Người Ta Yêu Là Chiến Thần

Chương 6




“Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được, còn làm phiền ông sui tự mình làm lễ cúng…” Mẹ tôi khách khí nói.

Có thể thấy mẹ tôi vừa rồi vẫn còn bối rối, còn chưa kịp phản ứng.

Mặc dù tôi cũng không biết lễ cúng tăng thêm phúc thọ này có hiệu quả gì nhưng ba Tô Mộc tự mình thực hiện, hơn nữa Tô Mộc còn nói đây là quà tặng bất ngờ cho gia đình tôi thì khẳng định phải rất phi phàm.

Tôi sợ mẹ tôi từ chối liền nói: “Mẹ, đây là một mảnh tâm ý của bác trai bác gái, mẹ đừng khách khí.”

“Vậy… Cảm ơn nhiều.” Mẹ tôi nói, vừa nói mẹ còn có chút đáng tiếc, khẽ nói Tô gia nồng nhiệt như vậy, chúng tôi trước khi tới cũng không chuẩn bị lễ vậy gì, thật ngại.

“Chỉ cần hai đứa nhỏ vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi.” Mẹ Tô Mộc lại cười nói.

Nói xong ba Tô Mộc đã đi tới, mặt ông đầy nghiêm túc, khi đi ngang qua ba mẹ tôi cũng không mở miệng nói chuyện mà chỉ khẽ gật đầu một cái. Sau đó ông đi trong phòng ăn mấy bước, giống như đi theo một trận pháp, sau khi đi hết vòng ông liền ngồi xếp bằng, chậm rãi há miệng.

Một đoàn khói mù màu trắng xanh liền từ trong miệng ông bay ra, sau đó ông chắp tay, miệng nói lẩm bẩm, đoàn khói trắng xanh kia cũng theo thần chú của ba Tô Mộc bắt đầu biến hóa hình dạng, chia làm hai, biến thành hai hình người một nam một nữ, nhìn dáng dấp chính là ba mẹ tôi.

Tôi nhất thời kinh hãi, không riêng gì tôi mà ngay cả ba mẹ tôi cũng có thể thấy đoàn khí kia, mắt trợn lên thật lớn, không dám tin hỏi Tô Mộc đó là cái gì, làm sao lại có thể biến hóa thành hình dáng bọn họ.

“Cái này gọi là phúc. Người bình thường thấy nhà ai thuận hòa thoải mái, làm gì cũng suôn sẻ thì sẽ nói người nhà này có phúc, thật ra chính là có phúc này. Trong một gia đình có càng nhiều phúc thì cuộc sống của người trong nhà sẽ càng thuận lợi, bất kể là vận khí, tài khí, thọ khí đều có thể do phúc chuyển hóa thành. Bách gia bào chính là nhặt những mảnh vải vóc từ hơn một trăm nhà có phúc rất lớn để tạo thành, trên áo cũng ngưng tụ phúc của hơn trăm nhà, hôm nay ba cháu dựa theo ngày sinh của cô chú mà đem phúc tạo thành hình dáng hai người, đặt lên trên hai người, sau này đối với hai người vô cùng hữu ích. Cuộc sống cô chú suôn sẻ thoải mái, cháu cùng Dương Dương tự nhiên cũng sẽ yên tâm hơn.” Tô Mộc cười nói.

“Hóa ra là vậy, mọi người quá khách khí, dì… cũng không biết làm sao cảm ơn mọi người cho phải.” Mẹ tôi nói.

Vừa nói vành mắt mẹ tôi đã đỏ, kéo tay tôi, nói không ngừng dặn tôi phải thật trân trọng Tô Mộc, cũng không biết đời trước tôi đã làm gì mà lại có thể gặp Tô gia người tốt như vậy, đem gả tôi tới Tô gia bà cũng coi như là yên tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.