Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 27: Cơ Thể Rất Ấm




Buổi sáng, ta từ trên giường thức dậy vẫn cảm thấy trong phòng âm u, ta mở mắt phát ngốc một lúc, tay theo ý thức sờ bên cạnh. Tiết Đồng không ở bên cạnh, cảm giác một người ngủ thật kỳ lạ.

Theo thói quen của ta lúc trước, lúc ta ngủ đều mặc đồ ngủ, nhưng từ sau khi Tiết Đồng ở đây qua đêm thì thường xuyên khiến ta ngủ khỏa thân. Không còn cách, sau khi làm xong ta mệt muốn chết, cậu ta còn ôm cứng ngắt không buông tay, cuối cùng liền quên mất chuyện mặc lại đồ ngủ.

Mà bây giờ, đồ ngủ của ta vẫn còn, tên gia hỏa Tiết Đồng này, tay mới khỏi được chút đã đi làm, nói gì mà cuối năm càng tăng cẩn thận tránh xảy ra các loại án.

Aiz, đầu năm nay, mọi người đều không dễ dàng nha. cực khổ làm công một năm tính đem tiền về quê, bọn lừa đảo cũng muốn cuối năm kiếm chút đỉnh, cho nên mỗi cuối năm các loại vụ án đặc biệt nhiều.

Cũng không biết tên gia hỏa Tiết Đồng này ở ngoài thế nào...ta thở ra, nhìn đồng hồ, mới hơn 6 giờ. Buổi sáng mùa đông tới hơi muộn, cho nên ta lại ôm chăn muốn ngủ tiếp, nhưng làm sao cũng không ngủ được.

Lúc trước Tiết Đồng không đến đây qua đêm cũng không sao, nhưng bây giờ...ta cảm thấy mình yêu Tiết Đồng rồi, muốn biểu hiện ra cảm giác không quan trọng như trước cũng khó. Có điều bọn ta đều là đàn ông, chơi trò quyến luyến bịn rịn gì đó cũng quá giả rồi, cậu ta không ở đây, ta chỉ là cảm thấy có chút mất mác mà thôi.

Nghĩ xem, còn không bằng sớm chút đi ra ngoài chạy bộ, luyện tập sức khỏe. ta và Tiết Đồng đều là đàn ông tuổi tác không nhỏ, nhưng thể lực ta kém hơn cậu ta nhiều, nếu tiếp tục như vậy thì không được.

Mặc áo ngủ đi đến phòng bên cạnh, mở cửa nhìn một chút, Tô Nam vẫn đang ngủ, cả người đều bọc trong chăn, chỉ lộ ra chút tóc. Ta đi qua đem chăn kéo xuống, để đầu nó ló ra ngoài, con nít trùm chăn ngủ không tốt.

Đợi sau khi ta làm xong vài chuyện Tô Nam vẫn chưa dậy, xem ra tên nhóc này buổi sáng chơi quá mệt rồi.

Lúc vào nhà vệ sinh đi tiểu, nhìn thấy mình trong gương, tóc dài hơn Tiết Đồng một chút, nhưng chỉ là kiểu bình thường đàn ông hay để, trước không che trán sau không che tai. Bình thường ta ra ngoài đều chỉnh chỉnh tề tề, xem ra cũng bình thường. nhưng bây giờ vừa ngủ dậy, tóc rối bù, râu cũng dài ra, nhìn như mới lưu lạc về.

Nhìn gương mặt vừa quen lại vừa xa lạ trong gương, cảm thấy có chút hốt hoảng. ánh sáng quá tối, nhìn không rõ.

Mở đèn cẩn thận nhìn mình, trên đầu có không ít tóc bạc, rõ ràng ta mới hơn 30 tuổi, vậy mà đã có tóc bạc nhiều như vậy rồi. sờ râu dưới cằm, đột nhiên cảm thấy mình thật sự già rồi.

Năm đó lúc trên miệng không có râu thì đặc biệt hâm mộ đám gia hỏa mọc râu sớm, còn dùng mấy cách địa phương để cho mình mau mọc râu. Nhưng bây giờ lúc đang sờ râu ta lại muốn trở lại năm còn trẻ đó, lúc đó vẫn thật sự trôi qua quá nhẹ nhàng rồi.

Nhìn lại bản thân đã ba mươi mấy tuổi, ta không phải soái ca, chỉ có thể xem như ngũ quan cân đối. nhưng do nghề nghiệp, ta luôn bày ra dáng vẻ hòa nhã đáng yêu với mấy bạn nhỏ mỗi ngày, tránh đem mấy bạn nhỏ bị bệnh dọa sợ chạy mất. kết quả thời gian dài, mặt mũi ta nhìn qua cũng giống như mấy quý ngài tốt bụng. nhưng ta vẫn luôn cảm thấy trong biểu hiện hòa nhã này của mình mang theo một tâm hồn không chịu cô đơn, ta nghĩ cùng mọi người không giống, nhưng lại không thể nào bước ra.

Lúc trên đường thường thường sẽ nhìn thấy một vài người ăn mặc quái dị, người xung quanh đều cảm thấy mấy người này có phải là có bệnh hay không, nhưng thật ra mỗi người đều sẽ có suy nghĩ kỳ lạ, chỉ là mọi người đều không dám lộ ra mà thôi.

Ta có lúc cũng muốn vén mở cái mặt nạ ngụy trang này, nhưng vẫn luôn không dám. Nhưng lần trước Tiết Đồng dẫn ta đi quán bar ta lại sau khi say làm ra chuyện lộ chym, có lẽ đó mới là bản chất của ta.

Cảm thấy có hơi lạnh, trở lại phòng thay đồ, lúc đang thay đồ nhớ tới thân thể của Tiết Đồng, nhịn không được mà sờ hai cái lên người mình.

Hai cánh tay của Tiết Đồng rất cường tráng, bắp thịt rất chắc khỏe. mà ta thì sao, nhéo thịt trên cánh tay, cảm thấy đều lỏng lẻo. từ sau cuộc sống ưu việt của ta, dường như ta đã rất lâu không có cầm lên vật gì quá nặng, bình thường gạo, dầu lúc trước đều là kêu người khác giao, mấy năm nay đều là Tiết Đồng đem tới. cậu ta nói đơn vị bọn họ phát, nhưng làm gì có thể đơn vị cậu ta lại phát gạo lúc trong nhà ta không còn gạo, lúc không còn dầu thì phát dầu.

Cơ ngực cậu ta to, cơ bụng lộ rõ, mà ta…cơ ngực chỉ có chút, nhưng, bụng dưới này…nhéo một vòng thịt trên dụng dưới, ta đột nhiên nhớ tới giảm cân. Thật ra giảm cân rất đơn giản, chỉ cần mỗi ngày lúc sắp ăn thì nhìn lên mấy tấm hình dán đồ ăn ngon để lấn át lí trí là có thể ốm rồi, thật không biết tại sao lí trí luôn có thể tìm ra hình ảnh giống bãi nôn hoặc là bãi bài tiết/

Thay xong quần áo, ta nhẹ nhàng đóng cửa, đi ra ngoài luyện tập.

Chạy bộ một lúc, cảm thấy rất mệt, bây giờ trong thành phố thanh nhiên vẫn không luyện tập nhiều bằng người già. Lúc đại học ta còn làm vài hoạt động, nhưng sau này thì không hoạt động nữa.

Mấy năm nay ngày ngày không phải lái xe ra ngoài thì cũng là ngồi trong phòng khám, thân thể ta thật ra đã có hơi kém rồi.

Từ nhà đến chợ phải đi qua một con đường, nhưng bình thường ở ven đường của đường này co không ít nơi bán đồ ăn, giá cả so với chợ và siêu thị cũng rẻ hơn chút. Bình thường vẫn luôn có không ít người đến đây mua đồ ăn, ta cũng thường xuyên mua ở đây, luôn cảm thấy ta ở đây chen chúc mua đồ cùng một đám phụ nữ rất kỳ quái.

Ai nói quân tử xa phòng bếp, quân tử cũng là người, cũng phải ăn cơm. Đừng cho rằng chỉ phụ nữ có thể xuống bếp, các đầu bếp ở trong nhà hàng quán ăn đều là nam. Lúc ta độc thân là tự mình mua đồ ăn nấu cơm, sau khi cùng Uyển Uyển kết hôn cũng là ta đi chợ nấu cơm, bây giờ ở cùng Tiết Đồng vẫn như cũ là ta đi chợ nấu cơm. Vì mình hoặc người mình thích nấu cơm, đây có gì mà không đúng?

Chạy bộ xong, sau khi mua thức ăn thì về nhà, lúc ấn số lầu ở thang máy ta đột nhiên nhớ tới trong hộp thư chắc sẽ nhận được mấy loại đơn từ, liền mở hộp thư đem đồ bên trong lấy ra, đứng ở bên cạnh hộp thư sàng lọc. có lẽ tâm lý mọi người đều không khác nhau mấy, cho nên mọi người đều cảm tạ thùng rác đặt kế bên hộp thư, cảm thấy đây quá nhân tính hóa rồi.

Màu sắc sặc sỡ đều là tờ rơi siêu thị, bây giờ các siêu thị lớn nhỏ đều thích mỗi đoạn thời gian đều đưa ra tờ rơi mới, đủ loại thực phẩm, vật dụng sinh hoạt cũng có, hầu như mỗi siêu thị bên cạnh tiểu khu đều định kỳ sẽ cho người phát tờ rơi đến hộp thư của mấy tiểu khu lân cận. ta đem tờ rơi trong tay lật xem, trước tiên lấy ra đặt bên trên hộp thư, cái này có thể giữ lại, lúc đi mua đồ, suy cho cùng chuyện nhặt được tiện nghi ai cũng đều thích.

Tiếp theo là hóa đơn điện nước khí gas và phí quản lí, đây đương nhiên phải giữ lại, suy cho cùng phải biết mình một tháng ở đây tiêu bao nhiêu phí dụng, có lúc phí dụng không đúng cũng có thể lấy ra làm bằng chứng. giống như có một lần ta nhận được hóa đơn ghi chép thể hiện phí điện của ta một tháng dùng hơn một vạn, cũng may ta đi tìm mới biết bọn họ đổi điện kế mới, đem số điện ta dùng mấy năm nay tính chung lại cho ta, nếu không phải ta đi tìm bọn họ, bọ nhọ thật sự sẽ khấu trừ tiền một vạn hơn. Cho nên hóa đơn gì đó, nhất định phải xem rõ, tránh không rõ không ràng bị trúng chiêu.

Phí nước còn đỡ, phí gas cũng hợp lí, phí quản lý cùng tháng trước cũng không kém bao nhiêu. Có điều...phí điện thoại này...ta và Tiết Đồng đều có điện thoại, điện thoại trong nhà bình thường đều là trang trí, mỗi thấng chỉ là nhiều hơn phí tháng một chút, làm sao mà đột nhiên nhiều hơn mấy trăm, xem ra ta phải tìm đến cục điện tín rồi.

Trong một đống quảng cáo kẹp một tấm bưu thiếp, lại là người ta không quen biết của siêu thị không biết rõ. Bên trên chỉ có hai câu ‘bốn bể còn tri kỷ, xa tận chân trời gần như trước mắt’, nhìn thấy hai câu này, ta liền biết là thành quả của ta và mọi người tham gia hoạt động trao đổi bưu thiếp trên mạng.

Đợi ta đem toàn bộ tờ quảng cáo, đầu tư, buôn bán các loại ném vào thùng rác còn lại một quyển tuyên truyền, nội dung bên trong là đề xướng mọi người ăn chay, nói người ăn thịt gì đó sẽ có bệnh này bệnh kia, lợi ích của ăn này các loại. ta tuy rằng không phải toàn ăn thịt, nhưng hoàn toàn ăn chay cũng không thể, đặc biệ nhà ta còn có Tô Nam đang tuổi phát triển cơ thể, nếu như mỗi ngày ăn chay vậy tương lai Tô Nam nhà ta không lớn nổi thì làm sao, nếu như con người sau này cũng không ăn thịt, vậy mấy động vật vì con người cung cấp thịt thì sẽ thế nào? Mọi người đều không phải chúa cứu thế, thì không cần giả vờ, cách có thể cứu thế giới này của bọn ta không phải là ăn chay hoặc là đi luyện công gì đó. Ta suy nhất có thể làm chỉ có thể là đem chay mặn kết hợp dinh dưỡng thật tốt, đừng lãng phí là tốt, công việc cứu thế giới thì giao cho siêu nhân quần lót mặc ngoài hoặc là mỗi lần chỉ có thể kêu gọi Ultraman trong vòng 3 phút.

Ta đem các loại hóa đơn phí dụng các thứ cùng tờ rơi siêu thị lên lầu, trong thang máy có chút vui vẻ nhìn bưu thiếp, cảm thấy trong lòng rất thoải mái, lúc trước khoa học chưa phát triển﹐mọi người chỉ có thể viết thư, nhưng theo sự phát triển của khoa học, điện thoại cùng mạng dần dần thay thế thư từ. lại cộng thêm đầu năm nay mọi người đều dùng máy tính đánh chứ, dùng bút viết chữ cũng càng viết càng ít, đến bây giờ, mọi người cũng càng lúc càng ‘nói lời không giữ lời’. có thể nhận được bưu thiếp, vẫn thật là có thể khiến ta vui vẻ.

Về đến nhà, phát hiện Tô Namđang cùng Tiết Đồng ngồi trên bàn ăn ăn sáng, hóa ra lúc ta ra ngoài, Tiết Đồng đã mua đồ ăn sáng trở về. vừa lúc có đồ ăn sáng, ta ra ngoài luyện tập nửa ngày cũng đói, đem thức ăn mua xong đều để ở phòng bếp thì liền lao vào sự nghiệp ăn sáng.

Lúc vừa ăn sáng vừa nhìn hai người khác trên bàn ăn, ta đột nhiên cười.

Tiết Đồng đang ăn bánh ngô hỏi ta cười cái gì, ta thấy mè trên bánh ngô mỡ hành dính trên khóe miệng cậu ta, thế là ta liền vươn tay đem hạt mè trên miệng cậu ta lấy xuống, lại cảm thấy không cần lãng phí liền thuận tay nhét vào trong miệng.

Đột nhiên, ta hoài nghi mình hoa mắt, bởi vì ta vậy mà lại nhìn thấy Tiết Đồng cậu ta...đỏ mặt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.