Người Ở Chung Cuồng Ngạo

Chương 47: Nam nhân cặn bã




Vô cùng vô tận những cơn gió sắc bén quẩn quanh, mãnh liệt cắt, xé, quăng quật lũ thụ yêu đang bao vây bốn người Nguyễn Phong. Chữ phong cực lớn lơ lửng trên không trung cũng sáng dần lên theo từng cơn gió cuốn ra, kéo theo đó là từng vết rạn nứt chằng chịt xuất hiện. Năng lượng phong hệ ẩn chứa trong đó ngày cứ thế sục sôi, ngày càng trở lên bất ổn. Cuối cùng, chữ phong kia có lẽ đã đến giới hạn chịu đựng, hoặc là sứ mệnh của nó cũng đã đến hồi kết, cứ thế vỡ vụn ra, sụp đổ xuống. Trong mảnh rừng hoang vắng, bên cạnh từng tiếng gió rít điên cuồng, người ta còn nghe thấy những tiếng nổ ầm ầm. Mặc dù từng tiếng nổ không hề to, nhưng lại đanh cứng cực kì, mà tần suất tiếng nổ vang lên cũng vô cùng dồn dập, khiến cho người nghe cũng cảm nhận được sự run rẩy trong lòng, theo bản năng mà muốn tránh xa khu vực phát ra tiếng nổ.

Đứng tại chính giữa vòng xoáy mãnh liệt của gió, xung quanh vang lên những tiếng nổ mạnh liên tiếp, thế nhưng Nguyễn Phong vẫn bình tĩnh vô cùng, trong đôi mắt đen thăm thẳm của hắn không hề ánh lên chút sợ hãi nào, thậm chí còn có phần chờ mong và một thứ cảm xúc gì đó khó hiểu, dường như là sự cuồng nhiệt, mà cũng có lẽ là sự tự tin, không ai có thể diễn tả rõ được thứ cảm xúc ấy là gì, thậm chí ngay chính bản thân Nguyễn Phong cũng không diễn tả được. Chữ phong cực lớn kia cho đến khi sụp đổ hoàn toàn vẫn không quên để lại dấu ấn của bản thân. Ở vị trí đã từng tồn tại của chữ phong, dường như vẫn còn lưu lại một cái ảo ảnh, ảo ảnh một cơn lốc mạnh mẽ vô cùng, thể hiện ra những nét thô bạo nhất, điên cuồng nhất của gió.

Tất cả những cơn gió sắc đang tàn phá trong khu vực này, không ngờ lại bị ảo ảnh kia hấp dẫn, cứ thế cuốn đến, tụ tập lại với nhau, hòa vào nhau thành một thể. Cơn lốc kia theo từng cơn gió tụ lại càng thêm chân thật hơn, dần dần hóa thành một cơn lốc xoáy thực chất. Trong phạm vi mấy chục mét xung quanh cơn lốc, gió bụi mù mịt, cây cỏ cũng bị gió cuốn lung lay, chỉ trực bật gốc lên mà gia nhập vào trong đoàn lốc xoáy điên cuồng kia. Bụi tung đầy trời, hình thành lên hai khu vực cách biệt hoàn toàn. Một khu vực là vị trí của bốn người Nguyễn Phong, hoàn toàn quang đãng, không có một chút bụi nào xâm phạm. Mà khu vực còn lại, cũng chính là vị trí của lũ thụ yêu, lúc này đây bụi cuốn cuồn cuộn, che phủ hoàn toàn tầm mắt của lũ thụ yêu, giả như có hai con thụ yêu đứng cách nhau vài bước chân, lúc này đây có lẽ cũng không thể nhìn rõ được đồng bạn của mình. Thụ yêu thủ lĩnh nhìn vào tình hình hỗn loạn đang diễn ra, trong ý nghĩ ngay lập tức dấy lên một nỗi cảnh giác vô cùng lớn. Mấy kẻ nhân loại kia đẳng cấp chẳng cao, nói khó nghe thì bọn họ chỉ mới bước chân lên con đường tu luyện. Ấy vậy mà lúc này bọn chúng đã có thể điều động được sức mạnh thiên nhiên to lớn đến bực này, thật đúng là đáng kinh hãi. Nếu hôm nay mà những kẻ này không bị tiêu diệt, ngày sau ắt sẽ trở thành trở ngại lớn đối với kế hoạch bành trướng của bản thân, mà đây là điều con thụ yêu quyết không cho phép xảy ra. Gầm gừ mấy tiếng, con thụ yêu nhanh chóng vận dụng sức mạnh của bản thân, bầy ra một tầng rào chắn bao vây toàn bộ khu vực này lại. Lúc này đây nó mới yên tâm, những kẻ nhân loại kia cho dù có mọc cánh cũng khó mà thoát ra được lòng bàn tay của nó.

Gió, vẫn cuồn cuộn thổi, vẫn không ngừng tụ tập, vẫn đều đều gia tăng sức mạnh cho cơn lốc. Chợt, cả không gian lặng yên xuống, người ta không còn nghe thấy bất kỳ một tiếng gió rít nào nữa. Biến chuyển từ động sang tĩnh cực nhanh, khiến cho người ta khó mà theo kịp được tốc độ thay đổi. Nếu có người thấy được cảnh này, trong lòng bất cứ ai cũng sẽ không thể bình yên lại được, bởi họ biết, đây chỉ là sự im lặng trước cơn bão. Bất cứ thứ gì muốn bùng phát, đều cần một khoảng thời gian yên lặng tích tụ, để sau đó bộc phát ra một sức mạnh càng to lớn hơn, càng mạnh mẽ cuồng bạo hơn.

Tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên, trong cái không gian yên tĩnh lúc này, lại có vẻ âm vang một cách kì lạ.

Tí tách….. một giọt mồ hôi từ trên trán ai đó rơi xuống đất, vỡ tan thanh thúy, giống như một hiệu lệnh bắt đầu.

Rì….rào…. Từng tiếng gió thổi chầm chậm, từ từ, giống như tiếng bánh răng của một động cơ bắt đầu chuyển động.

Ầm ầm… Một tiếng bùng phát mạnh mẽ vang lên, cơn lốc vốn vẫn im lặng suốt khoảng thời gian vừa qua, lúc này đã bắt đầu lên tiếng.

Grào….. xoát….. phịch….. Một loạt âm thanh trộn lẫn vang lên, tiếng gầm gừ của yêu quái, tiếng xé rách, cắt nát, tiếng quăng quật va đập.... Tất cả hòa hợp lại với nhau, xen lẫn vào trong tiếng gió cuồng bạo, hình thành lên một bản giao hưởng tràn đầy sự điên cuồng và dữ dội. Sức mạnh của gió, của lốc, trong lúc này đây lại được thể hiện ra một cách rõ rệt. Tất cả những kẻ dám thách thức uy năng của gió, lúc này đây đều phải gánh chịu những hậu quả nặng nề. Bất chợt, một tiếng quát, một khẩu lệnh, ngắn gọn rõ ràng phát ra từ vị trí trung tâm của cơn lốc.

“Mọi người, nhanh lên, mau đột phá”

Nguyễn Phong kêu gọi, cả bốn người đồng loạt triển khai hết tốc độ của bản thân, phóng mạnh ra ngoài. Bọn họ hiểu rõ, giữa tình thế muôn trùng bao vây này, đây có lẽ là cơ hội duy nhất của bọn họ. Nếu không thể tận dụng cơ hội này, có lẽ bọn họ sẽ không bao giờ có thêm một cơ hội nào khác. Trong thời khắc sống còn, con người ta thường có thể bộc phát ra những sức mạnh vô cùng đáng sợ. Bốn người Nguyễn Phong lúc này cũng vậy, tốc độ mà họ thể hiện ra, đã sớm vượt qua mức tối đa mà lúc bình thường họ có thể đạt được. Trong giờ khắc quyết định, bốn bóng người như những cơn gió cuốn qua rừng rậm, nhanh chóng lướt đi, vượt qua tất cả chướng ngại, hoàn toàn bỏ qua sự cản trở của lũ thụ yêu. Từng vòng vây thụ yêu cứ thế bị bọn họ đột phá, không một con thụ yêu nào có thể ngăn cản bốn nhân loại bé nhỏ kia. Tất cả mọi chuyện đang diễn ra, hoàn toàn đúng như ý định ban đầu của Nguyễn Phong. Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ chắc chắn có thể thoát được khỏi vòng vây của lũ yêu quái ghê tởm này.

Rừng rậm, trải qua sự càn quét của gió, lúc này đây đã quang đãng hơn rất nhiều. Từng tia nắng mặt trời buổi chiều xiên xuống, xuyên qua tán lá thủng lỗ chỗ, soi rọi lên mặt đất một mảnh vàng ươm. Ánh mặt trời khiến cho cả không gian nơi này nhu cũng ấm lên, ánh mặt trời như tiếp thêm sức mạnh cho bốn người Nguyễn Phong, ánh mặt trời như đưa đường dẫn lối cho họ, ánh mặt trời……

Ánh mặt trời đột ngột biến mất, cả không gian nhanh chóng lâm vào tình trạng âm u lạnh lẽo. Từ khắp bốn phương tám hướng, từng chùm rễ cây thô cứng, xấu xí nhanh chóng xuyên phá mặt đất, bao chùm cả một mảnh rừng cây này lại, khiến cho ánh mặt trời cũng không thể xuyên thấu. Bước chân mạnh mẽ của bốn người Nguyễn Phong rút cục cũng phải dừng lại. Bọn họ nhìn vào những cái rễ cây kia, trong lòng không khỏi lạnh lẽo. Thật không ngờ bao nhiêu công sức bỏ ra, đến lúc này vẫn không thể đưa bọn họ thoát khỏi vòng vây. Con thụ yêu thủ lĩnh không biết từ đâu bước đến, cất vang tiếng kìa ma quỷ của nó.

“Ha ha, con người, các ngươi thật khiến cho ta lo lắng một phen. Không ngờ chỉ bằng vào mấy tên tân thủ non nớt như các ngươi, vậy mà cũng có thể gây ra động tĩnh lớn đến như vậy. Nếu không phải ta lo lắng chu toàn, sớm bố trí vòng vây cẩn thận, có lẽ các ngươi hôm nay thật sự đã thoát được. Sao, có cảm thấy đáng tiếc không? Có thấy tuyệt vọng không? Có thấy căm hận không? Ha ha, cứ tiếp tục tiếc nuối đi, tiếp tục tuyệt vọng đi. Các ngươi càng giãy dụa trong đau khổ, ta lại càng vui vẻ ngằm nhìn. Ha ha ha”

Bốn người Nguyễn Phong nghe thấy tiếng cười của con yêu quái kia, trong lòng không khỏi bùng lên một cảm giác giận dữ không tên. Tất cả đều tại con yêu quái này, chính vì nó mà bọn họ mới lâm vào tình cảnh bị bao vây, cũng chính nó đã chặt đứt con đường thoát thân của bọn họ. Tâm trí cả bốn người nhanh chóng bị sự giận dữ bao phủ, hoàn toàn che mờ đi lý trí, khiến bọn họ không nhận ra được, trong không khí đang có một tia nguyên lực đen tối thẩm thấu vào cơ thể bọn họ. Lý trí bị che mờ, khiến cho bốn người điên cuồng muốn phát tiết ngọn lửa giận dữ không tên, mà mục tiêu của bốn người lúc này, chỉ có một tầng rễ cây đang bao vây bọn họ lại. Trần Duy vốn tình tình nóng nảy, trong bốn người cũng chính là kẻ đầu tiên mất đi khống chế.

Thanh kiếm sắc trong tay Trần Duy nhanh chóng được bao phủ bởi một tầng nguyên lực màu xanh lục, điên cuồng chém vào lớp rễ cây. Từng đường kiếm sắc bén, mạnh mẽ, cuồng bạo được xuất ra, thế nhưng lớp rễ cây kia lại dẻo dai vô cùng, mặc cho Trần Duy có gây ra thương tổn lớn thế nào, từng nhánh rễ cây vẫn nhanh chóng liền lại. Nối tiếp theo kiếm quang màu xanh lục của Trần Duy, từng nhát đao được bao phủ trong màu vàng đất của Văn Thái cũng nối tiếp bổ lên vách chắn hình thành từ rễ cây. Thổ nguyên tố và mộc nguyên tố vốn tương khắc, sức lực mạnh mẽ của Văn Thái chém lên tầng rễ cây, không ngờ lại hoàn toàn bị hấp thụ, mà lớp rễ cây kia lại chẳng tổn hại một chút nào. Theo mỗi một đòn đánh ra, sức lực của hai người cũng nhanh chóng tiêu hao, và có lẽ, sinh mệnh của bọn họ sớm muộn cũng sẽ tiêu hao không còn lại gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.