Người Phiên Dịch

Quyển 1 - Chương 47: Bạch Dật Thủy trở về (một)




Tuyết Ninh bị tiếng ồn ào ở bên ngoài đánh thức, chỉ nghe thấy Vân phi ở bên ngoài cao giọng la hét:” Tại sao không để cho Bổn cung đi vào gặp Hoàng Thượng?”.

Phúc công công nghe theo phân phó của Thượng Quan Thiên Dật, tỏ vẻ nhận lỗi:” Hoàng Thượng thánh thể khó chịu, hiện tại không muốn gặp bất cứ ai, xin Vân phi nương nương đừng làm khó nô tài’.

Vân phi vẫn như cũ không chịu buông tha, nhất quyết muốn vào, chỉ nghe thanh âm của Bạch Phượng Nhi truyền tới:” Phúc công công, Hoàng Hậu nương nương thế nhưng lại ở trong điện”. Thanh âm dịu dàng như nước, làm cho ngươi ta không nỡ cự tuyệt.

Phúc công công cung kính nói:” Khởi bẩm Qúy phi nương nương, Hoàng Hậu nương nương đang chiếu cố Hoàng Thượng”.

Vân phi làm loạn lên:” Tại sao Khương Tuyết Ninh có thể gặp Hoàng Thượng còn chúng ta thì không thể?”. Bạch Phượng Nhi cắn môi, điềm đạm dáng yêu nhìn cửa đại điện, cương quyết mở miệng nói:” Bổn cung muốn gặp Hoàng Thương”.

Phúc công công nói:”Xin thứ cho nô tài không thể phụng mệnh, Hoàng Thượng đã phân phó, nô tài không dám tự ý để cho nương nương đi vào”.

Vân phi nhất mực lôi kéo Bạch Phượng Nhi đi vào, mới vừa tới cửa liền bị Lôi Kình ngăn cản, Vân phi bị dọa lùi về sau vài bước, nàng ta chỉ vào Lôi Kình nói:” Ngươi là người từ đâu tới”. Lôi Kình giương ra khuôn mặt như người chết, không chút biểu tình.

Lôi Kình lạnh lùng mở miệng nói:” Xin nương nương hãy quay về, Hoàng Thượng đã phân phó ngoại trừ Hoàng Hậu nương nương ra không ai được vào quấy nhiễu”.

Phượng Qúy phi nói:” Từ sau khi từ bãi săn trở về, Bổn cung vẫn chưa nhìn thấy Hoàng Thượng, Bổn cung nghe nói thân thể Hoàng Thượng không khỏe nên đặc biệt tới thăm, xin Lôi thị vệ vào thông báo một tiếng”.

Lôi Kình vẫn lặp lại câu nói cũ:” Hoàng Thượng phân phó, ngoại trừ Hoàng Hậu nương nương, không ai được vào quấy nhiễu”. Lôi Kình mặt lạnh như băng, không cho họ đi vào, cũng không vào thông báo.

Chỉ nghe thanh âm của Tuyết Ninh truyền từ trong điện ra:” Bên ngoài có chuyện gì ồn ào như vậy, quấy rầy Hoàng Thượng nghỉ ngơi, nếu không có chuyện gì thì tất cả giải tán đi, đừng quấy rầy Hoàng Thượng nghỉ ngơi”.

Bạch Phượng Nhi vừa nghe là thanh âm của Khương Tuyết Ninh liền che mặt khóc thút thít rời đi, Vân phi tức giận không có cách nào đành chạy đuổi theo.

Thượng Quan Thiên Dật phân phó, trừ mấy người biết rõ nội tình ra, ai cũng không được phép vào điện Cần Chính, Tuyết Ninh mơ hồ cũng hiểu tại sao nên chỉ để ý phối hợp với Thượng Quan chăm sóc tốt cho Lãnh Nguyệt Hàn.

Bên trong Phúc Thọ Cung.

Chỉ nghe ”ba” một tiếng, Thái Hậu không chút lưu tình tát Linh Lung một cái, Linh Lung lập ức quỳ trên mặt đất, hốt hoảng nói:” Nô tì đáng chết”.

“ Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao đến bây giờ ngươi mới trở về”. Thái Hậu lạnh lùng hỏi.

Linh Lung quỳ trên mặt đất, thấp giọng trả lời:” Hôm đó Linh Lung theo phân phó của Thái Hậu đi an bài hành động ám sát, nhưng không biết Thiếu chủ từ nơi nào xuất hiện, điểm huyệt đạo của nô tì, nô tì liền hôn mê bất tỉnh, Thiếu Chủ mang nô tì về Dạ Mị Các, hôm nay mới để nô tì trở lại”.

Thái Hậu hừ lạnh, nói:” Mị Nhi có chuyện gì?”. Linh Lung đột nhiên khấu đầu vô cùng sợ hãi nói:” Không dám lừa Thái Hậu, hôm đó Thiếu Chủ từ bãi săn trở về liền bị trọng thương, đến nay vẫn không thể xuống giường, nhưng đã không còn đáng ngại nữa”.

Thái Hậu lạnh lùng nói:” Ngươi nói cái gì? Mị Nhi bị thương, là kẻ nào đả thương hắn? Là Lãnh Nguyệt Hàn sao?”

Linh Lung trả lời:” Thuộc hạ không rõ lắm, Thiếu Chủ không cho nô tì nói với Thái Hậu”.

Thái Hậu không cho là đúng nói:” Đứa nhỏ này càng ngày càng kiên cường”. Ngay sau đó hỏi Qủy Cốc:” Tình huống ở điện Cần Chính như thế nào?”

Thanh âm của Qủy Cốc một lần nữa truyền từ không trung đến:” Hồi bẩm chủ nhân, kể từ hôm đó Hoàng Thượng từ bãi săn trở về liền viện cớ lâm bệnh không thượng triều, ngoại trừ Khương Tuyết Ninh, Thượng Quan Thiên Dật và thái tử Vân Thủy Quốc ra ai cũng không gặp, hôm nay Hoàng Qúy phi đến thăm cũng bị Hoàng Hậu nương nương đuổi về”.

“ Vậy sao?”. Thái Hậu nghe Quỷ Cốc hồi báo xong liền lâm vào trầm tư, tính toán thời gian, bây giờ còn cách ngày Huyết Chú phát tác hai ngày, chẳng lẽ hôm đó ở bãi săn, vì cứu Khương Tuyết Ninh nên hắn tự ý sử dụng nội lực, khiến cho Huyết Chú phát tác. Nói vậy là vì Khương Tuyết Ninh, Lãnh Nguyệt Hàn mới đả thương Mị Nhi. Theo lí mà nói, Lãnh Nguyệt Hàn không có công phu lợi hại như vậy, có thể đả thương Mị Nhi. Hay là hắn vẫn thâm tàng bất lộ?

Thái Hậu phân phó Quỷ Cốc:” Phái người tiếp tục giám thị, ngươi tự mình tới Dạ Mị Các một chuyến, đưa Thiếu Chủ tới gặp ta, nhất định không được để chuyện gì xảy ra, nếu không nợ mới nợ cũ ta sẽ tính cùng một lượt, ngươi hãy mang đầu đến gặp Ai gia”.

Quỷ Cốc cung kính nói:” Dạ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.