Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng

Chương 11: Làm khó dễ




Không muốn ngồi vào ghế của người đã khuất, Christian tiến tới trước bàn làm việc của Don Jarrod, tựa hờ vào mép bàn. Phòng làm việc của ông già nằm ở tầng thượng của Điền trang Jarrod trong khu vực dành riêng cho gia đình. Ở khu nghỉ dưỡng Jarrod Ridge này, mọi thứ đều lộng lẫy, xa xỉ. Cả cái phòng làm việc mà người ngoài chưa từng nhìn tận mắt này. Tường trong phòng được ốp , thảm dày cộp, những bức tranh sơn dầu nguyên tác treo trên tường, cái lò sưởi đồ sộ xây bằng sỏi. Tất nhiên trong lò sưởi lúc này không có những ngọn lửa nhảy lách tách vui vẻ vì Colorado đang tràn ngập nắng hè.

Anh nghĩ không một ai trong những người ngồi trong phòng vui vẻ cả. Vui vẻ sao được . Họ vừa mất đi người cha tuần trước và giờ đây cuộc sống của họ hoàn toàn bị đảo lộn.

Con cái nhà Jarrod đã đi khỏi Jarrod Ridge, khu nghỉ dưỡng sang trọng mà gia đình họ sở hữu hàng thế hệ, từ nhiều năm trước, để lập nghiệp. Luôn đòi hỏi ở họ sự thành công , cha họ đã bắt những đứa con của mình phải nỗ lực quá mức và điều đó đã khiến tất cả bọn họ phải lần lượt bỏ đi vì không chịu nổi. Giờ đây phải quay trở về nơi này là điều khó có thể cấp nhận.

Đó còn là chưa kể đến việc không những tìm cách bắt họ trở về nhà mà còn bắt họ ở lại. Điều mà ông già không làm được khi còn sống.

Gia tài khổng lồ của Jarrod được chia đều cho năm người con - với điều kiện họ phải trở về nhà để cai quản phần thừa kế của mình. Đây là một đòn quá mạnh với mấy anh em nhà Jarrod và không người nào trong số họ thấy hào hứng. Ông già đã tìm ra cách quản lý họ ngay cả khi ông đã nằm dưới mồ.

Và họ không cảm thấy thoải mái về điều đó.

Nhìn họ, Christian hiểu rõ cảm nhận của từng người nhưng thề sẽ tôn trọng ý nguyện của người quá cố. Anh đã cố ngăn Don không làm vậy, nhưng ông già quá cứng đầu.

Blake Jarrod và người em song sinh Guy lớn tuổi nhất. Là anh em song sinh nhưng trông họ không giống nhau. Tuy vậy cả hai đều mang trong mình một cái gì đó của cha. Blake dè dặt còn Guy thì dễ hòa đồng hơn. Gavin kém hai người anh của mình hai tuổi nhưng anh và Blake đã từng làm việc cùng nhau khá lâu ở Vegas . Trevor Jarrod là người thoải mái nhất trong số mấy anh em - hay ít ra anh cũng cho người ta cảm giác như vậy về bản thân. Và Melissa - em út, và cũng là người con gái duy nhất.

Hay ít nhất cô ấy cũng nghĩ vậy.

Trong tưởng tượng, Christian muốn vặn cổ người thầy đã khuất vì đã để anh phải đối mặt với tình huống này. Nhưng ngay cả khi đã qua đời , Don vẫn muốn cai quản gia tộc Jarrod và chắc chắn là dù ở bất kỳ nơi nào , ông già cũng không quan tâm đến việc Christian đang phải giải quyết một vấn đề khó nhằn.

Blake đứng bật dậy như thể anh ta không thể ngồi thêm một phút nào nữa . Don Jarrod mới vừa qua đời được một tuần, chưa một người con nào của Don nguôi ngoai sau cái chết của cha. Và giờ họ phải đối mặt với một bất ngờ.

Họ vừa rời nghĩa trang chưa được một tiếng đồng hồ và sau khi đọc qua phần lớn bản di chúc , tất cả đang đầy cảm xúc . Chà sẽ còn nhiều cảm xúc hơn nữa, Christian nghĩ.

"Mình còn ngồi đây làm gì nữa, Christian? " , Guy hỏi, cúi người ra phía trước, hai khuỷu tay chống gối, "Anh đọc xong bản di chúc rồi, còn gì để nói nữa?"

"Còn một chuyện nữa"

"Còn chuyện gì nữa?" , Trevor hỏi, nhìn một lượt khắp phòng, "tôi thấy tất cả đã rõ ràng rồi còn gì. Bố đã sắp xếp để tất cả chúng ta về lại Jarrod Ridge. Lúc nào ông chẳng muốn thế."

"Em vẫn không tin nổi bố đã mãi mãi ra đi" , Melissa khẽ nói.

Gavin vòng tay qua vai em gái và ôm cô trìu mến , "Sẽ ổn cả thôi, Mel à".

"Thật sao?" Blake hỏi. "Tất cả chúng ta đều đã có một cuộc sống ổn định ở xa Ridge . Giờ phải rời bỏ tất cả những gì chúng ta đã tạo dựng để quay trở về và bắt đầu lại từ đầu ư?"

"Tôi hiểu mọi người cảm thấy thế nào", Christian nhẹ nhàng nói và chờ cho tất cả lắng nghe anh, "Tôi hiểu. Tôi đã nói với Don không nên làm vậy".

"Tôi dám chắc", Guy ngắt lời, "là bố không nghe".

"Bố có những suy nghĩ của riêng mình".

"Lúc nào chẳng vậy", Trevor trầm ngâm.

"Vấn đề là", Blake nói to để tất cả phải ngồi xuống nghe anh, "Bố chia đều gia sản cho năm chúng ta. Vậy còn gì để bàn luận nữa?"

Đã đến lúc rồi, Christian nghĩ, chuẩn bị tinh thần đối mặt với phản ứng của mọi người sau khi nghe những gì anh sắp nói, "Vấn đề là gia tài được chia đều thành sáu phần chứ không phải năm".

"Sáu?" Gavin lặp lại, liếc nhìn sang những người anh em của mình như để tính lại số người, "Nhưng chỉ có năm anh em mà?"

"Bất ngờ cuối cùng của Don", Christian nói khẽ, "Còn có một người em gái chưa ai biết".

"Cho anh ấy vào đi Monica". Erica Prentice sửa lại mái tóc và vuốt lại phần ngực của chiếc váy sát nách màu đen. Cô quay người lại, liếc sang tận hưởng tầm nhìn ra đại dương qua khung cửa sổ bé đến mức đáng thương.

Với vị trí chẳng bằng ai ở Brighton và Bailey, một công ty PR ở San Francisco, phòng làm việc của Erica không có tầm nhìn đẹp. Nhưng không sao, nàng tự an ủi bản thân. Nàng sẽ chứng minh khả năng của mình, cho cả cha lẫn các sếp ở đây thấy, dù có phải mất bao lâu cũng được. Nhưng ngay lúc này, nàng sắp gặp một luật sư, và anh ta không nói cho nàng biết lý do anh ấy muốn gặp nàng. Điều đó làm bụng nàng quặn lên vì hồi hộp. Là con gái của một người như Prentice, nàng thừa hiểu sự xuất hiện bất ngờ của một luật sư chẳng mấy là điềm lành. Tập đoàn Prentice, một trong số những tập đoàn dệt may lớn nhất nước Mỹ , luôn phải đối mặt với những vấn đề liên quan đến luật pháp. Nói tóm lại, nàng đã nghĩ đến việc gọi cho cha để hỏi liệu ông có biết gì về một luật sư đến từ Colorado không, nhưng rồi nàng chợt nhận ra rằng mình không đủ thời gian để làm điều đó.

Sau lưng nàng, cánh cửa phòng bật mở và nàng quay lại đón khách. Nhưng khi nhìn thấ người đàn ông đang đứng ở ngưỡng cửam nàng không thốt lên được lời nào.

Bộ complê lịch lãm càng làm nổi bật những đường nét đầy nam tính dưới lần vải màu lam sẫm: bờ vai rộng, đôi chân dài và đôi mắt màu nâu sẫm đang chăm chú nhìn nàng;cái cằm cương nghị, mái tóc cắt tỉa gọn gàng và một khuôn miệng có lẽ chẳng mấy khi cười.

Nàng cảm nhận được sự tự tin đang toát ra từ con người anh và ngay lập tức nàng thấy mình đang bị anh hấp dẫn gần như phát run lên.

Cho đến lúc tin chắc rằng mình đã có thể nói một cách trôi chảy, nàng chìa tay, "Ông Hanford, tôi là Erica Prentice".

Anh tiến tới, bắt tay nàng, giữ hơi lâu trước khi thả ra.

"Cảm ơn cô đã dành thời gian tiếp tôi".

Nàng đâu còn lựa chọn nào khác. Anh ấy đến 10 phút trước, không hẹn trước, thông báo rằng có điều quan trọng cần nói với nàng, nhưng anh không chịu để lộ đó là điều gì làm nàng càng thêm lo lắng kể cả khi nàng thấy anh có sức hút đến mê hồn.

Erica mời anh ngồi xuống 1 trong 2 chiếc ghế đặt trước bàn làm việc của nàng, "Phải nói là tôi rất ngạc nhiên. Tại sao một luật sư ở Colorado phải đến tận đây gặp tôi?"

"Đó là 1 câu chuyện dài" , anh nói , nhìn quanh phòng làm việc của nàng.

Nàng biết anh đang nhìn thấy gì và có lẽ anh không có ấn tượng mấy tốt đẹp. Những bức tường màu be của căn phòng nhỏ xíu gần như trống trơn ngoại trừ 2 bức tranh nàng mang từ nhà đến treo để làm giảm bớt phần nào không gian lạnh lẽo. Phòng làm việc của Erica trông quá tù túng , phản ánh đúng vị trí của 1 người vừa bắt đầu xây dựng sự nghiệp . Tất nhiên , nếu như nàng có cơ hội làm việc trong công ty gia đình , mọi việc sẽ rất khác, ý nghĩ này không phải lần đầu lại đến với nàng.

Tuy tất cả các anh trai của nàng đều quản lý những công ty con của Tập đoàn Prentice, cha của Erica đã thể hiện rõ ràng rằng ông không muốn nàng tham gia vào việc kinh doanh của gia đình. Nàng và cha chưa bao giờ thân thiết, nàng nghĩ, nhưng nàng từng mong ít nhất nàng cũng sẽ có cơ hội để chứng tỏ , giống như các anh. Nhưng cha nàng không phải là người dễ thuyết phục và một khiong6 đã quyết định ,đó sẽ là quyết định không gì lay chuyển được.

Thôi nào, nàng tự bảo mình, cắt dòng suy nghĩ về gia đình, bây giờ không phải lúc nghĩ về điều đó. Dù có muốn nói chuyện thật lâu với chàng luật sư quyến rũ đang nhìn nàng bằng đôi mắt màu nâu sẫm tuyệt đẹp đến mấy, hôm nay nàng cũng không có thời gian. Nàng chỉ có thể dành cho Christian Hanford vài phút vì lịch họp của nàng hôm nay đã đầy ắp. Nàng không có nhiều thời gian hơn cho anh.

Nàng khoanh tay đặt lên bàn, hơi nhướn người ra phía trước và mỉm cười, "Tôi xin lỗi, nhưng tôi không có thời gian cho 1 câu chuyện dài. Ông Hanford ạ, 15 phút nữa tôi có 1 cuộc gặp đã hẹn trước vì vậy phiền ông đi thẳng vào việc được không?"

Anh nhìn nàng đăm đăm. Erica dù có muốn cũng chẳng tránh được ánh mắt ấy.

"Tôi đại diện cho Donald Jarrod", anh nói khẽ.

"Jarrod". Erica ngẫm nghĩ về cái tên, cố nhớ , rồi nàng bắt đầu liên hệ, "Colorado. Jarrod. Ý anh là khu nghỉ dưỡng Jarrod ở Aspen , Jarrod?"

Anh mỉm cười gật đầu. Cúi xuống lấy chiếc cặp đang để cạnh chân, đặt lên đùi, mở và lấy ra 1 phong bì khổ lớn. Vừa đưa qua bàn cho nàng, anh vừa nói, "Vâng , chính là ông Donald Jarrod đó".

Bối rối nhưng tò mò, Errica nhấc phong bì lên và mở ra. Nàng rút tập giấy bên trong và liếc nhìn trang đầu tiên, "Di chúc của ông ta? Tại sao anh lại đưa di chúc này cho tôi?"

"Bởi vì, thưa cô Prentice, cô là 1 trong những người thừa kế".

Nàng hết nhìn tập di chúc lại nhìn anh.Bụng nàng lại quặn lên khiến nàng như mất thăng bằng.

"Thật vô lý", nàng lẩm bẩm, bỏ lại di chúc vào phong bì và thong thả vuốt cái móc bằng đồng, "Tôi chưa từng gặp ông ấy . Cớ gì ông ấy lại cho tôi thừa kế?"

Khuôn mặt anh căng thẳng và Erica có cảm giác nàng vừa nhìn thấy ánh nhìn thông cảm trong ánh mắt ấy khi anh cầm lại phong bì và bỏ vào cặp, "Tôi đã nói rằng đây là 1 câu chuyện dài mà".

"Đúng". Nàng nhìn anh đóng cái cặp da và thầm ước được cầm lại tờ di chúc. Nàng muốn đọc nó trước khi tiếp tục nói chuyện. Nhưng Christian Hanford rõ ràng có điều gì muốn nói trước. Điều đó lại càng làm đầu óc nàng căng lên như sợi dây đàn.

Có chuyện gì vậy? Tại sao 1 ngày tưởng như rất đỗi bình thường của nàng lại lộn tùng phèo lên đến vậy? Và 1 đại gia đã khuất từ Colorado có liên quan thế nào đến nàng?

"Có lẽ chúng ta nên hẹn gặp khi cô có nhiều thời gian hơn".

Nàng không muốn chờ đợi, nhưng không nghĩ ra cách nào hơn.

"Có thời gian. Vâng. Có lẽ như vậy tốt hơn. Tôi ..." Erica lắc đầu, nhìn anh và nói, "Tôi xin lỗi . Mọi việc lộn xộn quá. Hay anh nói qua cho tôi biết được không. Tại sao lại có tên tôi trong tờ di chúc..."

"Tôi nghĩ ta nên giải quyết việc này 1 lúc thì tốt hơn", anh nói, :Không nên bắt đầu khi chúng ta không thể kết thúc được ngay",

Anh đứng lên và Erica buộc phải ngẩng đầu nhìn lại anh. Sức hấp dẫn đến nguy hiểm vẫn còn đó, nhưng còn 1 cái gì đó hơn thế. Nàng có một cảm giác một khi nàng đã biết Christian Hanford và nghe toàn bộ câu chuyện, cuộc sống của nàng sẽ thay đổi hoàn toàn.

Nàng có thể nhìn thấy sự thật trong mắt anh. Anh nhìn nàng như thể đọc được suy nghĩ của nàng và biết chính xác nàng đang băn khoăn điều gì. Nàng đọc thấy sự thấu hiểu trong đôi mắt ấy và lại một lần nữa nàng thoáng bắt gặp sự cảm thông.

Dây thần kinh của nàng lại căng lên như sợi dây đàn và Erica biết chắc hôm nay nàng sẽ không làm được gì nếu không biết chuyện gì đang xảy ra. Làm sao nàng có thể đi gặp khách hàng và giải quyết vô số việc trong ngày khi mà nàng chỉ có thể tập trung vào điều bí mật đang lơ lửng trên đầu mình.

Không, không thể thế được. Nàng đứng bật dậy theo phản xạ và nói, "Tôi đã nghĩ lại rồi, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện bây giờ. Nếu anh có thể cho tôi nửa tiếng để giải quyết nốt một số việc , chúng ta có thể hẹn gặp..."

Ở đâu? Căn hộ của nàng thì không được. Nàng không định mời một người đàn ông lạ mặt về nhà, một luật sư cũng không. Ở văn phòng cũng không được. Nếu tin dữ đang chờ thì nàng không muốn phải đối mặt với nó ở trước những người hàng ngày nàng cùng làm việc.

Như vẫn đọc được những ý nghĩ lộn xộn của nàng, Christian đề nghị, "Sao chúng ta không cùng đi ăn trưa, một tiếng nữa tôi quay lại và chúng ta sẽ cùng nói chuyện".

Nàng gật đầu, "Một tiếng".

Khi anh đã đi khỏi, Erica hít 1 hơi thật sâu, cố gắng 1 cách vô ích để bình tĩnh lại

Bụng nàng đang quặn lại và các dây thần kinh lại căng lên. Có chuyện gì thế này? Một lần nữa , nàng muốn gọi điện cho cha để xin 1 lời khuyên . Nhưng cùng lúc , nàng biết ông sẽ chỉ đơn giản nói nàng suy nghĩ cho kỹ và tự quyết định . Walter Prentice chưa bao giờ thuộc tuýp người quá nuông chiều con cái. Kể cả đứa con gái út và cũng là đứa con gái duy nhất cũng không.

Không, nàng sẽ gặp Christian Hanford , tìm hiểu mọi việc và tự quyết định sẽ phải làm gì.

Nhưng trước khi có thể làm được việc đó, nàng phải hủy các cuộc hẹn trong ngày. Nàng còn chưa biết sẽ nói chuyện với Christian Hanford trong bao nhiêu lâu - hoặc sau khi nói chuyện nàng có còn tâm trạng giải quết việc gì nữa không. Nàng nhấn nút trên điện thoại. Một lát sau , trợ lý của nàng, Monica, mở cửa phòng. Đôi ,mắt xanh lấp lánh , cô hỏi, "Anh chàng Đẹp trai thế nào rồi?"

Erica thở dài. Với nàng, Monica là 1 người bạn hơn là 1 trợ lý. Họ gắn bó với nhau 1 thời gian ngắn sau khi Erica đến làm việc cho B&B một năm trước. Cả hai đều trẻ nhất trong công ty và họ cùng vun đắp cho 1 mối quan hệ công việc thân mật thường kết thức bằng những bữa tối và đi chơi sau khi tan sở. Nhưng hôm nay, Erica quá bối rối để có thể đáp lại lời đùa của cô bạn.

"Mình chẳng biết nữa"

Nụ cười tắt ngấm trên gương mặt Monica, "Cậu vẫn ổn đấy chứ?"

"Mình không biết", nàng nói, ngồi lại xuống bàn, "Bây giờ mình cần cậu hủy cho mình tất cả những cuộc hẹn trong ngày hôm nay. Mình có chuyện quan trọng cần phải giải quyết".

Đã sửa bởi lanyouxuan lúc 27.10.2014, 11:26.

"Không khó đâu. Vậy cậu muốn lùi các cuộc hẹn đến khi nào?"

"Càng sớm càng tốt" , Erica trả lời , "Sẽ phải làm việc gấp đôi và ở lại làm ngoài giờ nếu cần thôi"

"Được", Monica nói, "Nghe có vẻ quan trọng đấy nhỉ. Mọi việc vẫn ổn chứ?"

"Thật sự mình cũng không biết nữa". Bụng nàng lại quặn lên như thể muốn nhắc cho nàng biết mọi việc sẽ rất khủng khiếp.

Và nàng không thể làm gì để tránh cả.

Christian Hanford đang chờ dưới sảnh khi Erica đi thang cuốn xuống và bước tới gặp anh. Trong anh, một cái gì đó cuộn lên khi nhìn thấy nàng. Lúc trước anh cũng đã có cảm giác như vậy. Giây phút anh nhìn vào đôi mắt màu nâu nhạt của nàng, anh biết rằng cô gái này sẽ gặp rắc rối.

Anh không phải là người mang đến rắc rối. Đã từ rất nhiều năm rồi. Anh đã làm việc cật lực gần suốt cuộc đời để có những gì anh đáng có. Một vị trí dược trọng vọng và số tiền mà có sống đến hai kiếp người anh cũng không tiêu hết. Anh làm việc quần quật trong từng ấy năm không phải để vứt bỏ tất cả đi vì những gì anh cảm thấy với một người đàn bà không dành cho mình.

Và Erica Prentice chắc chắn vượt quá tầm với của anh.

Không chỉ vì nàng là con gái ngoài giá thú của người chủ lâu năm của anh... mà còn là vì bất cứ sự "kết thân" nào với các thành viên của đại gia đình Jarrod cũng đều có thể làm anh mất đi công việc mà anh rất trân trọng.

Từ trước tới giờ điều như thế này chưa từng làm anh khó xử. Melissa Jarrod rất dễ thương, nhưng anh chưa bao giờ để ý đến cô. Nhưng anh có cảm giác rằng Erica Prentice sẽ là 1 câu chuyện hoàn toàn khác.

Anh như không còn nghĩ được gì khi nhìn nàng tiến tới trên cái sàn bóng láng. Mái tóc nâu dài ngang vai, mềm mại quyến rũ. Làn da trắng mịn màng, đôi mắt màu hổ phách và khuôn miệng lúc nào cũng như cười. Nàng không cao nhưng người tròn lẳn, mẫu phụ nữ khiến đàn ông chỉ muốn kéo vào lòng ôm thật chặt . Tất nhiên là anh không hề có ý định làm vậy.

Mắt nàng gặp ánh mắt anh và Christian bụng bảo dạ cố mà làm cho xong việc rồi quay về chiếc máy bay riêng đang chờ anh ở sân bay. Anh càng kết thúc chuyến công cán này sớm bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.

"Xin lỗi tôi xuống muộn", nàng nói.

"Không vấn đề gì". Tất nhiên, việc anh lại muốn cầm tay nàng, chỉ để được chạm lại vào nàng là rất có vấn đề. Lắc đầu như để xua tan ý nghĩ đó, anh nói, "Tôi thấy có quán cà phê dưới phố. Hay ta vào đó ăn trưa và cùng giải quyết chuyện này nhé".

"Vâng". Nàng bước về phía cửa kính và đi ra ngoài khi cánh cửa tự động mở. Dừng lại trên hè phố nàng gạt mấy lọn tóc bị luồng gió lạnh của San Francisco thổi vào mắt. Nhìn anh, nàng hỏi" Trước tiên anh hãy nói cho tôi biết , anh mang đến cho tôi tin vui hay sau khi biết hết câu chuyện cuộc sống của tôi sẽ hoàn toàn bị đảo lộn?".

Christian nhìn xuống đôi mắt đang ánh lên đầy lo lắng, "Nói thật là có lẽ mỗi thứ một ít".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.