Người Ở Bên Tay Trái Của Tôi

Chương 19




Edit: Salween

Beta: Gà

Kim Tịch vì đề cao “Giá trị con người” của mình nên thật sự tặng Bạc Diên vài túi đồ ăn vặt.

Kinh Trì biết, anh luôn luôn coi những thứ đồ ăn đầy chất hóa học này là “đồ ăn rác rưởi”, khiến người ta bị táo bón.

Kinh Trì thương lượng với anh, muốn rao bán những món quà vặt này ngoài hành lang phòng ngủ. Những tên đàn ông tứ chi phát triển kia cứ đói mãi vào buổi tối, sau khi ký túc xá đến giờ giới nghiêm đóng cửa thì mang mấy thứ này bán sang tay, có thể nâng giá lên mấy lần, đến lúc đó hai người chia đôi.

Bạc Diên dễ như trở bàn tay đập quyển sách vào đầu anh ta: “Nằm mơ.”

Mấy ngày nay, mỗi buổi tối, Hứa Triều Dương đều có thể nghe thấy tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt” ở giường dưới.

Anh ta ló đầu xuống, thấy Bạc thiếu gia của anh ta gác chân dài lên bàn ngồi đọc sách, trên tay cầm miếng khoai tây chiên, ăn ngon lành.

Hứa Triều Dương sáp tới, hết sức bi tráng nói: “Bạc thiếu gia, tớ biết cậu không thích ăn những thứ đồ ăn rác rưởi này, làm anh em tớ có thể chia sẻ với cậu…”

Nói xong anh ta chìa cái chân chó xấu xa về phía bịch bánh, Bạc Diên không cản, Hứa Triều Dương lòng tràn đầy vui mừng cầm lấy bịch bánh, không nghĩ rằng trong túi đã trống không.

“Mẹ! Cậu ăn cái gì mà ăn hả, cái này ăn hết rồi!”

Kinh Trì cười nhạo Hứa Triều Dương: “Chưa ăn xong còn để cậu đắc ý chắc.”

“Cậu ấy không phải nuôi dạ dày như thần tiên, ghét nhất là ăn đồ ăn vặt sao.”

“Cũng phải nhìn xem là đồ ăn vặt ai cho.”

Hứa Triều Dương hận đến nghiến răng, nghĩ Bạc Diên thật quá đáng.

Từ lúc anh và Thẩm Bình Xuyên đạt được hiệp nghị quân tử hiểu mà không cần nói, địa vị của anh bên người Tiểu Tịch thối đã vượt qua bà mẹ huấn luyện là anh ta, nghe mà tan nát trái tim.

Hiện tại quan hệ của hai người tốt không chịu được.

Mỗi buổi tối, Bạc Diên đều đưa Kim Tịch đi chạy bộ, nói cho sang là tăng cường sức khỏe, nhưng chỉ là để được ở một mình với người ta nhiều hơn.

Ngoại trừ chạy bộ buổi tối, mỗi ngày Kim Tịch đều phải đi gặp Bạc thiếu gia báo cáo đời sống và tình hình học tập.

Phần lớn là việc nhỏ vụn vặt, Bạc Diên luôn nhìn tin tức hiện ra trên điện thoại, trong đáy mắt đều trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Hai ngày nữa là kỳ nghỉ quốc khánh.

Lâm Lạc thảm thương nhất, lúc này bị người nhà tới bắt đi du lịch gia đình, nói đi là đi ngay lên núi Thái Sơn.

Cô ấy gửi video toàn đầu người vào nhóm chat, rộn rộn ràng ràng nhìn không thấy đâu là bờ.

Cô gái đông bắc đáng thương, bị ngăn ở trước không thể vào, cũng không thể lùi lại vào thang mây, video quay được vẻ mặt bất lực tuyệt vọng khi bị ép thành nhân bánh.

Cứ cách mỗi mười giây đồng hồ, lại bước thêm một bậc cầu thang.

Duy trì theo cái tần suất này, cô ấy bò đúng hai tiếng, cuối cùng mẹ nó đã đến chỗ xếp hàng mua vé.

Song… Lâm Lạc lại đi đăng vào vòng bạn bè tấm hình núi Thái Sơn ẩn sau đám mây dưới ánh bình minh xanh biếc, thêm dòng chữ —

“Nơi các triều đại đế vương lên cúng tế, nồng nàn vẻ đẹp văn hóa phong cảnh thiên nhiên xinh đẹp, làm người ta thanh thản thoải mái, cơ thể và linh hồn cùng tồn tại, hì hì!”

Kim Tịch: …

Sở Chiêu:  Đồ hư hỏng.

Hiện tại chỉ còn có hai người Kim Tịch và Sở Chiêu, chắc chắn không đủ số người chơi trò căn phòng bí mật.

Sở Chiêu: “Gọi anh cậu tới đi.”

Kim Tịch: “Thẩm Bình Xuyên vì việc đánh nhau lúc trước nên bị chú Thẩm cấm túc, quốc khánh cũng không cho đi.”

Thẩm Bình Xuyên ngồi chồm hổm như chó trên ghế salon, nói với Kim Tịch: “Hay là em đi van xin lão Thẩm đi, thả anh em ra ngoài đi chơi một ngày.”

Kim Tịch: “Kết quả rất có thể là lão Thẩm nhớ tới tình nghĩa anh em sâu đậm của chúng ta rồi bắt em cấm túc theo luôn.”

“Được đấy, hai ta tìm một bộ phim điện ảnh kinh dị xem, cũng hay đấy chứ.”

Kim Tịch giơ bàn chân bé như em bé, đá văng anh trai mình, cố ý chọc giận anh: “Một người xem phim điện ảnh kinh dị không phải có bầu không khí hơn sao, em và Đại Chiêu ngốc đi chơi căn phòng bí mật!”

“Ơ! Hai đứa con gái bọn em chơi thế nào, nhân số cũng đâu đủ.”

“Vừa mới gọi điện thoại đặt trước, ông chủ nói có thể giúp bọn em tìm nhóm hợp lại chơi chung.”

Thẩm Bình Xuyên không quá yên tâm: “Gọi Bạc Diên ấy, mấy người nam sinh đó khá ổn.”

“Bạc Diên hả.” Kim Tịch dừng một chút: “Phải gọi anh ấy thật sao?”

“Nếu không em cho rằng anh trai em tặng hai thùng sữa bò không công à? Sau này em cứ tự nhiên sai việc cậu ta, tuyệt đối đừng khách khí!”

Kim Tịch gửi cho Bạc Diên một tin nhắn ngắn.

Lúc này, trong tứ hợp viện to như vậy nhưng trống vắng, Bạc Diên mới tắm xong từ phòng bên cạnh đi ra, tóc còn có chút ẩm ướt, vắt một cái khăn lông trắng trên vai.

Trong sân, Bạc lão gia đang luyện Thái Cực.

Bạc Diên dựa vào trụ lan can đỏ được trạm trỗ nhìn nửa buổi, cười nói: “Ông, đừng luyện Thái Cực nữa, ông Lưu vẫn đang chờ ngài cùng đi nhảy đấy.”

Lúc ông anh xuất ngũ, cuộc sống quá nhàn nhã thoải mái, chơi chim đánh cờ, thỉnh thoảng lại đi tới quảng trường khiêu vũ.

Ông tư lệnh thở ra tiếng hừ nhẹ: “Xương cốt cứng rắn rồi dám chê cười ông nội con hả, thấy ông không vứt con nổi nữa à.”

“Sao có thể ạ, thân thể xương cốt của ông nội vẫn cường tráng đấy chứ, con không phải đối thủ của ông.”

Nói mấy câu thôi đã có thể dỗ được ông cụ vui vẻ, anh là cháu trai trưởng mà ông cụ Bạc yêu thương nhất.

“Tinh tinh” một tiếng, trong điện thoại của Bạc Diên nhận được một tin nhắn wechat, tên ghi chú là Tiểu Tịch thối:

Đêm nay chơi căn phòng bí mật, học trưởng chơi cùng không?

Khóe miệng Bạc Diên hơi nhếch lên, đang muốn trả lời, lúc này, ông tư lệnh nhàn nhạt mở miệng: “Quốc khánh phải tới tụ họp cùng chú bác con, tối nay dành chút thời gian ra.”

Bạc Diên hơi sửng sốt, đứng thẳng người: “Đêm nay?”

Ông tư lệnh nhìn anh: “Chú bác trong nhà đều rất nhớ con, bọn họ là chiến hữu của ba con lúc còn sống, con đi học đại học nên không có cơ hội gặp mặt nhiều, lần này vừa lúc gặp nhau luôn, cũng có lợi đối với tương lai sau này của con.”

“Quyết định là đêm nay ạ?”

Ông tư lệnh dừng động tác trên tay, nhìn Bạc Diên: “Con có việc sao?”

Bạc Diên nhức đầu, cười đúng chuẩn: “Bạn con hẹn ạ.”

“Con lớn rồi, nên biết nặng nhẹ.”

Đầu ngón tay Bạc Diên chạm xuống màn hình, rất không tình nguyện nhấn vào con chữ từ chối.

“Ông nội…”

Từ nhỏ anh đã là người hiểu chuyện, ông lão nuôi lớn bên mình, sống cuộc sống gia đình quân nhân, rất ít làm trái với ý muốn của người lớn.

Có thể khiến anh quyến luyến như vậy, chỉ sợ không phải là tụ tập với mấy thằng nhãi con kia.

“Là con gái hẹn gặp?”

Đáy mắt Bạc Diên dâng lên tia kinh ngạc: “Cái này cũng biết luôn.”

Bạc tư lệnh hừ lạnh một tiếng: “Đức hạnh này y như cha con, có phụ nữ thì giang sơn gì đều đâu có lọt mắt, không có tiền đồ!”

Đôi mắt phượng của Bạc Diên nhướng lên mang theo ý cười, phong lưu phóng khoáng: “Không có giang sơn làm sao nuôi được phụ nữ, đêm nay con đi, nhưng mà… để con rời đi sớm chút, được không ạ ông nội.”

Ông tư lệnh cũng đau lòng cho cháu trai mình, không muốn làm khó anh, chỉ nói: “Ít nhất sau tám giờ.”

“Vâng ạ.”

Bạc lão gia dừng một chút, lại hỏi: “Là một cô gái xinh đẹp à?”

Bạc Diên bất đắc dĩ nói: “Ông, ông cứ yên tâm đi, con có chừng mực mà.”

“Có chừng mực là tốt.” Ông lão trầm giọng nói: “Mặc bộ quân phục này vào, nhất định không được đi sai nửa bước, dù là vết đen nào cũng có thể hủy hoại tiền đồ của con, qua lại với bạn gái ông không quản con, nhưng tuyệt đối không được làm bậy.”

Bạc Diên vâng lời ông lão, trở về nhà gửi cho Kim Tịch một tin nhắn ngắn: Tám giờ được không?

Kim Tịch: Có phải hơi muộn không ạ, căn phòng bí mật chơi hết hai giờ đó, chú Thẩm bảo em phải về nhà trước mười giờ.

Đầu ngón tay Bạc Diên viết vài câu, lại bị anh nhanh chóng xóa bỏ, viết lại lần nữa, lại xóa bỏ…

Sau khi lặp đi lặp lại mấy lần, anh trả lời: Vậy được, anh giúp em hẹn bọn Hứa Triều Dương.

Kim Tịch: Học trưởng không đến sao?

Bạc Diên: Anh xong việc ở bên này có thể sẽ phải tương đối muộn, để huấn luyện viên Hứa của em đi chơi với em.

Trên màn hình, đối phương đang nhập tin nhắn…

Kim Tịch soạn câu trả lời rất lâu, song gửi đi cũng chỉ có vài từ: À, vậy được rồi.

Bạc Diên không biết trong mấy từ này có chứa bao nhiêu sự thất vọng tiếc nuối, cũng có thể do anh nghĩ nhiều thôi.

Kim Tịch vẫn sửa thành hẹn tám giờ mười lăm, để Hứa Triều Dương chuyển lời tới Bạc Diên, nếu như anh có thể rời đi như đã nói, có lẽ là tới được.

Nhưng mà những lời đó rơi vào miệng Hứa Triều Dương, chuyển đến Bạc Diên trực tiếp biến thành: “Tám giờ tối, ai tới thì tới, quá thời gian không đợi!”

Trong bữa tiệc, Bạc Diên mặc áo sơ mi trắng rất đúng mực, lễ phép kính rượu bàn tiệc của các trưởng bối chú bác. Ở trước mặt trưởng bối, anh thể hiện một thái độ khác, ăn nói khéo léo, rất có tầm nhìn.

Bạc lão gia hài lòng nhìn cháu ngoan nhà mình, trong mắt và giữa hai hàng chân mày đều là vẻ đắc ý.

Nếu đã nói với ông lão là đúng tám giờ, Bạc Diên nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, thời gian vừa đúng, lập tức đứng dậy tạm biệt, Bạc lão gia khoát khoát tay, nói với mọi người: “Tên nhóc thối, học đại học có để ý tới một cô gái, suốt ngày cầm điện thoại mất hồn mất vía.”

Các vị trưởng bối tỏ vẻ không sao cười cười: “Diên Diên trưởng thành rồi.”

Bạc Diên vội vàng đi ra khỏi phòng tiệc, gửi cho Kim Tịch một tin nhắn: Bây giờ anh tới được không?

Kim Tịch: Em đợi học trưởng.

Tâm tình Bạc Diên nhảy nhót, chạy chậm tới.

May mà chỗ ăn cơm cách khu buôn bán không xa, chưa tới mười phút đồng hồ đã tới nơi.

Kim Tịch ngồi chờ trên ghế cao trong quán trà sữa, một chân cong lên, chân kia chạm đất, khi cô đếm đến lần thứ hai mươi mốt, giương mắt lên thì nhìn thấy Bạc Diên.

Áo sơ mi phác họa lên thân hình có đường nét cân xứng của anh, đường cong cơ thể như vai cánh tay khá nổi bật, vạt áo bỏ vào trong quần, kéo ra một góc nhỏ, tỏ ra chững chạc hơn nhiều.

Bạc Diên mặc áo sơ mi, gọn gàng mà sạch sẽ.

Lúc Bạc Diên đến, đúng lúc nghe thấy Hứa Triều Dương ngu ngốc lớn tiếng nói với các em gái: “Để anh nói cho bọn em hay, lá gan của Bạc Diên vô cùng nhỏ! Các em muốn tìm một đồng đội mạnh, cậu ta không chơi, nhưng đừng sợ, có huấn luyện viên Hứa đây chắc chắn không thành vấn đề!”

Bạc Diên: …

Không biết là ai mỗi lần xem phim kinh dị đều che mắt khóc lóc.

Khuỷu tay Bạc Diên chống xuống mặt bàn, cúi người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Kim Tịch, dịu dàng hỏi: “Tịch thối quốc khánh có vui không?”

Kim Tịch: “A…”

Anh đứng bên cạnh cô, dựa vào rất gần, cô thậm chí có thể ngửi được mùi bạc hà thoang thoảng trên người anh.

Kim Tịch suy nghĩ một chút, con ngươi trong suốt nhìn anh, nghiêm túc nói: “Đọc sách học bài đi dạo tập thể dục, cảm giác mỗi ngày đều rất phong phú mà có ý nghĩa nữa.”

Câu trả lời tiêu chuẩn để đối phó với thầy giáo cũng không gì hay bằng câu này.

Thấy cô nghiêm túc với chuyện này như vậy, Bạc Diên cười nhẹ, xoa xoa đầu cô —

“Cô ngốc.”

Sở Chiêu, Hứa Triều Dương: …

Thế nào mà mẹ nó một câu “cô ngốc” còn nghe thành mùi cưng chiều vậy.

Hứa Triều Dương cười nói với Bạc Diên: “Tớ đang nói với các em gái ấy à, lá gan của Bạc Diên là lớn nhất! Có cậu khẳng định không xảy ra chuyện gì.”

Sở Chiêu: “Á? Không phải anh vừa nói học trưởng Bạc Diên nhát như chuột…”

Hứa Triều Dương nhẹ nhàng đạp Sở Chiêu một cái, Sở Chiêu: “A!”

“Thời gian chưa muộn lắm, vào trận thôi!”

Kim Tịch cầm ống hút trà sữa của cô, có chút đáng tiếc nói: “Trong trà sữa vẫn còn có rất nhiều trân châu chocolate, ném đi rất tiếc, lãng phí.”

Sở Chiêu nói: “Đừng uống nhiều nước như vậy, chờ lát nữa muốn đi vệ sinh cũng không được đâu, một khi đi vào căn phòng bí mật, trừ phi qua ải, nếu không sẽ không ra được.”

Kim Tịch chọc chọc ống hút: “Còn dư rất nhiều đó.”

Ánh mắt Bạc Diên nhìn qua bên cạnh, rơi xuống ly trà sữa của Kim Tịch.

Ly giấy màu quả hạnh nhạt, phối màu dễ chịu, có một loại tình cảm ấm áp thư thái.

“Nghe nói rất kinh khủng, anh đi mua bình sữa tươi để cho đỡ sợ.” Bạc Diên nói.

Hứa Triều Dương liếc mắt đã nhìn thấu lòng riêng xảo quyệt của con hồ ly già này, anh ta khinh bỉ mở một mắt, tự mình đẩy trà sữa tới: “Ở đây có nơi nào để mua sữa tươi cho cậu, Bạc thiếu gia cứ uống trà sữa của tớ này, tớ còn chưa uống ngụm nào đâu, cho cậu hết.”

Bạc Diên không nhận, ngạo mạn tự xắn tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn —

“Tớ không uống trà sữa với người cùng giới.”

Cuối cùng còn tỏ ra vẻ trai thẳng quật cường.

Hứa Triều Dương: …

Con bà nó, lúc cướp nước ngọt của ông đây cậu đâu có nói lời này!

Hàng mi cong vút lại dày của Kim Tịch hạ xuống, nhìn ly trà sữa nóng hôi hổi trong tay mình, lại nhìn Bạc Diên.

Bạc Diên thờ ơ nhìn trần nhà, hoàn toàn là bộ dạng cáo già gian xảo há miệng chờ sung.

Chốc lát sau, con thỏ trắng nhỏ bé hiền lành đẩy ly trà sữa của mình tới trước mặt Bạc Diên —

“Học trưởng, uống trà sữa của em không?”
Tác giả có lời muốn nói:

Bạc Diên: Vui quá đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.