Người Ở Chung Cuồng Ngạo

Chương 46: Tử lam phúc hắc




Giữa trưa, ánh mặt trời chói chang soi sáng mặt đất, soi sáng từng ngọn núi, đỉnh đồi, thế nhưng dưới tán lá cây rậm rạp, rừng cây vẫn khoác lên mình một vẻ âm u khó hiểu. Trong rừng, cành lá đan xen vào nhau, quấn quýt lấy nhau, chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng dễ dàng lay động cả một mảnh rừng cây. Gió, nơi đâu mà không có gió? Từng cơn gió vẫn cứ thổi, vẫn cứ lay động rừng cây, thế nhưng mặc cho tiếng gió lao xao, tiếng lá cây rì rào, tất cả âm thanh trong rừng lúc này dường như đều không che dấu được những động tĩnh truy đuổi dồn dập. Ở phía trước không xa, một con thụ yêu cổ thụ đang cuống cuồng bỏ chạy.

Nếu nhìn vào hình thể cồng kềnh của con thụ yêu, chẳng ai lại có thể liên tưởng đến tốc độ cả. Thế nhưng lúc này đây, mặc cho một thân cành lá rậm rạp nặng nề, con thụ yêu lại đang chạy trốn bằng một tốc độ cực nhanh, nhanh đến chóng mặt. Phía sau thụ yêu, bốn tu luyện giả đang đuổi sát không tha. Vũ khí của họ đã sớm ra khỏi vỏ, trong điều kiện rừng cây âm u này, ánh sáng phản chiếu trên vũ khí lại có vẻ sáng chói mắt một cách lạ kỳ, cứ như những vũ khí này đã được thần linh phù phép, chuyên dùng để diệt yêu quái vậy.

Bốn người truy đuổi kia không phải ai khác chính là nhóm người Nguyễn Phong. Lúc này họ cũng đang dốc sức truy đuổi con thụ yêu kia, chỉ cần tiêu diệt được nó là sẽ đem lại được bình yên cho thôn làng. Chỉ là, tiêu diệt được nó thì thôn làng sẽ thật sự bình yên sao? Nguyễn Phong trong lúc truy đuổi lại bị tụt lại đằng sau khá nhiều, có vẻ như tốc độ của hắn không bằng ba người còn lại. Thế nhưng, nếu như nhìn kỹ biểu tình trên mặt hắn, không khó để biết được lý do tại sao tốc độ của hắn lại chậm lại. Đơn giản là vì trong lòng Nguyễn Phong lúc này đang có nghi hoặc vô cùng lớn.

Theo lý mà nói, khi những con thụ yêu nhỏ kia bị bọn họ tiêu diệt, ắt hẳn sẽ đánh động đến con thụ yêu đầu xỏ. Nếu nó đã biết có mối đe dọa lớn đối với bản thân, tại sao con thụ yêu cổ thụ này vẫn còn liều lĩnh dẫn theo thủ hạ đi tấn công thôn làng? Hơn nữa, hành động của con thụ yêu này cũng vô cùng kì lạ. Ngay khi đám thủ hạ bị tiêu diệt thì nó liền quay lưng bỏ chạy, giống như đã sớm tính đến khả năng bỏ chạy vậy. Nếu đã không muốn dấn thân vào chỗ chết, vậy tại sao còn phải đến khiêu khích những tu luyện giả bọn họ? Càng suy nghĩ thì Nguyễn Phong càng cảm thấy lo lắng bất an, mùi vị âm mưu trong này quá rõ ràng. Ngay khi hắn định cảnh báo cho những người xung quanh, Nguyễn Phong chợt nhận ra bọn họ đã tự động dừng lại.

“Mọi người, tôi nghĩ chúng ta nên cẩn thận một chút, trọng chuyện này dường như có ẩn dấu âm mưu gì đó. Tôi mặc dù chưa rõ ràng âm mưu này như thế nào, nhưng mục tiêu mà chúng nhằm vào chắc chắn là nhóm tu luyện giả chúng ta. Nếu đã vậy thì kẻ đứng sau chắc chắn sẽ có thực lực đáng sợ, chúng ta chưa chắc đã có thể là đối thủ của hắn”

Nguyễn Phong cảnh báo mọi người một lượt, chợt cảm thấy vẻ mặt mọi người như có chút gì đó kì lạ, trong lòng Nguyễn Phong không khỏi nổi lên nghi hoặc. Hắn vốn đang ở vị trí cuối cùng trong đoàn truy đuổi, vì vậy nên cũng không thể nhìn thấy phía trước có chuyện gì xảy ra, đặc biệt là trong hoàn cảnh rừng cây rậm rạp như thế này. Bước lên vài bước, nhanh chóng tiến đến vị trí của mấy người Văn Thái, Nguyễn Phong sau khi nhìn rõ tình hình, sắc mặt không kiềm chế được mà biến đổi.

Phía trước nhóm người bọn họ, con thụ yêu kia đã dừng lại, không buồn chạy trốn nữa. Hoặc có lẽ nên nói, nó không thèm chạy trốn nữa, bởi xung quanh nó lúc này, số lượng thụ yêu loại nhỏ và loại trung nhiều vô số kể. Cả một khoảng rừng rậm mênh mông trước mắt nhóm Nguyễn Phong, không chỗ nào không có thụ yêu. Lũ thụ yêu nhung nhúc, chen chật kín như nêm. Đủ mọi màu sắc, đủ mọi hình dáng, tất cả những vẻ những sắc kì dị ma quái nhất, lúc này đều được lũ thụ yêu trước mặt thể hiện ra một cách triệt để. Mấy người Nguyễn Phong từ từ lùi lại, chỉ là chưa bước được mấy bước, đã nghe thấy sau lừng tràn đến âm thanh ồn ào, giống như tiếng cành cây bị bẻ gãy, hoặc như tiếng gỗ va đập vào nhau, vô cùng vô tận. Không cần quay đầu lại nhìn, mấy người Nguyễn Phong cũng biết được phía sau bọn họ là những thứ gì. Thụ yêu, thụ yêu ở khắp mọi nơi, thụ yêu giăng kín rừng rậm. Trong rừng rậm này, thụ yêu đã trở thành kẻ thống trị, trong rừng rậm này, thụ yêu đạt được lợi thế lớn nhất của mình. Cả một quân đoàn thụ yêu, lúc này đây, đã đem nhóm người Nguyễn Phong bao vây kín lại. Thế nhưng, lũ thụ yêu lại không lao lên tấn công bọn họ ngay lập tức, tất cả đều nghiêm chỉnh đứng tại vị trí, giống như đang chờ đợi một mệnh lệnh nào đó.

Từ chỗ con thụ yêu cổ thụ đang đứng, đám thụ yêu loại nhỏ từ từ tách sang hai bên, lộ ra một con đường rộng rãi. Một “người”, hoặc nên gọi là một “con” mới đúng, đang từ từ bước tới. Thân hình kẻ này cũng không cao lớn, thậm chí còn có vẻ gầy yếu, già nua. Khuôn mặt hắn nhăn nhúm, chỉ lộ ra hai cái khe mắt xanh thẳm, quái dị. Khuôn mặt hắn không hề có đầy đủ các bộ phận như người bình thường, đôi tai chỉ là hai cái lỗ lõm sâu vào trên lớp da xanh xao vàng vọt; ở vị trí cái mũi, người ta cũng chỉ có thể thấy được một cái hõm nông, bên trong tràn đầy những thứ khủng khiếp gì thì không ai biết được; mà cái mồm của kẻ này, thật đúng với những từ đáng sợ, xấu xa, kinh tởm, bởi mồm hắn hoàn toàn không có vành môi, cũng không có răng, chỉ có những cái gai lởm chởm, đen ngòm, sâu hoắm. Khi kẻ này bước đến, không ngờ trong không khí cũng bốc lên một thứ mui hôi thối khó chịu. Hắn ta nhìn chằm chằm vào mấy người Nguyễn Phong, sau đó cái lỗ “miệng” kinh tởm kia mới mở rộng ra, phát ra tiếng kìa chói tai.

“Thế nào, lũ nhân loại ngu ngốc kia, tại sao các ngươi không đuổi giết nữa đi? Ha ha, các ngươi tưởng bản thân tài giỏi lắm sao, các ngươi nghĩ giống loài các ngươi thông minh lắm sao? Nếu thông minh thì sao các ngươi giờ này lại đứng tại đây, chờ đợi số phận làm mồi cho con dân của ta? Ha ha ha, loài người ngu ngốc, các ngươi đã phạm một sai lầm trí mạng, các ngươi đã đánh giá quá thấp giống loài thụ yêu chúng ta, và giờ đây, các ngươi sẽ phải trả giá bằng chính tính mạng của mình. Các con, hãy chuẩn bị đi, những kẻ này chính là thức ăn của các ngươi hôm nay. Và đừng có lo lắng, bởi sớm muộn gì thì cả nhân loại cũng sẽ trở thành thức ăn của chúng ta. Ha ha ha”

Kẻ vừa nói thì ra mới là thụ yêu đầu xỏ, nhìn hắn cười một cách điên cuồng, bốn người bọn Nguyễn Phong trong lòng chợt lạnh lại. Không ngờ tham vọng của con thụ yêu này lại lớn như thế, nếu để hắn thật sự bành trướng được thế lực của mình, liệu nhân loại sẽ gặp tai ương to lớn đến mức nào. Bốn người Nguyễn Phong lúc này cũng không muốn nghĩ về hậu quả xa xôi như vậy, bởi tính mạng bọn họ đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, sao có thể quản được nhiều chuyện chứ.

Nguyễn Phong nhìn ba người còn lại đều có vẻ bất lực, không có biện pháp để đối phó với số lượng thụ yêu lớn như vậy. Trong lòng quyết định, Nguyễn Phong gật đầu ra hiệu với Trần Duy và Văn Thái. Ba người bọn họ vốn đã phối hợp lâu năm, lúc này chỉ cần nhìn hành động cũng đoán được ý đồ của nhau. Trần Duy và Văn Thái mỗi người đi đến một bên của Nguyễn Phong, vũ khí giơ lên cẩn thận phòng vệ, cố gắng tranh thủ cho Nguyễn Phong thật nhiều thời gian. Nguyễn Đức Minh đứng một bên nhìn thấy hành động của ba người, cũng nhanh chóng hiểu thấu ý tứ của bọn họ, biết rõ lúc này cũng chỉ có thể trông chờ vào biện pháp của Nguyễn Phong, có lẽ đó là cách duy nhất để giữ được mạng sống. Lũ thụ yêu nhỏ theo hiệu lệnh của tên đầu xỏ, cũng bắt đầu xông lên tấn công nhóm tu luyện giả nhân loại. Ba người Văn Thái đứng thành hình tam giác vây xung quanh quanh Nguyễn Phong, cật lực chống đỡ công kích của đám thụ yêu.

Mà Nguyễn Phong thì cũng không nhàn rỗi, hắn móc từ trong người ra một tập giấy và một cây bút, bắt đầu chấm vào mực để viết chữ. Nguyên lực phong hệ trong người Nguyễn Phong nhanh chóng kết nối với thế giới bên ngoài, điều động từng đám nguyên lực phong hệ trong tự nhiên tụ tập lên ngòi bút của Nguyễn Phong, thẩm thấu vào trong từng giọt mực, hòa cùng với mực biến thành từng nét chữ trên giấy. Nguyễn Phong tập trung toàn bộ tinh thần, liên tục viết ra các chữ thư pháp. Một loạt chữ hắn viết ra, giống nhau y như đúc, đều chỉ có một chữ “phong”, một chữ cơ bản nhất trong phong hệ thư pháp. Có lẽ, chữ hắn viết ra rất cơ bản, rất đơn giản, thế nhưng tuyệt đối không thể khinh thường, bởi nguyên lực nồng đậm trong mỗi chữ đã vượt xa mức bình thường. Từng chữ phong được Nguyễn Phong sắp xếp lên mặt đất, theo các phương hướng nhất định, nhanh chóng hình thành lên một đồ án cổ xưa. Theo một chữ cuối cùng được Nguyễn Phong hạ xuống, một loạt chữ phong nhanh chóng sáng lên, sau đó từng tờ giấy đều vỡ tan, trong không trung xuất hiện từng chữ phong được tạo thành từ gió. Một loạt chữ phong này, nhanh chóng tụ tập lại với nhau, hòa trộn vào nhau, biến lớn dần dần, cuối cùng đạt đến kích cỡ to bằng một ngôi đình thì mới dừng lại.

Con thụ yêu đầu xỏ đứng từ xa quan sát cảnh tưởng này, trong lòng cũng âm thầm kinh hãi, không ngờ trong số tu luyện giả kia, lại có một tên thư pháp gia. Còn chưa kịp ra thêm mệnh lệnh mới, con thụ yêu đầu xỏ lại kinh ngạc chứng kiến cái chữ phong kia biến đổi. Chữ phong to lớn kia từ từ rạn nứt, nhưng không giống như kiểu có thứ gì đó yếu ớt tan vỡ, mà giống như có một sức mạnh to lớn đang bộc phát mạnh mẽ, phá tan đi lớp vỏ bọc cản trở. Một tiếng gió rít vang lên, kéo theo là hàng loạt tiếng gào thét của lũ thụ yêu. Từ trong chữ phong cực lớn kia, từng cơn gió sắc bén tuôn ra, càn quét khắp toàn bộ lũ thụ yêu, mà bốn người Nguyễn Phong đứng ngay bên dưới chữ phong thì lại không phải chịu bất cứ tổn thương nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.