Người Phiên Dịch

Quyển 1 - Chương 3: Ca ca Phượng Tử Thịnh




Thẩm Mặc vẫn mặc trang phục sinh viên của y tại phủ học cung, Thẩm Hạ cũng không mặc áo quan, mà đầu đội khăn, thân mặc áo trường sam màu xanh, chân đi giày ống cao, trang phục của tú tài. Trường Tử và cha mẹ đứng ở đằng sau hai người, sau nữa là tuần kiểm Ngô Thành Khí và Du Đại Du mặc quân phục, ông ta vừa mới tới ban sáng, đứng cuối cùng quả nhiên là Lý huyện lệnh.

Bọn họ đứng xếp hàng theo trình tự truyền chỉ chứ không phải là luận tôn ti thứ bậc.

Ánh mắt của những người vây quanh hoặc hâm mộ, hoặc ghen ghét hoặc đơn thuần chỉ là chăm chú xem náo nhiệt, hận bản thân không thể biến thành những người may mắn kia.

Đợi mọi người ra mắt khâm sai đại nhân xong, Triệu thị lang không lập tức truyền chỉ mà được thị tòng chỉ dân, đi vào trong nhà chính thay y phục. Hắn mặc thường phục tới, hơn nữa trên đường không tránh khỏi bị đổ mồ hôi, tất nhiên không thể cứ thế mà truyền chỉ phải lột sạch, tắm rửa, thay hết y phục trong ngoài rồi xông hương rồi mới ra.

Mọi người đợi tới gần nửa canh giờ, đều sắp không chịu nổi nữa mới nghe thấy một tiếng hô vang:
- Khâm sai đại nhân tới.
Liền thấy Triệu Văn Hoa mặc y phục quan tam phẩm ra, đại khái cũng giống trang phục thường ngày của Đường tri phủ, khác biệt duy nhất là hắn mang ngọc bội Lam Điền, còn Đường tri phủ mang Dược ngọc.

Nói thật ra thì chẳng ai chú ý tới chút khác biệt đó, vì ánh mắt của mọi người đều nhìn vào cuốn lụa màu vàng trên tay hắn. "Đó là thánh chỉ trong truyền thuyết đó." Mọi người hít một hơi nói.

Triệu Văn Hoa đi tới trước hương án, trước tiên đặt thánh chỉ lên bên trên, tiếp đó hướng về phương bắc dâng hương khấu đầu, cuối cùng mới đứng dậy cầm lại thánh chỉ, mắt nhìn bốn xung quanh. Khi làm xong tất cả những việc này thì xung quanh lặng ngắt tới có thể nghe thấy tiếng gió.

Hắng giọng mở mà, Triệu Văn Hoa mở thánh chỉ ra bình tĩnh nói:
- Thánh chỉ.

Tất cả mọi người bao gồm cả Đường tri phủ đều đồng loạt quỳ xuống, bốn phía chỉ có duy nhất một mình hắn đứng. Chìm đắm trong cảm giác cáo mượn oai hùm trong chốc lát, Triệu Văn Hoa dùng giọng quan thoại mang chút khẩu âm Vân Nam, cao giọng đọc vang:
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết : Giết địch vệ quốc là tấm lòng thần tử, thêm vào ân điển triều đình, nghĩa cử này đáng được bản thưởng trọng hậu ...

Dừng lại một chút mới tiếp tục:
- Sinh viên Thẩm Mặc, còn chưa hai mươi, chưa nhận lệnh triều đình, còn đang đi học. Khi giặc Oa xâm phạm, dù là thư sinh yếu đuối, nhưng biết dũng cảm huyết chiến, dũng mưu đủ cả, xuất diệu kế tiêu diệt kẻ địch trong chơi mắt, đúng là tám gương cho thư sinh thiên hạ, đám phỉ tặc hung tàn làm gì có tương lai. Đặc mệnh ngươi làm Chiết Giang kháng Oa an dân tĩnh hải tuần sát sứ, ban cho hoành phi, y phục , nghi lễ ngang với chính lục phẩm. Có trách nhiệm tuần thì quan sát tất cả việc kháng Oa trong địa phận bố chính sư ti Giang Triết, có thể tấu thẳng lên cho thiên tử nghe.

- Sắc lệnh yêu cầu gì? Chỉ cần ngươi tận tình với chức vụ, trung quân báo quốc, không phụ thiên ân, có thể rạng ranh đời đời. Khâm thử. Đại Minh ngày hai mốt tháng sáu năm Gia Tĩnh Đại Minh thứ ba mươi ba.

Sau khi Thẩm Mặc tiếp chỉ xong, lại có một đạo thánh chỉ cho cha y:
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Đáng hiền tài luốn có mẫu thân sinh thành, còn cần phụ thân giáo huấn. Chủ bạ Thẩm Hạ huyện Hội Kê chính là cha Chiết Giang tuần sát sư Thẩm Mặc, có công dạy bảo, ân điển ban cho ngươi làm quan kinh lịch phủ Thiệu Hưng. Truy phong vong thê họ Hứa làm lục phẩm thái an nhân. Khâm thử. Đại Minh ngày hai mốt tháng sáu năm Gia Tĩnh Đại Minh thứ ba mươi ba.

Đợi Thẩm Hạ mặt giàn dụa nước mặt ôm thánh chỉ đi xuống, Triệu Văn Hoa lại mở bản thánh chỉ thứ ba ra, đọc:
- Diêu Trường Tử lên phía trước phong chỉ.
Đợi Trưởng Tử tới, hắn đọc:
- Phụng thiên ...
Tiếp theo trừ thuật công tích ra thì đại khái là tương đồng với Thẩm Mặc. Có tới cuối cùng phong thưởng ban cho hắn hàm Cẩm Y Vệ bách hộ.

Hàm Cẩm Y vệ bách hộ không liên quan gì tới Cẩm Y Vệ, chỉ là một loại đãi ngộ cho võ chức. Cho dù Trường Tử chẳng làm gì cũng cả đời không phải lo cơm ăn áo mặc. Tức thì khiến bốn bề xuýt xoa hâm mộ.

Sau đó phong cho cha hắn làm hàm vệ sở bách hộ, đãi ngộ tất nhiên là kém hơn Cẩm Y Vệ bách hộ một chút, Diêu đại thẩm thì được phong làm thất phẩm phu nhân.

Hai vợ chồng tới giờ vẫn cứ như rơi vào trong giấc mộng, không sao ngờ được rằng mình trở thành quan. Hạnh phúc tới quá bất ngờ, làm hai người không sao tiếp nhận được, phải để Trường Tử đi tới đỡ dậy tiếp nhận phong thưởng.

Kế tiếp là Ngô Thành Khí, hắn từ tuần kiểm cửu phẩm được thăng lên Hàng Châu thôi quan chính thất phẩm, liền một lúc vượt qua bao nhiêu cấp. Không ngờ hưng phấn quên hết cả, nhận thánh chí xong chẳng biết cám tạ đã đi rồi.

Thôi quan: Chưởng quản việc hình danh, phán quyết.

Người phong thưởng tiếp theo là Du Đại Du thì trầm ổn như núi Thái Sơn, khuôn mặt giếng cổ ngàn năm, hình thành đối lập rõ ràng với đám kém cỏi phía trước. Đương nhiên mọi người cũng chẳng đi so bì.

Ông ta được phong thưởng thăng lên một cấp, trở thành phó tổng binh, điều này rất đáng cao hứng, bởi vì tức là ông ta sẽ có bộ hạ trực thuộc của mình, mà không phải là như trước kia, khi đánh trận mới thấy quân lính mình sẽ suất lĩnh.

Cuối cùng là Lý tri huyện, vì ông ta có mắt nhìn hiền tài, thêm vào đã mãn nhiệm kỳ, được thăng lên làm chủ sự thanh lại ti Tứ Xuyên chính lục phẩm bộ hộ, trong năm đi nhậm chức. Bộ hộ là chỗ cai quản tiền lương, ba mươi chủ sự thanh lại ti quan nhỏ quyền lớn, chính là công việc béo bở hàng đầu.

Lý huyện lệnh vốn là người chuẩn bị nghỉ hưu rồi, đột nhiên có chức vị ngon lành như thế, trong lòng mừng không sao tả siết, chẳng qua bề ngoài còn kìm chế được mà thôi.

~~~~~~~

Sau khi truyền chỉ một loạt, Triệu thị lang thấy miệng khô cổ khát, họng rát như bốc khói, chỉ vào mấy thứ lụa là gấm vóc, châu bấu đồ ngọc nói:
- Ngoài ra còn có một số đồ ngự tứ, mỗi người hai món, ai nấy tự lấy xuống đi.
Rồi cười với Thẩm Mặc:
- Tuần sát sứ đại nhân mời thay y phục, mặc quan phục xong bản quan còn có mật chỉ khác truyền đạt.

Thẩm Mặc vội vâng lời, đưa tay nhận lấy chiếc khay đặt quan phục, đi vào hậu viện thay đồ.

Tiến vào trong phòng, tự có mấy nô bộc Thẩm phủ phái tới giúp y thay quan phục, trước tiên bỏ trang phục tú tài, đi vào tất lụa cùng giày quan, tiếp đó là áo thâm màu ngọc, đai lưng.

Kế tiếp mới là khác lên áo khoác ngự tứ màu xanh thẩm, Thẩm Mặc đưa tay sờ chất liệu tơ mỏng, viền màu xanh lam, còn có hoa văn màu xanh nhạt. Trước ngực và sau lưng cũng có mảnh vải, bên trên không thêu các loại phi cầm đại biểu cho cấp bậc mà là con giải đại biểu cho quan phong.

***Giải một giống thú, ngày xưa nói rằng con giải tính nó ngay thẳng thấy ai đánh nhau thì nó húc kẻ trái, nghe người bàn bạc thì nó cắn bên bất chính, vì thế cho nên các quan ngự sử dùng lông nó làm áo, lấy ý rằng hay sửa trừ bọn gian tà.

Khi mặc xong toàn bộ quan phục, Thẩm Mặc cuối cùng mới tự đội lên chiếc Trung Tĩnh quan, loại mũ này cùng chất liệu với mũ ô sa, nhưng hai cánh mũ dựng đứng ở đằng sau, giống với Dực Thiện quan mà hoàng đế đội, có điều trên chỉ có ba cầu, thêu viền màu nhạt.

Cuối cùng mới là đeo ngộc bội, khâm mệnh Chiết Giang tuần sát sứ vậy là đã "vũ trang toàn bộ".

Thẩm An cầm kính đồng trước mặt y kích động nói:
- Công tử thì ra đồ người thích hợp mặc nhất là quan phục.

Thẩm Mặc tập trung nhìn vào gương, quả nhiên khoác một thân quan phục uy nghiêm đã át đi khí chất thư sinh yếu đuối của y, càng khiến y thêm thành thục chững chạc, khiến người ta càng thêm tin cậy.

Y khẽ mỉm cười:
- Quan phục làm tỉ mỉ phức tạp hơn xa y phục thông thường, ai mặc vào trông đều có tinh thần.
Nói xong vỗ vai Thẩm An nói:
- Sớm muộn cũng có một ngày ngươi có thể mặc quan phục khoe khoang một phen.

Thẩm An ngạc nhiên:
- Công tử, tiểu nhân mà cũng có thể sao?

- Không có gì là không thể.
Thẩm Mặc cười:
- Đương nhiên tiền đề là ngươi phải nghe lời.
Nói xong khẽ đẩy cửa phòng, liền thấy trong sân đã đứng đầy người, nhất tề nhìn về phía y.

Thẩm Mặc bị nhìn tới sởn gai ốc, có chút luống cuống tay chân, chỉ biết gãi đầu cười:
- Ta nói với các vị này, rốt cuộc mọi người nhìn cái gì đấy?

Mọi người lúc này mới hồi phục lại, đồng loạt thi lễ với y:
- Chúc mừng Thẩm đại nhân.

Thẩm Mặc có chút quẫn bách, lách người đi:
- Đừng có đùa, ta còn chưa nhận thư sắc phong vẫn còn chưa phải là quan.

Mọi người chẳng thèm để ý, nhao nhao nói:
- Đợi lát nữa là có, hiện giờ gọi trước cũng không sao.

- Thẩm đại nhân, cái chức Chiết Giang tuần sát là quan mấy phẩm thế?

Thẩm Mặc toát mồ hôi, cười khổ đáp:
- Kỳ thực ta cũng không biết, đợi lát nữa đi hỏi khâm sai đại nhân rồi trả lời cho mọi người.
Rồi chắp tay nói:
- Mời chư vị tới tiền viện ngồi, ta đi mời khâm sai đại nhân nhập tiệc.

Mọi người vội đáp lễ:
- Xin mời đại nhân.
Rồi phân ra trái phải, nhường đường cho Thẩm đại nhân đi qua.

Thẩm Mặc dù kiếp trước cũng được làm một chức quan nho nhỏ, nhưng tư vị nở mày nở mặt thế này thì chưa từng được nếm qua. Dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, Thẩm Mặc mặc quan phục mới tinh, chân đi giày quan đen, nhất thời y thấy lâng lâng không biết cái chân nào đang bước.

Ù ù cạc cạc tới ngoài cửa phòng khâm sai, thông báo xong lại mơ mơ màng mang đi vào, nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo của Đường sư thúc, đầu óc Thẩm Mặc mới tỉnh táo lại, khom người thi lễ với hai vị đại nhân:
- Học sinh Thẩm Mặc xin chào hai vị đại nhân.

Triệu Văn Hoa nhìn y chốc lát mới mỉm cười nói:
- Ngươi nên xưng là hạ quan rồi.
Lấy một cuộc giấy vàng trên bàn đưa cho Thẩm Mặc nói:
- Đây là thư sắc phong của ngươi.
Lại lấy ấn tín bọc trong lụa đỏ nói:
- Đây là ấn tín của ngươi.
Tiếp đó lấy một ngọc ấn màu máu thẫm:
- Đây là con dấu của ngươi.

Cuối cùng chỉ ra bên ngoài phòng:
- Bên ngoài còn có tùy tùng của ngươi.
Nói xong cười tủm tỉm nhìn y:
- Thế này đã đủ tự tin xưng hạ quan chưa?

Thẩm Mặc bấy giờ mới đổi cách xưng hô, còn dè dặt hỏi:
- Xin hỏi đại nhân, hạ quan thuộc về nha môn nào? Là quan mấy phẩm.

- Điều này hả?
Triệu Văn Hoa nghĩ một lát mới cả ha hả đáp:
- Ngươi là sư chất của Kinh Xuyên huynh, vậy thì ta nói thẳng với ngươi nhé, ngươi không thuộc về một nha môn nào, ngươi trực thuộc một mình bệ hạ. Mặc dù cấp cho ngươi đãi ngộ quan lục phẩm, nhưng bệ hạ nói để ngươi thi được tiến sĩ cho vững chân, cho nên không phong quan hàm cho ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.