Người Quan Trọng Nhất Của Em

Chương 4: Chương 4




Edit: Mai 

Beta: Sahara

Tùng Mộc hừ lạnh một tiếng: "Minh chủ không có trong liên minh, mà dù có, chúng ta cũng sẽ giao ngài ấy cho ngươi!"

"Hừ!" Cự long hừ lạnh một tiếng: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Các ngươi muốn chết, ta đây thành toàn các ngươi!"

Grào!

Cự long rống giận, tiếng động vang vọng phía chân trời, một đạo long tức xé không mà tới, trực tiếp công kích về phía những người trên mặt đất.

"Cẩn thận!"

Tiểu Hi vẫn luôn bảo vệ bên cạnh Tiểu Ngôn, vội vàng kéo nhóc con ra sau lưng mình.

Thân thể Tiểu Ngôn cứng đờ, nhóc cảm nhận được từng giọt chất lỏng ấm áp chậm rãi chảy xuống rơi trên mặt mình, trơn trượt ướt át, còn có mùi tanh của máu.

Nhóc chậm rãi ngẩng đầu, một khắc kia, trái tim nhỏ chợt run lên, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.

"Dì Tiểu Hi......"

Nữ tử trước mặt, thất khiếu chảy máu, màu máu đỏ tươi kích thích thần kinh nhóc, làm thân mình nhóc gần như căng cứng......

(*thất khiếu: 7 lỗ trên mặt người gồm: 2 mắt, 2 tai, 2 lỗ mũi và miệng.)

"Rời khỏi nơi này, nói với minh chủ, đừng đến Long tộc, ngàn vạn lần...... Đừng đến Long tộc......"

Rầm!

Tiểu Hi một quyền đánh vào trên ngực Tiểu Ngôn, làm cả người nhóc bay ra xa. Tiểu Ngôn hoảng loạn muốn duỗi tay bắt lấy Tiểu Hi......

Nhưng mà, nhóc chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của những người thân quen đang càng ngày càng xa, càng ngày càng xa......

Đôi mắt Cự long lạnh lùng ngó sang Tiểu Ngôn, nhưng lại không có đuổi theo nhóc. Cự long hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu cảm: "Một đứa nhỏ nửa người nửa thú mà thôi, còn không khơi dậy nổi hứng thú giết nó của ta, nó rời đi cũng tốt, như vậy, sẽ có người đem tin tức này báo cho Vân Lạc Phong!"

Thân thể Tiểu Hi, trong một khắc tiễn Tiểu Ngôn đi, cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, rầm một tiếng, ngã xuống đất......

Máu tươi chảy ra từ người nàng, nhuộm đỏ cả một vùng.

"Tiểu Hi!" Hai mắt Tùng Mộc như muốn nứt ra, ngọn lửa phẫn nộ dâng trào, hắn quay sang nhìn lên con cự long đang bay lượn trong không trung kia: "Hôm nay, cho dù ta phải chết ở chỗ này, cũng là chết không tiếc nuối, minh chủ nhất định sẽ báo thù cho chúng ta!"

"Báo thù?" Cự long dùng ánh mắt của người trên cao nhìn xuống kẻ yếu kém mà nói: "Một đám nhân loại nhỏ bé, cũng vọng tưởng tìm Long tộc ta báo thù?"

"Phượng tộc là thuộc hạ của minh chủ chúng ta, ngươi cho rằng, minh chủ có năng lực báo thù cho chúng ta hay không?" Tùng Mộc siết chặt nắm tay.

"Ha ha!" Long tộc cười khinh hai tiếng: "Khó trách ngươi dám không để Long tộc vào mắt, thì ra là có Phượng tộc làm hậu thuẫn, chỉ bằng mấy con chim nhỏ bé kia cũng đòi khiêu khích Long tộc? Nếu Phượng tộc thật sự dám đến, tới một con ta bắn một con, tới một đôi, ta bắn một đôi!"

Dù cho Long tộc cùng Phượng tộc đều đứng đầu thú châu, nhưng mà, chắc ngươi cũng có thể hiểu được, hai thế lực được xưng là cùng đứng hàng đệ nhất, thì sao có thể thừa nhận sức chiến đấu của đối phương tương đương với mình?

Long tộc khinh thường Phượng tộc, Phượng tộc cũng như thế!

"Tùng Mộc đại nhân, chúng ta liều mạng với con rồng này đi! Nếu chúng ta bất hạnh bỏ mình tại đây, thì chúng ta cùng xuống địa ngục tiếp tục làm huynh đệ!"

"Không sai! Dù sao con người rồi cũng phải chết, chết sớm hay muộn thì có gì khác nhau? Chúng ta có thể xuống địa ngục trước dò đường cho minh chủ và Phó minh chủ, ha ha ha!"

Có lẽ là quá mức sợ hãi, khiến những người này nói ra những lời tùy hứng như vậy, nhằm che dấu nội tâm run rẩy của mình......

"Mụ nội nó, ta đã sống đủ những ngày tháng trốn đông trốn tây rồi, ta lên trước đây, các ngươi theo sau là được!"

Một gã đại hán thốt ra một câu thô tục, rồi lao vọt về phía cự long, trong ánh mắt hắn mang theo tia sáng điên cuồng.

"Dừng lại!" Tùng Mộc nôn nóng quát to một tiếng......

Chỉ tiếc, đã không còn kịp, đại hán vọt tới trước mặt cự long, cả người chỉ trong nháy mắt đã bị một ngụm long tức nhanh chóng cắn nuốt.

Tròng mắt Tùng Mộc co rụt lại, cánh tay vươn ra còn chưa kịp thu về, thì đã nhìn thấy bằng hữu biến mất ngay trước mắt mình.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.