nhã vực dậy cả gia tộc Gris kia nữa, mà chỉ là một người mẹ, một người mẹ muốn cháu trai.

Corrine ngồi ở trên ghế sa lon, nhắm hai mắt lại, trên mặt anh tuấn lộ ra một tia băng lãnh.

"Phu nhân, ngài không cần ép con. Bây giờ Harry, không thích hợp để sinh con. Con và Harry không có tiến thêm một bước nào trong quan hệ, vì thế ngài cũng không cần mỗi tháng đều dẫn cậu ấy đến bác sĩ, này sẽ dọa cậu ấy. Về việc kết hôn và con cá, con tự có quyết định của mình, cũng thỉnh người không nên nhúng tay vào."

Hai mẹ con này đồng dạng tính cách rất mạnh mẽ, lúc không có tranh chấp thập phần thân mật, nhưng lúc có tranh chấp, ai cũng không nhường. Sắc mặt của Margaret cũng trở nên khó coi, bà đứng lên, khôi phục bộ dáng sát phạt quyết đoán ngày xưa.

"Corrine, gia tộc Gris cần một người thừa kế, nếu như con có con, ta đây có thể tiếp tục vì Gris trong thời gian tới nỗ lực, thế nhưng năm năm sau, nếu như con còn chưa có con, như vậy Corrine, ta sẽ thỉnh cầu tổng thống, cho con xuất ngũ, sau đó phụ trách sinh ý của gia tộc Gris." Margaret nói xong, liền trực tiếp đi ra ngoài cửa.

Khiến Corrine từ một chiến sĩ biến thành một thương nhân, gần như muốn mạng của hắn. Margaret uy hiếp, trực tiếp trúng nhược điểm của Corrine.

Corrine dùng sức đấm xuống bàn, phát ra một tiếng vang kịch liệt.

Con cái, trời biết Harry vẫn còn nhỏ, làm sao sinh đứa bé!

—-¤—-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.