Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng

Chương 50: Cùng nhau về nhà




Tám tháng sau...

Họ đặt tên cô bé là Molly.

Cô bé giống y như chị mình. Y như các chị họ nữa.

Và bố mẹ cô nhóc không thể hạnh phúc hơn được.

Jackson cúi xuống, hôn Casey và thở dài một tiếng như thể anh đã kìm nén nhiều tháng trời.

"Em thật tuyệt," anh nói, mỉm cười với người phụ nữ đã khiến cuộc đời anh trở nên tuyệt đối hoàn hảo.

"Miễn là anh còn nghĩ vậy cưng ạ," cô đáp, ấp khuôn mặt anh trong lòng bàn tay, "mọi chuyện đều sẽ tốt cả."

"Sau khi chứng kiến những gì em làm ở đây, anh bị thuyết phục rồi," anh đáp. Anh có vẻ mệt mỏi, nhưng rồi, họ đã trải qua những cơn co thắt và đến được đích của chín tháng ròng. Anh không bao giờ rời khỏi cô và Casey không tin nổi mọi thứ trở nên dễ dàng hơn đến thế nào vì cô đã có được người đàn ông hoàn toàn yêu mình.

Anh em nhà King và vợ họ đã ghé qua trước đó, ầm ĩ vì Molly, hứa sẽ giữ Mia vui vẻ cho đến khi cha mẹ cô nhóc về nhà. Giờ, chỉ còn Casey và Jackson. Molly đã ngủ say trong phòng trẻ của bệnh viện và ánh hào quang nhờ đạt được một điều kỳ diệu khác đang dâng cao trong tim Casey.

"Anh yêu em," Jackson nói, sự kinh ngạc vẫn còn tỏa sáng trong đôi mắt khi anh lôi ra một hộp trang sức nhỏ bằng nhung xanh từ trong túi ra.

Casey cảnh giác nhìn nó, thậm chí nặn được hẳn một nụ cười. "Lần cuối em thấy cái hộp như thế, nó đã gây ra tất cả rắc rối."

"Anh không biết em đang nói gì, Rực Rỡ ạ," anh vừa nói vừa nhăn nhở ngay trước khi cúi xuống và thả một nụ hôn lên môi cô. "Anh là người đã kết hôn, yêu vợ đến tuyệt vọng."

"À, trong trường hợp đấy..." Cô lấy chiếc hộp từ chỗ anh, mở nắp và thở dốc. Viên saphia khổng lồ vuông vức lấp lánh trên nền lụa và ở cả hai cạnh của viên đá xanh sẫm, hai viên kim cương nháy mắt với cô. "Ôi Jackson!"

Anh lấy nhẫn trong hộp, đeo vào ngón đeo nhẫn bên tay phải của cô và nói nhỏ. "Đá Saphia vì nó làm anh nhớ đến đôi mắt em. Hai viên kim cương vì các con. Nhẫn vàng... đó là vĩnh cửu. Bên em. Cảm ơn em Casey. Vì đã đi tìm anh. Vì đã yêu anh."

Cô ngẩng mặt lên đón nụ hôn của anh và cảm thấy, như mọi ngày khác, rằng những giấc mơ của cô cuối cùng đã thành sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.