"Không hiểu không sao, lần sau dạy em..."
Bùi Duật Thành thì thào nói.
Sau đó, hắn cầm lấy điện thoại của nữ hài, mở khóa vân tay, rồi lập tức dùng điện thoại của Lâm Yên, gửi một cái tin nhắn ngắn cho chính hắn: [ Bùi tiên sinh, cuối tuần này có rảnh không? Rất muốn hẹn hò cùng ngài ~]
...
Sáng sớm hôm sau.
Khi Lâm Yên tỉnh lại, phát hiện mình đã nằm ở trên giường.
Bởi vì vừa tỉnh ngủ, Lâm Yên còn có chút mơ hồ, khi nhớ tới chuyện tối hôm qua, đột nhiên vươn mình bật dậy một cái.
Xong!
Tối hôm qua cô lại "Phát bệnh"!
Cô sẽ không lại làm cái chuyện gì kỳ quái chứ?
Lâm Yên hoang mang hoảng loạn bò lên, đầu tiên là vội vàng đánh giá xung quanh gian phòng một lần, nhìn một chút xem có thể phát hiện đầu mối gì hay không.
Hết thảy bài trí trong phòng đều giống như trước đó...
Ngoại trừ... Đồ ăn vặt trên bàn sao lại đều không thấy nữa? Chỉ còn lại một đống túi nhựa...
Lâm Yên nhìn toàn bộ đồ ăn vặt bị ăn sạch trên bàn, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ.
Đêm qua cô rõ ràng không có ăn bao nhiêu, hiện tại sao tất cả đều ăn sạch rồi?
Chết tiệt, những thứ này... Sẽ không phải tất cả đều ăn vào trong bụng của cô chứ?
Móa! Đây là muốn béo chết cô sao!
Chuyện gì xảy ra vậy? Lần này không nháo yêu đương, biến thành rượu chè, ăn uống quá độ rồi?
Lâm Yên liên tục kiểm tra một chút, phát hiện tất cả đồ ăn vặt thật sự đều bị ăn sạch.
Phòng của cô, Bùi Duật Thành cùng Bùi Nam Nhứ đều sẽ không tùy tiện đi vào, càng không có khả năng vụng trộm chạy vào ăn đồ ăn vặt của cô.
Cho nên chỉ có một khả năng, số đồ ăn vặt này khẳng định là cô ăn.
Vừa nghĩ tới sau đó phải mệt gần chết loại bỏ đám năng lượng dư thừa này, Lâm Yên quả thực sụp đổ.
Đúng, Bùi Duật Thành...
Trọng điểm là Bùi Duật Thành có bị cô làm gì hay không?
Lâm Yên lặng lẽ ra khỏi phòng, nhanh chóng đi điều tra tình huống một chút.
Bên này vừa ra khỏi phòng, không nghĩ tới bên tai "Kẹt kẹt" một tiếng, cửa phòng ngủ sát vách vừa vặn bị đẩy ra, Bùi Duật Thành từ trong phòng đi ra.
"Khụ khụ, Bùi tiên sinh, chào buổi sáng..." Lâm Yên đang ngó dáo dác tranh thủ thời gian đứng thẳng lên, cố gắng trấn định lên tiếng chào hỏi.
"Lâm tiểu thư sáng sớm tốt lành." Bùi Duật Thành hơi mở miệng cười.
Lâm Yên quan sát tỉ mỉ biểu lộ của Bùi Duật Thành một chút, cảm giác giống như không có chỗ nào dị dạng.
Hẳn là không phát sinh cái gì chứ?
Sau khi chần chừ một lát, Lâm Yên cân nhắc sắp xếp từ ngữ, cẩn thận hỏi từng li từng tí, "Vậy, Bùi tiên sinh... Đêm qua... Có phát sinh chuyện đặc biệt gì hay không?"
Bùi Duật Thành khí định thần nhàn nhìn thoáng qua phía nữ hài, "Lâm tiểu thư nói đến, là chuyện gì?"
Lâm Yên gãi gãi đầu, "A? Không có việc gì! Không có việc gì... Tôi chỉ là hỏi một chút, tùy tiện hỏi một chút... Hỏi thăm nửa đêm hôm qua tôi không có làm chuyện kỳ quái gì chứ?"
"Cũng không có." Bùi Duật Thành mở miệng.
Lâm Yên nghe vậy, vừa thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó liền nghe thấy Bùi Duật Thành mở miệng nói, "Ngoại trừ..."
"Ngoại trừ...? Ngoại trừ cái gì?" Lâm Yên lập tức căng mặt.
Bùi Duật Thành: "Lâm tiểu thư không nhớ rõ?"
Lâm Yên càng kinh hãi hơn: "Nhớ kỹ cái gì?"
Bùi Duật Thành: "Lâm tiểu thư lúc nửa đêm, gửi một tin nhắn ngắn cho tôi."
"Cái gì?" Lâm Yên nhức đầu không thôi, tranh thủ thời gian lấy điện thoại ra.
Móa! Cô đã biết mà! "Cô" chỉ biết nháo yêu đương!
Hơn nửa đêm "cô" gửi cho người ta cái gì chứ!
Lâm Yên hoang mang hoảng loạn mở giao diện tin nhắn, lập tức liền thấy, quả nhiên, đêm qua cô gửi cho Bùi Duật Thành cái tin nhắn ngắn.
Nội dung tin ngắn là: [ Bùi tiên sinh, cuối tuần này có rảnh không? Rất muốn hẹn hò cùng ngài ~]
Lâm Yên: "..."
———
Bùi trêu chọc: Vợ không hẹn tôi, tôi đây liền tự mình hẹn tôi ~
Quẫn Quẫn: Luận thao tác hẹn hò, quả nhiên vẫn là không có ai có thể qua được ngươi...