Người Ở Bên Tay Trái Của Tôi

Chương 15




Edit: Salween

Beta: Gà

Kim Tịch nhận được bức tranh có tên là “Dũng cảm” mà Bạc Diên tặng, cô vô cùng trân trọng, lúc huấn luyện quân sự cũng nghiêm túc hơn ngày trước rất nhiều, ngay cả Hứa Triều Dương gần đây cũng hay khen ngợi cô, nói cô rất có tiến bộ.

Buổi tối ăn cơm xong, hai cô bạn cùng phòng đi tản bộ dạo mát, còn Kim Tịch một mình trở về ký túc xá, dưới lầu ký túc, cô nhìn thấy một cô gái mặc quân phục xanh rằn ri, đang nói chuyện với Bạc Diên.

Cô gái đó thắt một bím tóc đuôi sam nhỏ, áo khoác quân sự được buộc bên hông, chỉ mặc độc một chiếc áo thun phong phanh, phác họa vóc dáng đầy đặn trước lồi sau vễnh của cô ấy, cao gầy lại gợi cảm.

Kim Tịch nhận ra cô gái đó, chính là một trong bốn đóa kim hoa ở cuối hành lang.

Cô ấy nhìn Bạc Diên bằng ánh mắt nóng bỏng, mặt tươi cười không biết đang nói gì với Bạc Diên.

Nắng hoàng hôn đang dần buông xuống, trước ánh chiều tà đường nét gò má của Bạc Diên càng rõ nét, rất đẹp trai, khóe mắt hơi nhếch lên, lộ ra dáng vẻ như đang trêu chọc người.

Đóa kim hoa lấy ra một món quà từ sau lưng, thẹn thùng nhút nhát đưa cho anh.

Mà đúng lúc này, Bạc Diên ngước mắt vừa vặn nhìn vào mắt Kim Tịch.

Hô hấp Kim Tịch chậm lại, xoay người chạy đi.

Chạy một mạch thật xa, cô mới kịp phản xạ lại, chạy cái gì! Cô cũng không phải làm chuyện gì xấu, sao ngược lại cô giống kẻ có tật giật mình thế này chứ?

Kim Tịch quay trở lại dưới lầu ký túc xá lần nữa nhưng đã không thấy hai người đó đâu.

Nói không chừng đã xong rồi, tay trong tay đi đến bụi chuối.

Cô trở về ký túc xá, lấy bức tranh “Dũng cảm” treo trên tường xuống, bỏ vào trong ngăn tủ bàn học.

**

Nửa tháng huấn luyện quân sự bước vào những ngày cuối, Hứa Triều Dương nhận được thư và mấy món quà nhỏ của không ít nữ sinh, có những chiếc bánh ngọt nhỏ được đóng gói tinh xảo, còn có cả chocolate nhập khẩu cùng cuốn sổ tay xinh xắn điệu nghệ.

Hứa Triều Dương phấn khích y như con chó ba trăm cân, mỗi ngày đều muốn gặp Bạc Diên – người duy nhất trong phòng không làm giáo viên quân sự để khoe khoang năm trăm lần, còn lấy thư cảm ơn đầy những lời quyến luyến mà nữ sinh viết cho anh ta, dùng giọng nói tiêu chuẩn như người dẫn radio đọc to lên, anh ta và Kinh Trì cùng hợp lực bày trò khiến anh chỉ muốn đè xuống đất hung hăng đập cho một trận.

Bạc Diên không hề hâm mộ anh ta, bởi vậy mặt luôn không đổi sắc, vào tai trái ra tai phải, cho đến lúc…

Hứa Triều Dương nhận được hộp kẹo của Kim Tịch.

Hộp quà đóng gói tinh xảo, thắt một cái nơ con bướm bằng nhung, trong hộp kẹo có nhiều loại vị khác nhau, có kẹo sữa hình thỏ trắng, còn kết hợp với hoa quả đông lạnh, nhìn hình thức chắc chắn là cô phải tự tay tỉ mỉ chọn lựa.

Bên trong hộp kẹo còn kèm theo một tấm thiệp hồng phấn của thiếu nữ, bên trên có một dòng chữ đầy ý nghĩa —

Huấn luyện viên Hứa, thầy đã cực khổ mấy ngày nay, từ thầy mà chúng em đã học được sự giản dị và cương nghị. Tuy rằng huấn luyện quân sự đã gần kết thúc, nhưng chúng em sẽ vĩnh viễn ghi nhớ lời dạy bảo của thầy, yêu cầu nghiêm khắc với bản thân. Cuối cùng, xin tặng cho huấn luyện viên Hứa bài thơ ” Trường chinh”*: Hồng quân bất phạ viễn chinh nan, vạn thủy thiên sơn chỉ đẳng nhàn…

Trân trọng.

Kim Tịch.

Hứa Triều Dương cầm một miếng kẹo con thỏ đặt lên bàn Bạc Diên: “Mời Bạc thiếu gia ăn kẹo, là Tiểu Tịch thối phòng đối diện tặng đó nhá!”

Bạc Diên bóc vỏ kẹo, Hứa Triều Dương tiếp tục châm chọc: “Tiểu Tịch thối còn tặng tớ một bài thơ nữa cơ!”

Bạc Diên mặt không chút thay đổi: “Ồ.”

Đêm hôm đó, cửa phòng ngủ 409 mở đóng va chạm tạo ra tiếng vang lớn không chỉ một lần, làm tim gan run rẩy, Kinh Trì đang chơi trò chơi, tay run một cái, thiếu chút nữa đã xúc phạm người ta.

Anh ta tháo tai nghe xuống, chạy ào ra chỗ Bạc Diên nói: “Ai chọc giận cậu vậy?”

Bạc Diên vẫn nhàn nhã như bình thường: “Không có.”

Nói xong, lại “ầm” một tiếng, ly nước trên tay anh nặng nề đập xuống bàn.

Dọa Kinh Trì sợ đến mức phải đeo tai nghe lên, chui vào ổ chăn để đảm bảo an toàn.

Khoảng thời gian mấy ngày kế tiếp, Hứa Triều Dương hết sức nghi ngờ hình như Bạc Diên đã đơn phương tuyệt giao với mình.

Cụ thể như trong lúc huấn luyện, anh ta không có dư thời gian, thế là nhờ Bạc Diên mỗi ngày lúc đi qua văn phòng đoàn thì vào ký tên hộ anh ta.

Kết quả mấy ngày sau, khi Hứa Triều Dương hăng hái cầm bảng ký tên đi đổi điểm hạnh kiểm thì bất ngờ phát hiện, hàng tên kia đáng ra phải là tên “Hứa Triều Dương”, tất cả lại biến thành “Bạc Diên”.

Điểm hạnh kiểm ở sổ của Bạc Diên lại được tăng lên.

Hứa Triều Dương giận đùng đùng chất vấn Bạc Diên, Bạc Diên gãi đầu: “À, viết nhầm thôi, không phải cố ý đâu.”

Vẻ mặt vui vẻ trả đũa của anh, rõ ràng là “ông đây ghim cậu, không phục thì sao nào”.

Rồi sau đó Hứa Triều Dương phát hiện, mỗi tối Bạc Diên đi chạy cũng không gọi anh ta nữa, thậm chí hai người cùng nhau đi nhà vệ sinh, Bạc Diên đều chờ anh ta xong xuôi đi ra ngoài rồi, mới mất tự nhiên cởi dây lưng quần.

Tất cả dấu hiệu khác thường này đều thể hiện một thông tin: thuyền nhỏ hữu nghị của anh ta và Bạc thiếu gia sắp lật.

Hứa Triều Dương nghĩ tới nghĩ lui, đoán là vấn đề nằm ở việc Kim Tịch tặng quà cho anh ta.

Hộp kẹo để trên bàn, mỗi lần Hứa Triều Dương ăn kẹo, lúc xé giấy gói sẽ phát ra tiếng rột roạt vang dội, lúc này có thể cảm nhận được một ánh mắt âm trầm đang nhìn chằm chằm vào lưng mình.

Hứa Triều Dương quyết định nói chuyện với Kim Tịch.

Đêm hôm đó sau khi giải tán, Hứa Triều Dương giữ một mình Kim Tịch ở lại, hỏi cô: “Bạn học Kim Tịch, ngày mai huấn luyện quân sự kết thúc rồi, em không chuẩn bị cái gì cho huấn luyện viên Bạc của em sao?”

Kim Tịch: “Ai là huấn luyện viên Bạc?”

Hứa Triều Dương: “Là hàng xóm của em đó, huấn luyện viên Bạc Diên.”

Kim Tịch: “Ơ, anh ấy là huấn luyện viên ạ?”

Hứa Triều Dương: “Không phải mỗi ngày huấn luyện viên Bạc của em đều dạy động tác cho em trên sân sao? Tuy rằng em vẫn đứng xấu như trước, hầu như có thể nói là không có chút tiến bộ nào, cũng không biết mỗi ngày cậu ấy dạy em trò gì, nhưng mà… Nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng là cậu ấy dạy em, một ngày là thầy, cả đời là cha, em không thể không hiếu kính ông lớn ấy được.”

Kim Tịch bị lời nói của Hứa Triều Dương làm sửng sờ, cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Bạn gái anh ấy sẽ không giận chứ?”

Hứa Triều Dương: “Bạc thiếu gia có bạn gái rồi hả, sao anh không biết?”

Kim Tịch: “Em thấy có nữ sinh tỏ tình với anh ấy, còn tặng quà nữa.”

Hứa Triều Dương cười nhạt một tiếng: “Bao nhiêu cô gái tặng quà cho Bạc thiếu gia, nhưng không phải ai cũng đủ tư cách làm bạn gái cậu ấy, về mặt này Bạc thiếu gia cực kỳ kén chọn luôn.”

Kim Tịch ngẩng đầu: “Ơ, anh ấy không có bạn gái thật hả? “

Hứa Triều Dương: “Mấy ngày nay mũi không ra mũi, mắt không ra mắt, bực tức cái gì đều đổ lên đầu ông đây, qua lại với bạn gái mà như vậy à?”

Nếu vẫn còn độc thân, Kim Tịch nghĩ rằng tặng quà cho anh cũng không sao.

Vì vậy vào buổi tối hôm ấy, Bạc Diên cũng nhận được một hộp kẹo nhỏ do Kim Tịch tự tay làm, so với hộp quà nhỏ kia của Hứa Triều Dương, thì kẹo nhiều hơn, còn viết kèm một bài “Thấm viên xuân – Tuyết”*.

Cuối hành lang bên cạnh sân phơi, Bạc Diên nhận được hộp quà nhỏ, khóe mắt hơi nhếch lên, bóng cây trong mắt anh như mạch nước ngầm đang phun trào, trên mặt viết “cục cưng rất vui vẻ, nhưng cục cưng không thể biểu hiện ra ngoài”.

Kim Tịch nói: “Cảm ơn học trưởng Bạc Diên đã giúp đỡ, đây là chút tâm ý của em.”

Bạc Diên đè nén ý cười ở khóe miệng, mặt không chút thay đổi lẩm bẩm nói: “Ấu trĩ.”

Đôi mắt nai lanh lợi của Kim Tịch nhìn chằm chằm Bạc Diên, cô rất nhạy bén, nhìn ra được Bạc Diên thật sự rất vui vẻ, chỉ là sĩ diện nên không thừa nhận thôi.

Bạc Diên thấy cô ngẩng đầu, thuận tay nắm lấy cằm cô.

Kim Tịch: “Ôi.”

Cô có thể cảm nhận được đầu ngón tay thô ráp của anh: “Làm gì vậy.”

Bạc Diên bóp mặt cô nhìn kỹ một chút, lẩm bẩm: “Phơi nắng đen hơn rồi.”

“Em cũng cảm thấy rất kỳ quái.” Kim Tịch cũng đưa tay ra, nâng cằm Bạc Diên lên: “Mỗi ngày anh đều phơi dưới cái nắng gay gắt, nhưng lại không đen hơn chút nào.”

Con trai nâng cằm con gái thì mang theo cảm giác chiếm giữ, mà trên đời này, chưa từng có ai làm động tác mang ý nghĩa khiêu khích như vậy với Bạc Diên, Kim Tịch không chỉ nâng cằm Bạc Diên, còn vỗ nhè nhẹ gò má của anh.

“Da dẻ của học trưởng tốt thật đấy, vừa mịn vừa nhẵn.”

Bạc Diên: …

Mẹ nó tuyệt đối là bị trêu đùa.

Kim Tịch vô cùng tò mò: “Cho nên học trưởng chăm sóc như thế nào vậy?”

Bạc Diên nắm tay cô: “Phơi nắng sớm nhiều, lấy độc trị độc.”

Mày Kim Tịch chau mày, nghi ngờ hỏi: “Thật sao?”

Chẳng lẽ là lay động được cô rồi, cái phơi nắng lấy độc trị độc vừa nãy ý?

“Sao lại phơi nắng sớm?”

“Bởi vì anh dậy sớm.”

Ồ, dường như không có thói xấu.

Bạc Diên nói: “Sáng sớm ngày mai bắt đầu, đi chạy bộ buổi sáng với anh, phơi nắng thật nhiều vào.”

Hai chân Kim Tịch thiếu chút nữa quỳ xuống: “Huấn luyện viên Bạc, buông tha cho học muội của anh đi!”

Vất vả lắm mới vượt qua được kỳ huấn luyện quân sự, Kim Tịch không muốn tiếp tục cuộc sống cách mạng gian khổ sáng sớm sáu giờ rời giường đâu.

Sáng sớm hôm sau, Kim Tịch tỉnh dậy lúc năm giờ, rất sợ Bạc Diên đến gõ cửa, cô nằm trên giường thấp thỏm chịu đựng được đến bảy giờ.

Cửa phòng ngủ đối diện mở ra lúc 6h15, tiếng bước chân chần chừ dừng lại một lúc rồi rời đi.

May là anh không gõ cửa.

Kim Tịch an tâm nhắm mắt đi ngủ, nhưng mà không ngủ được.

Thế cuối cùng cô nằm lăn qua lộn lại vì cái quái gì chứ!

Giữa trưa, đi ra khỏi phòng học tuyên truyền, ở cửa phòng ăn lại gặp Bạc Diên, anh mặc một thân quân trang xanh lục thẳng tắp, rắn rỏi đầy sức sống.

Bạc Diên mặc quân trang đi giày lính, hoàn toàn khác với dáng vẻ mang dép lê trông lười biếng lúc thường ngày, nhìn dáng vẻ đó đầy tinh thần hăng hái, ngay cả ánh mắt cũng phát sáng lấp lánh, khi giơ tay nhấc chân, mười phần anh khí.

Một người làm sao có thể dung hợp được hai loại khí chất hoàn mỹ nhưng bất đồng như vậy nhỉ, Kim Tịch nghĩ con người này đúng thực rất lợi hại.

Bạc Diên trông thấy cô, hơi nâng cằm lên: “Sáng sớm hôm nay, anh đã đợi em ở cửa mười phút đồng hồ đấy.”

Kim Tịch nhất thời lên hứng đùa giỡn, tựa vào tường làm bộ dáng yếu đuối gió thổi cũng cần đỡ, che miệng: “Học muội của anh bị bệnh rồi, khụ khụ, chóng mặt quá.”

Bạc Diên ôm cánh tay, một bộ tư thế “anh đây nhìn em diễn”: “Gì, bệnh rồi, uống thuốc chưa?”

“Rồi.”

“Uống thuốc gì?”

Kim Tịch mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, nói từng từ từng chữ: “Sáu vị thuốc địa hoàng.”

Mày Bạc Diên hơi nhếch: “Hóa ra học muội bị thận hư.”

Anh đi tới vỗ vỗ vai cô: “Học muội phải nghỉ ngơi cho tốt, không nên quá mệt nhọc, có cần gì thì đến chỗ học trưởng, cứ việc nói…”

Kim Tịch: …

Thận của học muội của anh vẫn khỏe!

**

Nhà trường chậm chạp cuối cùng cũng phát thẻ sinh viên, Kim Tịch cầm thẻ, hăng hái hừng hực đi căn tin mua cho mình một cái đùi gà rán.

Có một nam sinh mặc áo ba lỗ đầu húi cua, giống như là vô tình hay cố ý nhìn cô chằm chằm, sau khi bị Kim Tịch phát hiện, anh ta lễ phép cười cười.

Tóc của anh ta được xén tạo thành hình tia chớp, cơ bắp ở cánh tay giống như muốn nổ ra luôn vậy, nhìn rất có lực.

Kim Tịch cho rằng anh ta thèm đùi gà trên tay mình, thế là chỉ chỉ cửa sổ góc phía nam căn tin: “Mua ở bên đó.”

Anh trai tóc húi tia chớp hình như không có hứng thú với đùi gà, anh ta đứng dậy rời đi, lúc đi ngang qua người Kim Tịch, cố ý đánh rơi thẻ sinh viên của mình.

Kim Tịch nhìn thẻ sinh viên trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn anh ta.

Khi anh ta đi ra cửa lớn của căn tin còn cố ý quay đầu lại nhìn Kim Tịch, tựa như đang chờ cô gọi anh ta để trả thẻ sinh viên lại.

Song… Kim Tịch vẫn bình tĩnh ngồi ăn xong đùi gà, chùi miệng, lúc này mới chậm rãi nhặt thẻ sinh viên lên, mang đến chỗ nhận vật đánh rơi ở phòng ăn.

Mời vừa để tấm thẻ lên, anh trai tóc húi cua tia chớp đã vội vã chạy đến, cảm kích nói với Kim Tịch: “Bạn học, cảm ơn bạn đã nhặt được thẻ sinh viên của tôi! Hay thế này đi, tôi mời bạn đi uống trà sữa nhé!”

Kim Tịch: …

Cô đặt thẻ vào khay để đồ rơi, sau đó nói: “Xin lỗi, tôi đang rất no.”

Anh trai tóc húi cua tia chớp lập tức tiến sát lại: “Tôi thật sự rất cảm ơn bạn, nếu như không có bạn, tấm thẻ mấy nghìn tệ của tôi cũng tiêu đời rồi.”

Kim Tịch: …

Tự nói mình là đại gia có tấm thẻ hơn mấy nghìn à.

“Không cần đâu.” Kim Tịch nói rồi xoay người rời đi.

Anh trai tóc húi cua tia chớp tức khắc đuổi tới phía trước: “Học muội, như vậy đi, thêm wechat nhau, sau này anh sẽ mời em uống trà sữa.”

“Không cần đâu, đây là việc nhỏ thôi.”

“Thêm đi mà học muội, coi như là kết bạn đi.”

Kim Tịch thấy dáng vẻ liều chết dây dưa của anh ta, nếu như không đồng ý, đoán chừng là muốn một mực theo cô đến tận lầu ký túc xá luôn.

“Được rồi, anh quét đi.”

Cô nói xong mở điện thoại ra, chọn mở mã QR wechat của Thẩm Bình Xuyên, sau đó đưa ra.
*Bài thơ Trường Chinh: là bài thơ của Mao Trạch Đông được sáng tác vào tháng 10 năm 1935.

*Bài thơ Thấm Viên Xuân – Tuyết là bài thơ của Mao Trạch Đông.

 (Tìm hiểu thêm tại nguồn: thivien.net)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.